Nhập Thanh Vân

Chương 78: Đấu Giả Tạo Sách




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

Minh Ý bị nàng ta chen lấn lảo đảo, suýt ngã, bèn buông tay Kỷ Bá Tể định đi, dù sao hôm nay nàng cũng không muốn ngồi cạnh hắn, ngồi đâu mà chẳng có thịt ăn.

Tuy nhiên, Kỷ Bá Tể không buông tay.

Hắn né tránh sự tiếp cận của Từ Thiên Ky bằng cách bước sang một bên, đồng thời thuận thế kéo Minh Ý lại gần rồi ôm nàng vào lòng. Bước thẳng lên chủ vị mà không thèm ngoảnh đầu lại.

Từ Thiên Ky không ngờ tới chuyện này, ngỡ ngàng quay đầu lại, chỉ thấy hắn dùng hai tay ấn vai Minh Ý, ấn nàng xuống chiếc đệm mềm mại bên cạnh mình.

Minh Ý mặt đầy vẻ bất lực, nhún vai từ xa với nàng ta.

Rõ ràng là đang sỉ nhục và khoe khoang một cách trần trụi!

Từ Thiên Ky không cam tâm, cũng không muốn cứ như vậy rời đi, do dự hồi lâu, nàng ta trơ tráo đi theo, đứng ở khoảng trống phía bên kia Kỷ Bá Tể. 

“Đại nhân.” Nàng ta cúi đầu: “Tiểu nữ ở đây, vừa có thể giúp đỡ ngài, vừa không làm phiền ngài.”

“Không cần.” Kỷ Bá Tể không kiên nhẫn, “Ta thích người thông minh, nhưng rõ ràng là ngươi không phải.”

Từ Thiên Ky hoảng hốt: “Tiểu nữ… Tiểu nữ tuy không thông minh tuyệt đỉnh, nhưng cũng không phải ngu ngốc, đại nhân sao lại nói vậy?”

Minh Ý nhìn không nổi nữa, thiện ý nhắc nhở nàng: “Từ cô nương thiếu chút tinh tế.”

Kỷ Bá Tể là người sợ phiền phức nhất, lúc thích thì để ngươi thân cận, nhưng nếu chán ghét, thì không cần thiết phải đến gần, càng đến gần càng khiến hắn phiền.

Nàng thật lòng muốn giải đáp cho người khác nhưng không biết vì sao Từ Thiên Ky nghe xong lại càng tức giận hơn, nước mắt trào ra: “Ta nói chuyện với đại nhân, liên quan gì đến ngươi?”

Tuổi trẻ khí thịnh, nói chuyện cũng rất hăng.

Minh Ý mỉm cười, ôm lấy cánh tay Kỷ Bá Tể nói: “Đây là phu quân của ta, ngươi nói chuyện với hắn, đương nhiên có liên quan đến ta.”

Lòng Kỷ Bá Tể chợt run lên một cái. 

Hắn liếc mắt, nhanh chóng nhìn nàng rồi lại cúi xuống.

Minh Ý không chú ý đến động tác của hắn, chỉ hất cằm về phía Từ Thiên Ky: “Chẳng phải trước đây còn nói ta không có danh phận sao? Đáp ứng yêu cầu của cô nương, Đại Tư vừa mới nâng ta làm thiếp thất của Kỷ phủ.” 

Từ Thiên Ky ngây người.

Nàng ta hoàn toàn không biết ngày hôm qua xảy ra chuyện gì, đột nhiên nghe tin này, chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai.

Minh Ý trở thành thiếp của Kỷ Bá Tể? Vậy còn nàng ta, nàng ta phải làm sao?

Nếu cô mẫu biết nàng ta không làm nên chuyện mà còn liên lụy bà ta chịu phạt, liệu nàng ta có còn sống được không?

Khóe môi run rẩy, Từ Thiên Ky đẫm lệ nhìn Kỷ Bá Tể: “Đại nhân sao lại chỉ để tâm đến vẻ bề ngoài, nàng ta có xinh đẹp cỡ nào thì cũng sẽ già đi, tiểu nữ mới là người thực sự có thể giúp đỡ đại nhân!”

Kỷ Bá Tể hồi thần từ những lời ngọt ngào của Minh Ý, cảm thấy lời nói của nàng ta có phần buồn cười.

Cái mà Từ Thiên Ky gọi là giúp đỡ, cũng chỉ là để hắn có thể quen thuộc hơn, không làm người đối diện khó xử. Ngay cả khi không có nàng ta, hắn cũng sẽ không mất gì cả, sao lại nói như thể thiếu nàng ta thì không được.

“Ngươi có biết ý nghĩa của mục thứ hai, chương thứ tám trong ‘Đấu Giả Tạo Sách’ là gì không?” Hắn hỏi. 

Mặt hơi tái đi, Từ Thiên Ky gượng gạo thu lại vẻ bi thương, cúi đầu lúng túng: “Sư trưởng chưa giảng đến mục đó.”

Kỷ Bá Tể gật đầu, quay sang hỏi Minh Ý: “Nàng có biết không?”

“Nàng ta làm sao có thể biết được.” Từ Thiên Ky khinh thường: “Chỉ là một vũ cơ, biết chữ hay không còn chưa biết.”

Minh Ý gãi đầu, hơi ngượng ngùng nói: “Mục thứ hai, chương thứ tám, ta đã đọc qua.”

“Ồ?” Kỷ Bá Tể nảy sinh hứng thú: “Hiểu được không?”

