Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Minh Ý cũng không thấy bất ngờ, dù sao thì con người đều sống vì bản thân mình, Kỷ Bá Tể cũng chẳng có lý do gì phải giúp nàng. Không cho thì không cho, nàng tự tìm cơ hội trộm, trộm không được thì thôi, tranh thủ còn sống được nửa năm, đi ngắm cảnh hoàng hôn sa mạc.
Vì vậy nàng im lặng, tiếp tục lười biếng dựa vào vách xe dưỡng thần.
Kỷ Bá Tể không hài lòng với phản ứng của nàng: “Không nói nữa à?”
“Nói gì nữa?” Nàng nhắm mắt cười: “Cố gắng cầu xin đại nhân, đại nhân có đồng ý cũng chưa chắc đã giữ lời.”
“Oán khí của ngươi không chỉ vì giải độc mà thôi.” Hắn nhướn mày: “Sao thế, còn bất mãn gì với ta?”
“Làm sao dám chứ, đại nhân nguyên lực mạnh mẽ, không cần động thủ cũng có thể bóp chết ta.” Nàng cười rạng rỡ: “Bất mãn với đại nhân chẳng phải tự tìm đường chết sao.”
Kỷ Bá Tể không vui.
Hắn không thích bộ dạng này của Minh Ý, vẫn là thích nàng như trước đây ngước nhìn hắn tươi cười hơn, mềm mại ngọt ngào, không lãnh đạm như này chút nào.
Nhưng hắn lại cảm thấy, người trước mắt này mới giống con người thật của nàng.
Một nữ tử có nguyên lực, làm thế nào lại lưu lạc đến mức trở thành vũ cơ nô lệ?
“Ta vốn định giết ngươi.” Hắn khẽ lên tiếng.
Mi mắt khép hờ run rẩy, Minh Ý mím môi nhẹ.
“Nhưng giờ ta đổi ý rồi.” Hắn thản nhiên nói: “Nếu ngươi đã sắp chết, vậy thì ở lại bên cạnh ta đi, ta muốn nhìn ngươi từ từ chết đi.”
Thật tàn nhẫn, rõ ràng hắn đối với những nhân tình khác đều vô cùng ân cần, sao lại đối với nàng tàn nhẫn như vậy.
Minh Ý không hiểu, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đêm ở thành Mộ Tinh quả thật vô cùng đẹp, có dải ngân hà rực rỡ mà không thành trì nào khác có được, những ngôi sao gần to hơn cả mặt trăng, bề mặt lồi lõm, như có người đào hố trên đó.
Nếu sau khi chết được chôn trong những hố đó, liệu có thú vị không nhỉ? Nàng nghĩ.
Người trước mặt ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, không hề giống một người sắp chết.
Kỷ Bá Tể bị đôi mắt của nàng làm cho lóa mắt, có chút bực bội dời ánh mắt đi.
Trở về phủ, Kỷ Bá Tể sai người đi lục soát Lưu Chiếu Quân, lấy hết mấy lọ thuốc mà nàng giấu đi, mỉa mai nói: “Giải dược quan trọng như vậy, ai lại tùy tiện để lung tung?”
Minh Ý cười cười: “Mong muốn sống mãnh liệt, nhất thời không suy nghĩ thấu đáo.”
Hắn vung tay ra hiệu cho người mang hết đồ đi, lại bước lên, bức ép khiến nàng phải lùi về sau từng bước một.
“Không phải chứ đại nhân.” Nụ cười của nàng dần gượng gạo: “Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngài còn tâm trạng làm chuyện đó với ta à?”
“Ta chưa từng thăm dò kinh mạch của ngươi, đêm nay thử một lần cũng không sao.”
Minh Ý mặt sầm xuống, dứt khoát nói: “Ta không muốn.”
“Được.” Hắn nói: “Mạng của Nhị Thập Thất ta cũng không giữ.”
“… Con người và cầm thú sở dĩ có khác biệt, là vì con người có nhân tính.” Nàng nghiến răng: “Nhị Thập Thất cũng chưa từng làm hại ngài, sao đến mức phải lấy mạng hắn.”
“Ta đã nói rồi, những kẻ lẻn vào Thanh Ngõa Viện đều phải chết.” Kỷ Bá Tể lạnh lùng nói: “Ngươi tưởng ta nói đùa à?”
Chỉ là một cái sân rách nát, tìm giải dược cũng không tìm thấy, có đáng đến vậy không.
Minh Ý cúi đầu hít một hơi thật sâu, rồi ngẩng lên, khuôn mặt nhỏ lại nở nụ cười rạng rỡ: “Đại nhân muốn thăm dò thì cứ thăm dò, tùy ý.”
Kỷ Bá Tể cúi đầu, bế nàng ném lên giường.
Minh Ý thuận thế lăn một vòng, cuộn chăn bông quấn mình thành một cuộn, nhưng chiếc chăn này chẳng che được gì, khi Kỷ Bá Tể đè lên, nguyên lực màu đen đã xâm nhập vào kinh mạch của nàng.
Mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, Minh Ý nhắm mắt, cố gắng sử dụng thuật pháp trong bí kíp mà trước đây nàng đã nhìn thấy trong thư phòng của hắn, ngụy trang kinh mạch của mình thành trạng thái của đấu giả thành Mộ Tinh.
