Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
“Đại nhân!” Bất Hưu đỡ Tuân ma ma đi chậm lại, vừa bước vào cửa thì nhìn thấy cảnh tượng này, sợ hãi đến mức vội vàng lao vào nhà nắm lấy cánh tay Kỷ Bá Tể: “Đại nhân, dừng tay!”
“Ngay cả các ngươi cũng muốn cầu xin cho nàng ta à?” Kỷ Bá Tể đang trong cơn thịnh nộ, ánh mắt đều mang theo dao khi nhìn bất kỳ ai.
Bất Hưu hoảng hốt, vội quỳ xuống: “Tiểu nhân không biết Minh cô nương đã phạm lỗi gì, nhưng nếu lúc trước không có nàng, tiểu nhân và Tuân ma ma đều đã chết.”
Nói xong, bang bang bang dập đầu ba cái.
Lực siết trên cổ giảm bớt, Minh Ý trượt xuống ngồi trên mặt đất, hít thở hổn hển, sau đó bắt đầu ho sặc sụa.
“Nói vậy là có ý gì?” Kỷ Bá Tể vẫn còn tức giận hỏi.
Minh Ý quay lưng lại với hắn, che tay áo ho sặc sụa, không có thời gian trả lời, hoặc là không muốn trả lời.
Bất Hưu vội vàng nói: “Lúc lửa bùng lên, tiểu nhân đang sắc thuốc, Tuân ma ma đang thay ngài trông coi bữa trưa, trù phòng vốn rất nóng lại có ánh lửa, mọi người nhất thời cũng không chú ý. Đợi đến khi phát hiện ra bên ngoài toàn là lửa, đã quá muộn để trốn thoát.”
“Tuân ma ma bị khúc gỗ đổ xuống làm gãy chân, tiểu nhân cũng sức cùng lực kiệt, nếu Minh cô nương không đến kịp, tường lương ở cửa sập xuống, hai người tiểu nhân làm sao có thể sống sót!”
Kỷ Bá Tể lắng nghe, nhìn Minh Ý: “Chẳng phải ngươi đã đến Tư Đồ phủ rồi sao? Sao lại trùng hợp quay về đúng lúc vậy?”
“Ra ngoài vội vàng, quên mang đồ theo, quay về lấy.” Minh Ý lạnh lùng nói.
“Đồ gì?”
“Lễ vật gặp mặt cho người nhà, một số tú phẩm.”
Thật biết chọn, tú phẩm chắc chắn đã bị thiêu rụi hoàn toàn, không thể kiểm tra.
Kỷ Bá Tể cười khinh thường, quay người nàng lại, bóp lấy cằm nàng: “Mọi sự trùng hợp trên đời này đều xảy ra trên người ngươi, đúng lúc ngươi ra ngoài, trong phủ liền xảy ra hỏa hoạn, lại đúng lúc hai người họ gặp nạn, ngươi liền ra tay cứu giúp, đúng lúc ngươi cùng Nhị Thập Thất đến Thanh Ngõa Viện, nơi đó liền trở thành nơi người ta phóng hỏa.”
“Trước khi ngươi đến, trừ ta ra, không ai còn sống thoát khỏi Thanh Ngõa Viện. Ngươi nói, ta làm sao có thể tin người phóng hỏa không phải là ngươi.”
Minh Ý thở dài: “Đại nhân, chỉ có một điều đơn giản nhất thôi. Đốt phủ của ngài, đối với ta có lợi ích gì?”
Hắn khựng lại, ánh mắt càng sâu thêm hai phần: “Còn có thể là lợi ích gì, đương nhiên là muốn mạng của ta.”
Nếu không phải hắn mơ thấy Thanh Ngõa Viện xảy ra chuyện, tỉnh dậy tim đập kịch liệt đến mức muốn đi nhìn xem, hôm nay thật sự sẽ để nàng đắc ý.
“Mạng của đại nhân, đối với thành Mộ Tinh quý giá, đối với các thành trì khác cũng quý giá.” Nàng cụp mắt: “Nhưng đối với ta, chỉ có mạng sống của bản thân mới là quý giá nhất.”
Nàng sẽ không bao giờ làm những vụ mua bán lỗ vốn.
Kỷ Bá Tể cười lạnh, nàng luôn có nhiều lời giải thích như vậy để tự bào chữa cho bản thân. Tuy nhiên, lần này hắn sẽ không tin nữa, cũng sẽ không mềm lòng nữa. Hắn không thể ngủ cùng kẻ ngày ngày muốn giết mình, dù có xinh đẹp động lòng người cũng không được.
“Đưa nàng ta đến Tư Đồ phủ đi.” Hắn vẫy tay: “Tư Đồ Lĩnh đã nói sẽ cho ngươi có chỗ dung thân, vậy ngươi hãy ở đó, không cần quay lại nữa.”
“Đại nhân?” Tuân ma ma kinh ngạc gọi hắn một tiếng.
Kỷ Bá Tể giơ tay: “Ta không lấy mạng nàng đã là nể mặt Đại Tư.”
Minh Ý gật gật đầu rồi đứng dậy: “Những ngày qua nhờ có đại nhân chiếu cố, còn xin đại nhân giao Nhị Thập Thất cho ta, để ta cùng mang đi.”
“Mang hắn đi, nếu ngươi tiết lộ với người khác những gì đã nhìn thấy nghe thấy trong phủ của ta, chẳng phải ta lại gặp hỏa hoạn lần nữa sao?” Hắn mỉa mai nói: “Thấy ngươi rất quan tâm hắn, ta quyết định giữ hắn bên cạnh ta, chỉ cần ngươi giữ miệng kín như bưng, ta sẽ bảo đảm tính mạng hắn bình an.”
