Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Minh Ý sinh ra đã có tất cả mọi thứ, tiên y nộ mã¹, khí phách tuổi trẻ, hoàn toàn không bị phiền nhiễu bởi chuyện tiền bạc. Cho đến khi nàng nhếch nhác trốn chạy ở thành Triều Dương, không có chỗ dựa ở thành Mộ Tinh, nàng mới nhận ra rằng một chiếc bánh bánh rán hành lại đắt đến vậy.
¹Tiên y: quần áo đẹp, trang phục lộng lẫy; nộ mã: ngựa hung dữ, ngựa khỏe mạnh, ngựa dũng mãnh.
Lúc đó, Nhị Thập Thất và nàng thất lạc nhau, kinh mạch của nàng lại bị hủy hoàn toàn, nửa phần nguyên lực cũng không thể sử dụng, thực sự đói meo mấy ngày, cho đến khi những đứa trẻ ăn xin trên đường phố nói với nàng rằng trong nội viện có đồ ăn, nàng mới đi xin làm vũ cơ.
Đi theo những vũ cơ nhu mì đó, nàng học được cách cư xử của nữ tử, cũng học được những thủ đoạn quyến rũ, vừa vặn trong một lần tình cờ gặp được Kỷ Bá Tể đi gặp mặt Đại Tư, lúc đó mới có suy nghĩ khác.
Suy nghĩ khác thì khác, nàng vẫn không thể sống thiếu tiền, tiền là thứ tốt, càng nhiều càng tốt, nếu có thể thu vào kinh mạch, nàng sẵn sàng mang theo một vạn lượng hoàng kim mỗi ngày.
²Một vạn = 10.000.
Tư Đồ Lĩnh dừng bước, buồn bã nhìn nàng.
“Ấy, nói những lời này không phải là để cầu xin sự thương hại của tiểu đại nhân đâu. Chỉ là muốn nói với tiểu đại nhân, bất kể lúc nào cũng phải nhớ để lại cho mình một chút tiền.” Nàng vẫy quạt lụa, vỗ vai y như một trưởng tỷ.
Tư Đồ Lĩnh thở dài, lấy lại tinh thần đổi sang chủ đề khác: “Hôm qua tỷ tỷ không ra khỏi phủ, đại khái là không biết bên ngoài đã xảy ra bao nhiêu chuyện thú vị đâu.”
Minh Ý nghe đến đây thì hứng thú, vội vàng tìm một chiếc bàn đá ngồi xuống cùng hắn, đẩy đĩa hướng dương về phía hắn: “Nói nhanh đi.”
“Theo lệ cũ, các sứ giả sẽ ở lại thành Mộ Tinh nửa tháng để kiểm kê lại cống vật và mang về chủ thành của mình, vì vậy các sứ giả của thượng tam thành được sắp xếp ở phủ Bình Vương cuối phố Trường Vinh.” Tư Đồ Lĩnh cắn hạt dưa, nói: “Kết quả là sáng sớm hôm qua, không biết Bạc Nguyên Khôi đã biết được điều gì, cưỡi ngựa như điên từ phủ Bình Vương xông vào nội viện, suýt đả thương Đại Tư.”
Minh Ý trợn tròn mắt: “Thủ vệ nội viện yếu ớt vậy sao?”
“Không phải vậy. Ông ta vẫn vào nội viện như thường lệ, đưa thiếp mời thì không ai ngăn cản, mọi người đều tưởng ông ta đi bàn việc với Đại Tư. Ai ngờ vừa vào nội điện, ông ta vừa giơ tay lên là hạ xuống Minh Vực.”
Mỗi thành chủ đều từng là đấu giả mạnh nhất thành đó, nhưng bận rộn với việc chính sự, rất ít thành chủ có thể kiên trì tu luyện đấu thuật, cộng thêm tuổi tác cao, nguyên lực đương nhiên sẽ suy yếu, sao có thể là đối thủ của Bạc Nguyên Khôi.
