Nhập Thanh Vân

Chương 85: Nàng không cứu hắn




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

Dùng nguyên lực hạ đẳng làm chất đốt, ngọn lửa bùng lên lại là thứ mà ngay cả nguyên lực thượng đẳng cũng khó dập tắt. Lửa cháy màu đỏ rực, tốc độ nuốt chửng cực nhanh, những gia nô không có nguyên lực hoàn toàn không thể thoát được, lần lượt thiêu sống trong biển lửa.

Tuân ma ma mặt mày lấm lem, ho sặc sụa, được Bất Hưu đỡ ra khỏi căn nhà đang sập đổ. Vừa bước đi một bước, bà đã ngã xuống tảng đá, run rẩy nói: “Chân phải gãy rồi.”

Xà nhà bên cạnh vẫn liên tục sập xuống, Bất Hưu đỡ Tuân ma ma hoảng hốt ngẩng đầu định gọi người giúp đỡ, nhưng nhìn khắp nơi, các tì nữ, nô bộc đều chết hoặc bị thương, ốc còn không mang nổi mình ốc.

Hắn nghiến răng cõng Tuân ma ma trên lưng, loạng choạng hai bước định chạy ra ngoài, nào ngờ tường lương ở cửa lại bất ngờ đổ sập xuống trước mặt họ. Chẳng kịp né tránh, hắn chỉ có thể bất chấp mọi thứ mà ngã nhào ra sau.

Tường lương đổ đến nửa chừng thì bị một luồng nguyên lực màu vàng đất đỡ lại, Tuân ma ma ngã ra ngoài cũng được luồng nguyên lực đó ổn định lại cơ thể. Lúc Bất Hưu hoảng hốt quay đầu định đỡ ma ma, thì nhìn thấy một tà váy màu sương khói trên đó có những bông hoa hải đường nở rộ rực rỡ.

Hắn ngơ ngác ngẩng đầu lên, chỉ thấy Minh Ý mồ hôi lấm tấm trên trán, kéo hai người họ ra bên ngoài đến một nơi an toàn hơn, rồi lạnh lùng hỏi hắn: “Đại nhân ở đâu?”

Bất Hưu bỗng thấy mắt cay cay, suýt khóc. Hắn chỉ tay về phía sau: “Thanh Ngõa Viện bên kia, nhưng bên đó lửa to quá…”

Chưa kịp nói xong, Minh Ý đã phi thân lao về phía đó, không chút do dự.

Hắc long ngửa mặt lên trời gầm rú, dùng thân mình chặn đứng ngọn lửa đỏ rực. Trong sân nhà nơi nó cuộn mình, Kỷ Bá Tể một tay ôm linh vị, một tay cầm trường kiếm, nhìn những người trước mặt cười chế giễu.

“Chỉ bằng các ngươi, cũng dám mơ tưởng thắng ta?” Hắn giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng máu đỏ thẫm lại từng giọt từng giọt chảy dọc theo lưỡi kiếm rơi xuống đất.

Vài người đối diện hợp sức tấn công, chuyên nhắm vào những chỗ trọng thương do Tả Bình gây ra cho hắn mà đánh mạnh, Kỷ Bá Tể vừa phải ngăn lửa, vừa phải bảo vệ linh vị, chống đỡ một cách chật vật.

Truyện được đăng tại TruyenMoi

Lơ là một cái, cửu tiết tiên² quất trúng khớp ngón tay hắn, theo bản năng hắn buông tay, linh vị phủ khăn trắng rơi xuống. Đồng tử hắn co lại, cũng không để ý đến diệp đao bay tới trước mặt, cả hai tay đều đỡ linh vị.

²Roi chín đoạn.

Linh vị không rơi xuống đất, nhưng tam phiến³ diệp đao đã bay đến ấn đường⁴ hắn.

³Ba mảnh.

⁴Giữa hai chân mày, còn gọi là mi tâm.

Trong chớp nhoáng, một con mèo trắng lao tới, “ba ba” hai tiếng đá văng hai mảnh diệp đao, sau đó há miệng ngậm mảnh còn lại, bốn móng vuốt nhẹ nhàng đáp xuống đất, rồi “à u” một tiếng nuốt chửng diệp đao đã được biến thành nguyên lực. 

Kỷ Bá Tể ngây người, hắn nhanh chóng nhìn xung quanh, chỉ thấy những cột gỗ đang đổ sầm xuống, nhưng không thấy chủ nhân của con mèo này.

Vài người trước mặt nhìn thấy con mèo này, cực kì hoảng sợ, như thể gặp ma, chỉ do dự trong chốc lát rồi cùng nhau nhảy qua bức tường mà chạy.

Mèo trắng liếm liếm ria mép, ngẩng đầu lên khinh thường nhìn hắc long đang bị thiêu đốt một cách thảm hại, vẫy đuôi theo sau nhảy ra khỏi bức tường.

Đây là lần đầu tiên Kỷ Bá Tể nhìn thấy hóa nguyên tòng thú ngoài hắc long, có thể đem hóa nguyên tòng thú với nguyên lực kết hợp, nguyên lực của người đó hẳn không phân cao thấp với hắn. Nhưng hiện tại ở thành Mộ Tinh này, ai sẽ có nguyên lực tương đương với hắn, còn có thể đến cứu hắn?

Lửa ngày càng to, không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, chỉ có thể ôm linh vị rời đi trước.

Hắn bị thương càng thêm nặng, đi lại rất khó khăn, vừa ra khỏi cổng lớn Lưu Chiếu Quân, tầm mắt đã có chút mơ hồ.

“Đại nhân?” Có người đỡ lấy hắn, dẫn hắn tiếp tục đi ra ngoài.

