Nhập Thanh Vân

Chương 76: Xuân ý bay đầy đầu




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

Sáng sớm hôm sau khi vừa thức dậy, Kỷ Bá Tể đã nhận ra có người trong phòng.

Hắn lập tức đứng dậy muốn ra tay—:

“Hôm nay còn thi đấu, ngài tiết kiệm chút sức đi.” Trịnh Thiều tự giác hiện thân.

Kỷ Bá Tể buông tay, vẫn không vui: “Sao ngươi lại ở đây?”

“Nghe nói người trong sân của ngươi biết nguyên lực.” Trịnh Thiều lấp lửng nói: “Ban đầu ta muốn đi tìm nàng thi đấu, nhưng Bất Hưu ngăn ta lại, nói ngươi không cho phép, nên ta đến tìm ngươi.”

Kỷ Bá Tể càng nghe càng bực mình: “Ta đã sớm bảo ngươi đến xem rồi, ngươi nói nàng không biết nguyên lực.”

“Kể cả người trong nghề cũng có lúc nhìn nhầm, huống hồ nàng lại cố tình che giấu.” Trịnh Thiều hơi chột dạ: “Ngươi cho ta đi thêm một lần nữa, ta đảm bảo sẽ moi được sự thật cho ngươi.”

“Không cần thiết.” Kỷ Bá Tể đứng dậy thay đồ, giọng điệu uể oải: “Ta kiểm tra rồi, nàng trúng phải Ly Hận Thiên, kinh mạch bị hủy hoàn toàn, đối phó với người bình thường thì có thể được, nhưng nếu gặp phải đấu giả mạnh hơn một chút thì chỉ có đường chết.”

Trịnh Thiều sững sờ, ánh mắt hoang mang trong giây lát.

Một người lợi hại như vậy, lại thành ra như vậy, phế rồi?

“Phản ứng này của ngươi là sao?” Kỷ Bá Tể mặc y phục, liếc mắt nhìn thấy sắc mặt của Trịnh Thiều, hắn có hơi không vui: “Đau lòng à?”

“Lẽ nào ngươi không đau lòng?” Trịnh Thiều chỉ biết thở dài.

Minh Hiến không bao giờ có thể xuất hiện trong các kỳ Đại hội Lục Thành nữa, đây là mất mát của tất cả các đấu giả. Hắn vốn rất coi trọng Minh Hiến, dù năm nào cũng thua nhưng vẫn xem người ta là đối thủ đáng kính.

Trịnh Thiều không biết mình nói sai cái gì, cũng không hiểu tại sao Kỷ Bá Tể nghe vậy lại sầm mặt.

“Ngươi không khỏe à?” Trịnh Thiều ngạc nhiên hỏi.

Kỷ Bá Tể nhếch mép: “Sao thế được, thân thể ta đương nhiên phải khỏe mạnh, nếu không xuân ý bay đầy đầu rồi còn không có sức phủi.”

Trịnh Thiều không hiểu ý hắn, xuân ý là cái gì?

Kỷ Bá Tể không nói thêm với Trịnh Thiều nữa, thay xong y phục thì lập tức phất tay áo đi ra ngoài. Trịnh Thiều theo sau, ra ngoài liền nhìn thấy Minh Ý đã thay một bộ váy lộng lẫy hơn đứng chờ ở cửa.

Trước đây hắn không để ý đến cô nương này, chỉ thấy nàng hoạt bát đáng yêu, giờ đây biết được thân phận của nàng, lại nhìn bộ váy nàng đang mặc này, Trịnh Thiều lại cảm thấy có chút khó chịu.

Sao lại là một cô nương chứ.

Những năm trước khi đối đầu, Minh Hiến đều là một thân quân phục mười phần anh khí, hoặc ngửa đầu cười lớn hoặc cưỡi ngựa vung đao. Còn bây giờ, Minh Ý đứng bên cửa, tay cầm quạt lụa thêu hình chim hỉ thước, đầu cài trâm hàm châu kim hoa, cúi đầu mỉm cười e ấp, rực rỡ đến mức hoa mẫu đơn trên váy cũng lu mờ.

Hắn hoàn toàn không thể liên tưởng hai người này lại với nhau, không nhịn được đưa tay gãi đầu.

Dáng vẻ luống cuống này của hắn lọt vào mắt Kỷ Bá Tể.

Kỷ Bá Tể cười lạnh, một tay ôm lấy eo Minh Ý nhấc bổng nàng lên xe thú, rồi quay sang nói với Trịnh Thiều: “Tự mình cưỡi ngựa đi.”

Trịnh Thiều: ?

Sao nữa vậy, hôm qua trời râm mát thì đặc biệt rủ hắn ta cùng đi xe, hôm nay trời nắng như đổ lửa, lại bắt hắn ta tự cưỡi ngựa?

Kỷ Bá Tể không quan tâm đến Trịnh Thiều, lên xe thú rồi lập tức ra lệnh cho Bất Hưu: “Đừng quay đầu lại, đi.”

“Vâng.”

Xe chạy nhanh, Minh Ý nghiêng người sang một bên, nàng vịn vào đệm ngồi cho vững, tò mò hỏi: “Trịnh đại nhân đã đắc tội gì với ngài à?”

“Ngươi cũng quan tâm đến hắn sao?”

“Cũng không hẳn.” Minh Ý nhìn hắn: “Chỉ là ít khi thấy đại nhân thất thố như vậy, có chút tò mò thôi.”