“Có thể coi là hiểu.” Nàng liếc nhìn Từ Thiên Ky bên cạnh cực kỳ đầy vẻ kinh ngạc không tin tưởng, nhẹ giọng nói: “Nói về tâm lý của đấu giả, kẻ tự phụ thường sẽ thảm bại, cho nên lúc thi đấu cần tập trung toàn bộ tinh thần, không được phân tâm, và bất kể đối thủ mạnh hay yếu, đều phải coi là kẻ địch mạnh.”

Nói xong, nàng không nhịn được lẩm bẩm: “Thật là thích làm thầy thiên hạ.”

Khi nghe Minh Ý ung dung nói chuyện, môi Từ Thiên Ky đã tái nhợt, lại nghe xong câu bình luận này của nàng, lập tức hét lên giận dữ: “Ngươi là cái thá gì, cũng dám bình phẩm người viết ‘Đấu Giả Tạo Sách’?!”

Giọng nàng ta quả thực rất lớn, không chỉ những sứ giả thành Triều Dương đang ngồi ở vị trí chính mà ngay cả những văn nhân đấu giả ở vị trí cuối cùng cũng nghe rõ mồn một.

Tiệc chưa bắt đầu nên Đại Tư cũng chưa nhập tiệc, mọi người cũng không kiêng dè gì, lập tức có người hét lên: “Ai dám bình phẩm đích tử Minh gia, người thành Triều Dương còn đang ngồi trên kia kìa.”

“Đúng vậy, chán sống rồi.”

Tiếng chỉ trích ồn ào từ khắp nơi ập đến, Từ Thiên Ky nâng cằm lên một cách đắc ý, lập tức chỉ vào Minh Ý: “Là nàng ta.”

Minh Ý tiếc nuối nhìn nàng ta.

Tiểu cô nương này có điều kiện khá tốt, nhưng lại không được thông minh cho lắm. Đây là Đài Đạp Ca, là địa bàn của thành Mộ Tinh, một người thành Mộ Tinh như nàng lại đi chỉ trích người thành Triều Dương, làm sao có thể khiến người thành Mộ Tinh vui vẻ được. Cũng như vậy, người thành Triều Dương tuy cao cao tại thượng, nhưng dù sao cũng là khách, không thể làm chủ thành Mộ Tinh.

Hành động này chỉ khiến cho bầu không khí trở nên ngượng ngùng, nhưng không thể đưa nàng vào chỗ chết.

Quả nhiên, sau một hồi ồn ào náo động, Đơn Nhĩ ở vị trí chính đã lên tiếng: “Đây là nơi giao lưu thảo luận, điều tối kỵ là cắt nghĩa sai lệch, mong cô nương cẩn trọng lời nói.”

Từ Thiên Ky sững sờ, không ngờ vị sứ giả này lại có phản ứng như vậy, vội vàng nhìn sang Xà Thiên Lân bên cạnh. Xà sư trưởng chính là ân sư của Minh Hiến, sao có thể dung túng cho người khác bôi nhọ đệ tử của mình.

Tuy nhiên, Xà Thiên Lân theo tiếng ồn ào nhìn sang, lại cười hỏi Minh Ý một câu: “Theo ý kiến của ngươi, mục này nên viết như thế nào?”

Minh Ý không dám nhìn vào mắt ông ấy, chỉ lẩm bẩm nói: “Đã là ‘Đấu Giả Tạo Sách’, chỉ cần viết về các cách thức đấu thuật là đủ.”

“Năm xưa lão phu cũng khuyên Minh Hiến như vậy, nhưng nó không nghe.” Xà Thiên Lân cười ha ha.

Ông ấy cười quá vui vẻ, khiến cho mọi người xung quanh có chút khó hiểu. Chỉ là một mệnh phụ mà dám bình phẩm một cách vô căn cứ người thừa kế của Minh gia, sao ông ấy lại còn vui vẻ?

Từ Thiên Ky cắn chặt hàm răng đến nhức nhối, nàng ta giơ tay định nói tiếp thì bên cạnh đã có vài thị vệ đến, âm thầm bắt giữ nàng ta, không để phát ra tiếng động.

Mọi người trong bữa tiệc lấy chuyện này làm chủ đề, bắt đầu bàn tán về “Đấu Giả Tạo Sách”, dần dần không ai còn chú ý đến bên này. Minh Ý thở phào nhẹ nhõm, khẽ dựa người sang bên cạnh thì nghe Kỷ Bá Tể lên tiếng: “Xà Thiên Lân đối với ngươi có vẻ quen thuộc quá đấy.”

Tim Minh Ý khẽ đập mạnh, nàng cụp mắt: “Xà sư trưởng đối nhân xử thế ân cần, đối với ai cũng như vậy.”

“Vậy à.” Hắn gật đầu: “Nhưng ‘Đấu Giả Tạo Sách’ năm nay mới từ thành Triều Dương lưu nhập thành Mộ Tinh, ngươi học được chương thứ tám từ đâu?”

Minh Ý: “…” Ngàn tính vạn tính, lại tính sót một việc quan trọng.

Nàng há miệng, không nói được gì.

“Đừng vội.” Kỷ Bá Tể khẽ cười, đôi mắt đen láy từ từ lướt qua khuôn mặt nàng: “Ta có nhiều thời gian lắm, ngươi từ từ bịa.”

Đã để nàng bịa rồi, còn có gì để nói nữa, nói gì hắn cũng không tin.

Minh Ý cong môi và giả vờ như không nghe thấy.

Dưa chuột muối trên bàn ăn rất kích thích vị giác. Nàng gắp một miếng vào miệng, bất chợt nghe thấy người đối diện lên tiếng: “Vị cô nương lúc nãy có kiến thức uyên bác, nhìn có vẻ như biết đấu thuật, không biết có thể biểu diễn một chút hay không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.