Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Một xâu năm quả sơn tra bọc đường, Minh Ý ăn hai quả, còn lại ba quả. Kỷ Bá Tể muốn nếm thử, nàng cũng không keo kiệt, đưa cho hắn một quả là được.
Kết quả khi Kỷ Bá Tể nhận lấy xiên tre của nàng, lại ngay trước mặt nàng há miệng, một ngụm nuốt chửng cả ba viên kẹo.
Que tre trống rỗng, người ngẩn ngơ, Minh Ý nhìn chằm chằm vào lớp đường còn sót lại trên đầu que, mãi một lúc sau mới phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra.
Quay sang nhìn hắn cứ như đây là chuyện người khác làm, một chút cũng không liên quan tới hắn!
Tức giận ném thanh tre xuống đất, Minh Ý trừng mắt nhìn hắn, rồi quay lưng lại.
Kỷ Bá Tể cũng không biết mình đột nhiên muốn trêu chọc người ta làm gì, chỉ là vài quả kẹo hồ lô, hắn chỉ muốn xem người ta tức giận. Ai ngờ, người này lại thật sự tức giận rồi, cả bóng lưng cũng phồng lên, trên đầu còn như có một làn khói mờ nhạt.
Hắn không vui, đến nỗi như vậy sao, cũng không phải thiếu một miếng ăn.
Nhai xong kẹo hồ lô, hắn cũng ngoảnh đầu sang hướng khác, không định chiều chuộng tính khí của nàng.
Vì vậy, cỗ xe ngựa cứ như vậy im lặng một đường tiến vào nội viện.
Hôm nay, Đại Tư phá lệ chờ đợi trong đình gió bên cạnh Đài Đạp Ca, Kỷ Bá Tể vừa đến, liền được nội thị mời qua.
“Ái khanh à.” Đại Tư hiếm hoi nhìn hắn cười hiền từ: “Có chuyện này ta muốn thương lượng với ngươi.”
Khóe mắt thoáng nhìn, phát hiện Tư Đồ Lĩnh đang ngồi bên cạnh, Kỷ Bá Tể có một dự cảm mơ hồ.
Quả nhiên, không đợi hắn trả lời thì Đại Tư đã tiếp tục nói: “Vì đã quyết định giới thiệu Minh Ý cô nương với tư cách là Kim thoa đấu giả, thân phận của nàng không thể quá thấp kém. Do đó, Tư Đồ ái khanh đã chủ động thỉnh chỉ, muốn nhận Minh Ý cô nương làm đại tỷ, coi Tư Đồ gia là nhà mẹ đẻ của nàng. Khanh nghĩ thế nào?”
Nghĩ thế nào? Nghĩ thấy không có gì tốt đẹp hết. Tên Tư Đồ Lĩnh này lòng dạ đen tối, luôn toan tính chuyện lợi dụng Minh Ý. Hắn rất không vui.
Kỷ Bá Tể vừa mở miệng định từ chối.
Ai ngờ, Đại Tư đột nhiên cười lớn nói: “Tốt! Tốt! Ái khanh luôn biết cách giúp ta giải quyết lo lắng, vậy cứ quyết định như vậy đi.”
Kỷ Bá Tể: ?
Ai quyết định vậy, hắn đã nói gì chưa?
“Thành thật mà nói, Xà sư trưởng cùng Minh Ý cô nương đây có duyên. Ngài ấy muốn nhận Minh Ý làm nữ nhi rồi đưa người về thành Triều Dương. Ta lại không thể từ chối được, chỉ có thể kiếm một nhà gửi gắm Minh Ý vào.” Đại Tư dẫn Kỷ Bá Tể đi phía trước, thấp giọng thở dài: “Ái khanh thấy có được không?”
Xà Thiên Lân? Việc này lại liên quan gì đến lão già đó?