Thất thố? Không thể nào, hắn luôn bình tĩnh và thong dong, núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt cũng không đổi sắc, có chuyện gì có thể khiến hắn thất thố?

Kỷ Bá Tể mỉm cười nhàn nhã: “Thay vì tò mò về người khác, tốt hơn hết là hãy tò mò về kết cục của chính bản thân mình đi.”

Mặc dù Đại Tư có ý đề bạt, nhưng làm đầu ngọn gió trong yến tiệc há lại dễ dàng như vậy, trong trường hợp bị gọi lên so tài, mạng nhỏ của nàng cũng có thể đi tong.

Minh Ý vẻ mặt khó hiểu: “Lẽ nào đại nhân sẽ không bảo vệ ta?”

“Tại sao ta phải bảo vệ ngươi?”

“Cho dù không nghĩ đến tình nghĩa chung chăn gối, chẳng phải ngài vẫn còn cần ta làm việc sao? Ta mà chết rồi thì ai sẽ làm việc?” Nàng dậm chân.

Kỷ Bá Tể thong dong nhìn rèm xe rung rinh phía trước: “Nếu ngươi sống, ta cần ngươi làm việc, nếu ngươi chết… vậy thì chết thôi.”

“…”

Mặc dù đã không còn ôm bất kỳ hi vọng nào ở hắn, nhưng khi nghe hắn nói những lời vô tình như vậy, Minh Ý vẫn không thể nở nụ cười.

Nàng cụp mắt, lặng lẽ nhìn hoa văn trên chiếc quạt của mình.

Bên trong xe ngựa nhất thời im lặng.

Kỷ Bá Tể khẽ nhúc nhích mũi chân, thản nhiên nói: “Nói cho cùng, nếu ngươi không thể sống sót trong yến tiệc thì còn nói gì đến việc làm việc cho ta.”

Minh Ý gật đầu tỏ ý đã biết, sau đó quay mặt sang một bên, dựa vào thành xe dưỡng thần.

“…Nếu tình hình đặc biệt nguy cấp, ta cũng sẽ không thực sự khoanh tay đứng nhìn.” Hắn lẩm bẩm.

Người bên cạnh không có phản ứng, dường như đã ngủ thiếp đi.

Kỷ Bá Tể có chút bực mình: “Yên tâm đi, cho dù ta có thể nhìn ngươi chết thì Trịnh Thiều cũng sẽ ra tay cứu ngươi.”

Xe thú đi qua khu chợ sớm nhộn nhịp, tiếng rao của những người bán hàng rong hai bên vang vọng khắp khoang xe.

“Bán bí đao cà tím—”

“Tạp hóa Lục Thành cái gì cũng có, khách quan xem thử?”

“Kẹo đường hồ lô—”

Minh Ý đột nhiên mở mắt.

Nàng vén rèm, thò đầu ra ngoài, vừa định vươn tay ra thì cái giá hồ lô bị xe thú ném xa về phía sau. 

Nàng tức giận thu tay lại, tiếp tục ngồi ủ rũ.

“Dừng xe.” Kỷ Bá Tể lớn tiếng kêu.

“Đại nhân?”

“Vội ra ngoài nên chưa ăn bữa sáng.” Hắn xuống xe đi về phía quầy bán hoành thánh bên cạnh: “Ăn một bát rồi đi.”

Mắt Minh Ý sáng lên, lập tức xuống xe theo: “Ta đi xem bên cạnh.”

Bất Hưu đang giơ tay định ngăn nàng lại thì Kỷ Bá Tể đã gọi hắn: “Đi xem rồi gọi món giúp ta. Đừng để hoành thánh bị nát.”

“Vâng.” Bất Hưu vừa đi vừa ngoảnh đầu lại, chỉ thấy Minh cô nương trên người đeo đầy trang sức có chuông leng keng, bay như gió đến chỗ bán kẹo hồ lô, mua một xâu lớn nhất, đỏ nhất, vui vẻ giơ lên chạy về.

Leng keng——

Trên người nàng vang lên tiếng chuông vui vẻ.

Kỷ Bá Tể quay lưng về phía nàng chạy đến, khóe miệng khẽ nhếch lên rồi lại nhanh chóng nén xuống, rút ​​một đôi đũa ăn hai miếng hoành thánh, nhàn nhạt nói: “Mùi vị cũng được.”

Quán hoành thánh này sắp đóng cửa vì làm ăn không tốt, được hắn nói một câu này làm ông chủ vui mừng khôn xiết. Chờ sau khi Kỷ Bá Tể rời đi đã nhanh chóng nhờ người viết biển hiệu — Hoành thánh được Kỷ Bá Tể khen ngon.

Hành động này đã suôn sẻ giúp quán của ông cải tử hồi sinh, tất nhiên, đó cũng là chuyện sau này.

Khi hai người trở lại trong xe, bầu không khí đã tốt hơn nhiều.

Minh Ý cùm cụp cắn kẹo hồ lô, khóe mắt và lông mày đều toát lên sự vui sướng. Không phải vì kẹo hồ lô ngon đến vậy, mà là vì cuối cùng nàng cũng đã tự tay mua được một lần, lại bớt đi một việc đáng tiếc.

Tâm trạng tốt, nhìn người đối diện cũng vừa mắt hơn, nàng cười đến híp mắt hỏi hắn: “Đại nhân muốn thử một cái không?”

Kỷ Bá Tể sẽ không thèm ăn những thứ này, nàng hỏi vậy chỉ là xuất phát từ lịch sự và giáo dưỡng.

Tuy nhiên, hắn lại gật đầu: “Được, vậy nếm thử.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.