Kỷ Bá Tể không chú ý đến kinh mạch của nàng thuộc về thuật pháp của thành nào, mà thầm kinh ngạc trước mức độ tổn thương của nó.
Độc Ly Hận Thiên độc ở chỗ khi đã ký sinh vào kinh mạch, chỉ cần ngừng thuốc hơn ba tháng, độc sẽ xâm nhập sâu vào kinh mạch, ăn mòn kinh mạch mà đấu sĩ đã dày công tu luyện bấy lâu nay.
Kinh mạch của Minh Ý đã như vậy mà hôm nay còn có thể sử dụng nguyên lực, có lẽ đúng là cú đánh toàn lực của người sắp chết.
Cùng là đấu giả, nhìn kinh mạch này hắn cũng cảm thấy tuyệt vọng, nhưng nàng dường như không cảm thấy gì, một bộ thuận theo hoàn cảnh, không hề đau lòng chút nào.
Hắn nhịn không được tò mò, kinh mạch này của nàng có phải do bản thân tu luyện mà thành hay không.
“Xem qua kinh mạch, ta cũng coi như chân thành đối xử với đại nhân rồi.” Minh Ý lải nhải nói rằng: “Như vậy, trong nửa năm tới này đại nhân có thể đối xử tốt với ta chút được không? Cho dù không ăn sung mặc sướng, cũng đừng tùy tiện nhốt vào nhà củi, nơi đó rất bẩn.”
Thu hồi nguyên lực, Kỷ Bá Tể không có tình người nói: “Xem biểu hiện của ngươi.”
“Biểu hiện gì chứ?”Nàng nhăn mũi.
“Đừng suy nghĩ nhiều, ta đã hết hứng thú với ngươi rồi.” Hắn đứng dậy, đi đến bên kia giường, nhàn nhạt nói rằng: “Nhưng ý của Đại Tư là sẽ nâng thân phận của ngươi, sau này ngươi có nhiều nơi để đi hơn, cũng có nhiều việc để làm cho ta hơn.”
Minh Ý tức đến mức bật cười: “Ngài ngay cả một người sắp chết cũng muốn nô dịch?”
“Hoàn thành yêu cầu của ta, sau khi ngươi chết, ta sẽ lo liệu chu đáo cho Nhị Thập Thất.”
“Thành giao.” Nàng búng tay.
Kỷ Bá Tể không thích ứng với cử chỉ này của nàng, cau mày nói: “Bình thường ở trước mặt ta, phiền toái ngươi duy trì bộ dạng trước đây.”
Việc còn nhiều.
Lén lút lườm một cái, Minh Ý quay đầu nở nụ cười yêu kiều: “Nô tỳ đã hiểu ạ~”
“Ngày sau sứ giả rời khỏi thành Mộ Tinh, ngươi nghĩ cách đặt một thứ vào xe ngựa của Bạc Nguyên Khôi.” Hắn nói: “Ta sẽ đưa thứ đó cho ngươi trước hai canh giờ.”
Xe ngựa của Bạc Nguyên Khôi?
Minh Ý nhăn mặt: “Đại nhân, với nguyên lực của ông ta, không lẽ không thể nhận ra có người lạ tiếp cận hay sao?”
“Cho nên mới muốn ngươi đi.” Hắn lạnh lùng vô tình nói: “Tự mình nghĩ cách.”
Thật là một nam nhân thất thường, lúc hoa tiền nguyệt hạ gọi nàng là Ý nhi, hiện tại không có hứng thú thì kêu nàng tự mình nghĩ cách.
“Nô tỳ sẽ cố gắng.” Nàng bĩu môi.
Người trước mặt đứng dậy đi, không ngoảnh đầu lại rời khỏi Lưu Chiếu Quân, lúc bước ra khỏi cửa còn dặn dò Tuân ma ma: “Chuẩn bị xe ngựa đi biệt viện.”
“Vâng.”
Trong phủ chỉ có mỗi nàng là người mà hắn không hứng thú, đương nhiên chỉ có thể đi đến biệt viện rồi.
Minh Ý nhìn hắn, không khỏi có chút hối hận. Khi xưa lúc mình còn lợi hại sao lại không học theo hắn mua nhiều thêm vài biệt viện nuôi nhiều thêm vài nam nhân nhỉ, thật là uổng phí.
Hành lang quanh co, Kỷ Bá Tể gọi Bất Hưu đến.
“Tìm người đến thành Triều Dương tra xem nữ nhi của nhà nào biết nguyên lực, sau đó tra xem Nhị Thập Thất từ đâu đến.”
“Vâng.”
Hắn đứng trong sân nhìn hoa trong vườn hoa một lúc, lại quay đầu nhìn bụi tre xanh tươi bên tường Lưu Chiếu Quân, phiền muộn vung tay áo.
Cũng không phải quan tâm nàng trước đây đã trải qua những gì, hắn chỉ muốn biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Nữ tử bên mình trước sau gì cũng phải đổi, sớm hay muộn đều như nhau, chẳng có gì to tát.
Nhưng, hắn chủ động muốn đổi là một chuyện, người khác ép buộc hắn lại là chuyện khác.