Kỷ Bá Tể quay đầu trừng mắt nhìn Minh Ý, tiểu cô nương này trông có vẻ yếu đuối mà sao hay gây chuyện quá vậy.
Minh Ý bị trừng mắt mà ù ù cạc cạc chẳng hiểu kiểu gì, còn chưa kịp phản ứng, người này đã thay đổi sắc mặt sang biểu cảm cưng chiều, khẽ thở dài nói với Đại Tư: “Chỉ cần nàng đồng ý, vi thần cũng đồng ý.”
Khi nói lời này, ánh mắt nhìn nàng rõ ràng muốn nói “Ngươi dám đồng ý thì ngươi chết chắc.”
Chơi không nổi thì đừng chơi chứ, Minh Ý tức giận nghĩ. Người tốt để hắn làm, người xấu lại bắt nàng làm? Hắn còn không thể từ chối Đại Tư thì một vũ cơ nhỏ bé như nàng còn có thể làm gì?
“Minh tỷ tỷ yên tâm.” Tư Đồ Lĩnh đi đến, nở nụ cười lộ ra hai chiếc răng khểnh: “Phụ mẫu ta mất sớm, trong nhà không có ai lập quy củ, càng không ép buộc tỷ làm những việc tỷ không muốn làm, nhận một nhà mẹ đẻ, cũng chỉ là để tỷ có một nơi để đi mà thôi.”
Lời nói này rất chân thành, Minh Ý có chút cảm động.
Kỷ Bá Tể nghe những lời này cảm thấy không thoải mái: “Ý Tư Đồ đại nhân là hiện tại nàng không có nơi nào để đi sao?”
Tư Đồ Lĩnh cười nói: “Kỷ phủ là phủ đệ của Kỷ đại nhân, không phải của Minh tỷ tỷ, tỷ ấy chỉ tạm thời ở đó thôi. Nếu một ngày nào đó đại nhân chán ghét thì chẳng phải là tỷ ấy không có nơi nào để đi sao?”
Quá đúng luôn. Minh Ý gật đầu tán thành.
Kỷ Bá Tể ánh mắt trầm xuống: “Nàng là do Tư Thượng ban cho, ta sao có thể chán ghét.”
Tư Đồ Lĩnh nói: “Đã là do Tư Thượng ban cho thì càng nên trân trọng tỷ ấy, cho tỷ ấy một thân phận tốt, như vậy đại nhân mới có thể thường xuyên dẫn tỷ ấy đến gặp Đại Tư.”
Kỷ Bá Tể cười lạnh: “Tư Đồ đại nhân quản rộng quá.”
Tư Đồ Lĩnh khựng lại, sau đó cúi đầu, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu nép vào bên cạnh Minh Ý: “Ta không giống Kỷ đại nhân có nguyên lực thâm hậu, ta chỉ có một trái tim quan tâm Minh tỷ tỷ, suy nghĩ nhiều tất nhiên đều là vì điều tốt cho tỷ tỷ.”
Minh Ý nghe vậy chớp mắt.
Chả trách Kỷ Bá Tể thích kiểu ôn nhu yếu đuối, dáng vẻ này, ai nhìn vào cũng muốn nảy sinh lòng bảo vệ.
Vì vậy, nàng che chở Tư Đồ Lĩnh ở phía sau, nghiêm túc nói với Kỷ Bá Tể: “Nô tỳ đương nhiên là nghe theo lời đại nhân, nhưng Tư Đồ tiểu đại nhân không có ác ý gì, đại nhân hà tất phải hung dữ như vậy.”
Hắn hung dữ? Hắn hung dữ?!
Kỷ Bá Tể tức đến bật cười: “Cái dáng vẻ làm bộ làm tịch này, cũng chỉ có ngươi mới nhìn nổi.”
“Ai làm bộ làm tịch, người ta đó là thật lòng thật dạ.”
“Ta thấy hắn là có ý đồ khác.”