“Kỷ đại nhân bị trọng thương, không ai trong nội viện có thể ngăn cản được ông ta, đợi đến khi một lượng lớn cấm vệ đến, Đại Tư đã nôn ra máu.” Tư Đồ Lĩnh chậc chậc lắc đầu: “Chuyện này rất nghiêm trọng, có thể dẫn đến việc chúng ta trở mặt với thành Trục Nguyệt.”
Minh Ý thích thú lắng nghe, lại không khỏi thắc mắc: “Thành Mộ Tinh và thành Trục Nguyệt trở mặt nhau là chuyện tốt à? Sao tiểu đại nhân không hề có chút lo lắng nào vậy?”
“Nói ra thì không phải chuyện gì tốt, nhưng ta thấy thú vị.” Tư Đồ Lĩnh nhìn vào mắt nàng, cười híp mắt nói: “Minh tỷ tỷ lẽ nào không tò mò, điều gì khiến Bạc Nguyên Khôi mất bình tĩnh đến vậy?”
Thành Mộ Tinh có một Kỷ Bá Tể, Bạc Nguyên Khôi vốn muốn hòa hảo với Mộ Tinh, thậm chí còn chủ động giảm bớt cống vật. Nhưng sau một đêm, ông ta đột nhiên thay đổi thái độ, làm ra hành động ngớ ngẩn như vậy, nguyên nhân sâu xa khiến người ta không khỏi suy đoán.
Minh Ý hiểu ra, đứa trẻ này tò mò về mọi bí mật và điều kỳ lạ.
Nghĩ đến thứ nàng đã đặt vào xe ngựa của Bạc Nguyên Khôi tối hôm trước, Minh Ý hơi chột dạ. Nhưng lại thấy không đến mức đó, một chiếc trâm trúc có thể nói lên điều gì? Không thể nào bị Kỷ Bá Tể bôi thuốc khiến người ta phát điên, nếu vậy người đầu tiên trúng chiêu chắc chắn là nàng.
“Thành Mộ Tinh trước đây đã từng có một cuộc liên hôn với thành Trục Nguyệt, nhưng vì thành Mộ Tinh không ra gì, năm nào cũng thua trận, nên mối quan hệ thông gia đó đã bị thành Trục Nguyệt vứt bỏ.” Tư Đồ Lĩnh vuốt cằm suy nghĩ: “Không biết có liên quan gì hay không, suy cho cùng người đến thành Trục Nguyệt liên hôn là nữ nhi Bạc gia.”
Minh Ý cũng suy nghĩ theo, khẽ lắc đầu. Thanh Vân Giới coi nữ tử như hàng hóa, nữ nhi gả đi để liên hôn mà không mang lại lợi ích gì, thường bị nhà mẹ đẻ coi là con bỏ đi. Nếu Bạc Nguyên Khôi đã muốn nối lại tình xưa với thành Mộ Tinh, thì nữ nhi là một sợi dây liên kết rất tốt, không thể nào vì vậy mà động thủ được.
Tuy nhiên nhìn vào hành động này, thì có vẻ giống như là thù cá nhân hơn. Suy cho cùng, nếu là thù chung thì Bạc Nguyên Khôi đã báo thù trong yến tiệc đón khách vài ngày trước rồi.
“Còn một người nữa cũng rất kỳ lạ, tuy hắn không làm gì khác thường, nhưng Minh tỷ tỷ phải cẩn thận.” Tư Đồ Lĩnh lắc lư chân nói: “Sứ giả thành Triều Dương, Đơn Nhĩ, trong yến tiệc hắn luôn cố ý vô tình nhìn Minh tỷ tỷ và Kỷ đại nhân, ánh mắt không có thiện chí.”
Nhắc đến người này, lòng Minh Ý bỗng chột dạ.
Đơn Nhĩ đã lấy được bản đồ phủ Kỷ Bá Tể, gã muốn làm gì vẫn chưa nói, nhưng hiện tại Kỷ Bá Tể trọng thương nằm trên giường, cơ hội tốt như vậy, đổi lại là nàng cũng sẽ không bỏ qua.