Kỷ Bá Tể mơ hồ nghĩ, là Minh Ý sao? Nàng lại có thể vội vã quay lại, vậy cũng coi như có chút lương tâm, không uổng phí hắn cho nàng nhiều thỏi vàng như vậy.

Nhưng mà, đợi khi được đỡ ra khỏi phủ, trước mắt sáng tỏ hơn một chút, hắn mới nhìn thấy người bên cạnh chỉ là một nha hoàn bình thường trong phủ. 

“…” Khiến người ta tức giận không thể nào giải thích được.

Hắn sa sầm mặt, ngồi lên xe thú do tuần tra trong thành tìm đến, trầm giọng nói: “Làm phiền các vị, sau khi dập lửa hãy điều tra kẻ phóng hỏa.”

“Đại nhân yên tâm, người của Tư Phán Đường cũng đã đến, sau khi dập lửa sẽ đi kiểm tra, sẽ không bỏ sót bất kỳ manh mối nào.”

Kỷ Bá Tể gật đầu, sau đó được đưa đến phủ thượng của Ngôn Tiếu, những việc còn lại đều giao cho Mạnh Dương Thu lo liệu.

Mạnh Dương Thu đợi bên ngoài Kỷ phủ suốt bảy giờ liền, ngọn lửa mới được dập tắt hoàn toàn. Hắn ta cầm sổ ghi chép số gia nô chết và bị thương, càng ghi càng tức giận. Tâm địa của ai mà độc ác như vậy, một trận hỏa thiêu chết mấy chục mạng người, còn lại những người không bị thiêu chết, đa phần đều bị thương, bao gồm…

Ánh mắt hắn dừng lại ở một người, Mạnh Dương Thu hít một hơi, vội vàng ngồi xổm xuống: “Minh cô nương, sao ngài cũng ở đây?”

Minh Ý vô cùng nhếch nhác, trên chóp mũi dính đầy tro bụi, trên cổ tay cũng bị bỏng một mảng da, dựa vào Tuân ma ma, nước mắt rưng rưng.

Nàng nghe vậy ngẩng đầu lên, giọng buồn bã: “Ta ra ngoài quên mang đồ, quay về lấy, ai ngờ lại thấy trong sân bị hỏa hoạn, ta muốn vào xem, nhưng một mảng lửa to lại rơi xuống.”

Nói xong, nàng giơ tay lên: “Bị bỏng rồi.”

Vết thương máu thịt lẫn lộn, còn chảy dịch vàng, nhìn đã thấy đau, Mạnh Dương Thu vội vàng gọi người đưa nàng đến Ngôn trạch.

“Đưa Tuân ma ma đi cùng, còn có Bất Hưu nữa.” Minh Ý nói: “Tuân ma ma bị gãy chân, Bất Hưu còn phải chăm sóc đại nhân.”

“Được.” Mạnh Dương Thu dìu ba người họ lên xe ngựa, phân phó người hộ tống cẩn thận.

“Cô nương không sao chứ?” Bất Hưu cau mày nhìn vết thương trên cổ tay nàng: “Sợ là sẽ để lại sẹo.”

Đại nhân ghét nhất là sẹo.

“Không sao đâu.” Minh Ý nhìn kỹ: “Lần trước đại nhân bảo ngươi đưa đến một đống đồ, trong đó có một loại trị sẹo rất tốt, ta mới lấy ra. Vết thương này tuy nặng, nhưng bôi thuốc mỗi ngày, bôi một năm là sẽ không để lại dấu vết gì.”

Nghe giọng nói thân thuộc như vậy, có vẻ như được sử dụng thường xuyên.

Với bầu không khí lúc này, Bất Hưu cũng không nghĩ ngợi gì thêm, chỉ gật đầu.

Khi ba người đến Ngôn trạch, Kỷ Bá Tể đã băng bó vết thương và đang nằm trên giường mềm. Nhìn thấy Minh Ý bước vào cửa, hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt nàng.

Bị ánh mắt này nhìn đến da đầu tê dại, Minh Ý dừng bước, đáng thương nói: “Lửa lớn quá, đại nhân ngài nhìn cổ tay này xem.”

Vết thương khủng khiếp lộ ra trước mắt hắn, hắn ta chán ghét quay đầu đi: “Đã tự chuốc họa vào thân, thì không cần phải đến đây giả vờ đáng thương với ta.”

Minh Ý “Ồ” một tiếng, quay đầu ngồi xuống ghế bên cạnh, bắt đầu tự mình bôi thuốc.

Kỷ Bá Tể suýt bóp nát tay vịn: “Ngươi cứ thế mà nhận rồi, không giải thích với ta nữa à?”

“Giải thích cái gì?” Nàng có vẻ bối rối.

Cực kỳ tức giận đến mức bật cười, Kỷ Bá Tài giơ tay lên, nguyên lực màu đen quấn quanh cổ nàng, kéo cả người nàng đến trước mặt hắn ta: “Phủ của ta từ trước đến nay luôn sạch sẽ gọn gàng, đúng lúc ngươi đến đây lại liên tiếp xảy ra chuyện, ngươi nói xem hỏa này làm thế nào mà bùng phát từ Thanh Ngõa Viện?”

Mặt Minh Ý đỏ bừng, cố gắng phá vỡ nguyên lực trên cổ nhưng vẫn không thể nói được gì. Nàng cau mày nhìn hắn, ban đầu còn có chút vẻ mặt tủi thân, nhưng rất nhanh đã trở nên bình tĩnh, sau đó, dứt khoát nhắm mắt không nhìn hắn nữa. 

Lòng nhói đau, Kỷ Bể Tể tức giận siết chặt tay: “Trả lời ta!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.