“Ngươi…”
“Minh tỷ tỷ đừng vì ta mà tranh cãi với đại nhân.” Tư Đồ Lĩnh thở dài ngăn cản nàng: “Tỷ tỷ còn phải cùng đại nhân chung sống, nhất thời nóng giận đổi lấy sự oán hận của đại nhân thì không nên, ta không sao đâu.”
Nghe đi nghe đi, lời nói của người ta câu nào cũng nghĩ cho nàng.
Minh Ý nhìn hắn một cái thật sâu, lại nhíu mày liếc nhìn Kỷ Bá Tể, quay đầu hành lễ với Đại Tư: “Đã là ân thưởng của Đại Tư, nô tỳ xin tạ ơn.”
“Được.” Đại Tư xem kịch đã lâu, lại không để ý đến Tư Đồ Lĩnh mà chỉ nhìn chằm chằm vào phản ứng của Kỷ Bá Tể, vô cùng hài lòng gật đầu: “Vậy thì nhanh chóng nhập tiệc đi thôi.”
Kỷ Bá Tể chờ Đại Tư đi trước, hai bước tiến lên liền nắm lấy cổ tay Minh Ý.
“Đại nhân làm gì vậy?” Nàng mặt đầy vẻ vô tội.
“Lời này nên là ta hỏi ngươi mới đúng.” Hắn cười gượng.
Minh Ý chớp chớp mắt, càng thêm không hiểu chuyện gì: “Vừa nãy không phải đại nhân bảo nô tỳ phối hợp với đại nhân diễn kịch để Đại Tư cho rằng đại nhân đã trúng tình cổ rất nặng sao?”
…Nói hồi nào sao hắn không biết?
Nhìn chằm chằm vào mặt nàng, xác định trong mắt nàng không có nửa phần chột dạ, hắn mới lạnh mặt hất tay nàng ra: “Đừng tự ý làm chủ.”
“Vậy lần sau đại nhân nói rõ ràng đi.” Nàng phiền não nói: “Nô tỳ đâu phải giun trong bụng đại nhân, nào biết được nhiều thứ như vậy.”
Nói dối, trước đây rõ ràng nàng biết hết.
Kỷ Bá Tể trong lòng tức giận, nắm lấy nàng không buông tay, dắt người đi vào Đài Đạp Ca.
Hôm nay yến tiệc đón khách vẫn có các cô nương Hoa Phượng Vĩ tham dự, chỉ là, Từ Thiên Ky không còn kiêu ngạo hống hách như ngày hôm qua, nàng ta ủ rũ ngồi bên cạnh chỗ ngồi của Kỷ Bá Tể, xa xa nhìn thấy hai người họ tay trong tay mà đến, sắc mặt liền thay đổi.
“Đại nhân.” Nàng ta tiến lên, vội vàng nói: “Hôm nay tuy không có sứ giả xa lạ nào đến, nhưng cũng có một số thứ đại nhân chưa từng thấy, hay là để tiểu nữ ngồi bên cạnh đại nhân.”
Nàng ta vừa nói vừa nhìn Minh Ý, trong lòng hận đến ngứa răng.
Hôm qua rõ ràng lần đầu tiên ra tay đã có thể khiến nàng rơi vào chỗ chết, ai ngờ nàng lại xoay chuyển tình thế, còn khiến Tư Hậu chịu phạt, liên lụy nàng ta cũng bị mắng một trận.
Hôm nay dù thế nào cũng không thể để Minh Ý ngồi bên cạnh Kỷ Bá Tể.
“Bên cạnh ta chỉ có một chỗ.” Kỷ Bá Tể không buông tay Minh Ý, thái độ vô cùng rõ ràng.
Thế nhưng, người này quả thực không biết điều, tiến lên chen ngang Minh Ý rồi nói: “Vậy thì chỉ có thể làm phiền vị cô nương này đến chỗ cuối cùng ngồi một chút.”