Kỷ Bá Tể tuy lợi hại, nhưng không thể ngăn chặn việc có nội gián trong phủ, đừng có đùa, không phải là có chuyện gì xảy ra rồi chứ.
Đột nhiên đứng dậy, Minh Ý vội vàng nói: “Tiểu đại nhân, trong Kỷ phủ có một hộ vệ tên là Nhị Thập Thất, hắn bị bọn họ giam giữ trong một biệt viện nào đó không biết ở đâu. Ta muốn nhờ đại nhân đưa hắn ra ngoài, gửi đến bên cạnh Xà sư trưởng.”
Tư Đồ Lĩnh gật đầu, đứng dậy theo nàng: “Tỷ tỷ ngồi chưa được bao lâu, những nha hoàn kia còn chưa tỉnh, đã muốn đi rồi sao?”
“Ta nhớ ra là có thứ để quên, phải về lấy một chuyến, lát sau sẽ quay lại.” Nàng chọn cửa sau để ra ngoài, giày thêu bước ra được một nửa lại quay đầu nhìn hắn: “Nếu như lâu quá ta không về, còn phiền tiểu đại nhân dẫn người đến Kỷ phủ xem sao.”
Tư Đồ Lĩnh vừa định đáp lời, người trước mặt đã như cơn gió cuốn ra ngoài.
Y lè lưỡi, nhìn bóng lưng Minh Ý một lúc, rồi lại quay sang nhìn Phù Việt bên cạnh: “Minh tỷ tỷ lợi hại thật, kinh mạch tổn thương nặng như vậy mà vẫn có thể hành động nhanh như chớp.”
Phù Việt nhẹ nhàng lắc đầu: “Thuộc hạ không biết nàng dùng cách nào để tiếp tục tu luyện, nhưng kinh mạch bị phá hủy, dù sao cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà.”
Minh Ý bây giờ, không bằng một phần vạn của trước đây, nói là sống cho qua ngày cũng không sai.
…
“Ai muốn sống cho qua ngày chứ, trừ phi khiến nàng nhìn thấy việc chưa làm xong mà nhất định phải làm.” Đơn Nhĩ bước lên một phiến đá xanh, nhìn sang Kỷ phủ đối diện đang bùng cháy dữ dội.
Có người đang vật lộn trong ánh lửa, máu chảy đầm đìa, bóng người loạng choạng.
Gã ta lặng lẽ nhìn, khép lại bản đồ trên tay: “Việc nàng ta chưa làm xong mà nhất định phải làm, cũng chính là việc ta chưa làm xong mà nhất định phải làm.”
Bên cạnh có người lộ vẻ mặt do dự: “Nhưng mà, nguyên lực Kỷ Bá Tể cường thịnh, nếu như ở lại…”
“Nếu như ở lại, sẽ là Minh Hiến thứ hai.” Đơn Nhĩ quay đầu, nhìn người nói chuyện: “Ngài cam lòng không, một lần nữa sống dưới bóng tối của người khác, mãi mãi không bao giờ có ngày xuất đầu lộ diện?”
Ánh lửa chiếu rọi qua, hiện ra một khuôn mặt nhíu mày, trẻ trung và hoảng hốt. Tên ki suy nghĩ một lúc, sự do dự trong mắt dần lắng xuống, rồi từ từ lắc đầu: “Không muốn.”
“Vậy cứ xem đi, điện hạ.” Đơn Nhĩ quay người, tiếp tục nhìn ngọn lửa của Kỷ phủ: “Nhìn kẻ đứng trên đầu ngài chôn vùi trong biển lửa, rồi nhìn thành Triều Dương của ta thống nhất non xanh, hưởng lạc cảnh thái bình, không còn khổ cực.”
🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Cụ Tổng nhậm chức Tổng Bí thư Đảng Cộng Sản Việt Nam vào ngày nào? (8 ký tự, viết liền, số)