Mắt phượng nheo lại, Minh Ý mới có chút lửa giận: “Nếu ta muốn nói gì đó ra bên ngoài, đại nhân còn có thể an ổn ngồi đây sao?”
Vụ án mạng của Bình Vương đã đủ để hắn đến Tư Phán Đường một chuyến rồi.
“Chỉ cần ngươi nói cái gì đó ra bên ngoài, hắn cũng sẽ không được sống yên ổn qua ngày ở trong biệt viện nữa.” Kỷ Bá Tể vẫy tay: “Ta không thích mặc cả với người khác.”
Minh Ý nghiến răng.
Sớm biết như vậy thì đã cho hắn ba nhát dao trên trán, xem hắn còn có sức ngồi đây nói lời lạnh lùng với mình hay không.
“Vậy xin cáo từ.”Nàng quay đầu bước đi.
“Không tiễn.” Hắn không ngẩng đầu.
Bất Hưu và Tuân ma ma một bên nhìn thấy mà sốt ruột, nhưng đây dù sao cũng là chuyện của đại nhân, làm nô tài cũng không tiện nói gì nhiều, chỉ có thể khẽ khàng lẩm bẩm: “Hôm nay Minh cô nương đã cứu không ít nô bộc.”
“Đúng vậy, trước mặt các ngươi làm người tốt, nhưng lại muốn hại chết ta.” Kỷ Bá Tể môi nhợt nhạt nói: “Thật là một cô nương tốt.”
Vậy nên, Bất Hưu cũng không dám nói gì thêm.
Vào thời điểm mấu chốt này Kỷ Bá Tể bị ám sát, mũi dùi lập tức hướng về phía các sứ giả của thượng tam thành, cộng thêm việc Bạc Nguyên Khôi còn xông vào nội viện đả thương Đại Tự, dân tình ở Mộ Tinh Thành nhất thời phẫn nộ.
“Hạ tam thành phải bị họ bắt nạt như vậy sao? Vừa đánh người vừa giết người, động đến đều là những đấu giả lợi hại nhất của Mộ Tinh chúng ta.”
“Giống như Minh gia sợ thua nhỉ, cách tốt nhất để không thua chúng ta là ngay từ đầu không cho chúng ta ra sân.”
“Đê tiện! Vô liêm sỉ!”
“Cút khỏi thành Mộ Tinh!”
Khi Xà Thiên Lân đi đến Tư Đồ phủ, lá chắn suýt bị rau thối trên đường ném thủng.
Ông vào cửa ngồi xuống, vừa phủi bụi trên người vừa lẩm bẩm: “Đây là chuyện gì vậy?”
Tư Đồ Lĩnh tao nhã rót cho ông một chén trà, mỉm cười nói: “Đơn đại nhân cần phải bồi thường cho ngài một bộ y phục.”
Nhận lấy trà, Xà Thiên Lân rất bối rối: “Liên quan gì đến hắn?”
“Hôm qua khi Minh tỷ tỷ quay về Kỷ phủ, dặn ta nửa giờ nữa mà tỷ tỷ vẫn chưa về thì hãy dẫn người đi nhìn xem, ta đã làm theo lời tỷ tỷ. Kết quả ngài đoán xem thế nào, ta vô tình đụng phải xe thú của Đơn đại nhân.”
Hôm đó trên phố có không ít người đi xem náo nhiệt, chen chúc nhau khiến con đường trở nên vô cùng chật hẹp, xe ngựa của Tư Đồ Lĩnh chen chúc gần nửa giờ mới đi vào đầu phố Nhị Cửu, kết quả là nhìn từ xa đã thấy xe thú của Đơn Nhĩ đang đi từ quán trà cuối phố ra.
Khoảng cách đó, trừ phi hắn đã ở hiện trường vụ án trước khi xảy ra hỏa hoạn, bằng không thì nửa giờ xe ngựa cũng không thể đi qua được.
“Trên đời này trừ hung thủ, sẽ không ai đứng đợi ở hiện trường vụ án trước.” Tư Đồ Lĩnh nghiêm túc nói.
Xà Thiên Lân không hiểu nổi: “Thành Triều Dương năm nay mất khôi thủ là do sự việc xảy ra đột ngột, không ai thay thế vị trí Minh Hiến, hơn nữa thượng tam thành trừ Kỷ Bá Tể còn có Bạc Nguyên Khôi, Đơn Nhĩ cần gì phải tốn nhiều công sức ám sát như vậy?”
“Ai mà biết được, nhưng xét theo những bằng chứng hiện tại, hắn thực sự là nghi phạm lớn nhất.” Tư Đồ Lĩnh thở dài: “Chuyện của Bạc Nguyên Khôi và Đại Tư vẫn chưa có kết quả, bên này lại xảy ra chuyện, Mộ Tinh đúng là gặp vận hạn.”
Xà Thiên Lân không quan tâm đến vận hạn của Mộ Tinh, ông đến đây chỉ muốn gặp Minh Ý.
“Con bé đâu rồi?” Ông hỏi.
Tư Đồ Lĩnh chỉ vào hậu viện: “Bị bỏng một mảng ở tay, vừa thoa thuốc, ngủ được hai giờ.”
“Kỷ Bá Tể cũng thật khốn nạn, phủ thượng xảy ra chuyện lớn như vậy, đuổi Minh Ý ra ngoài thì tính là gì? Ai không biết còn tưởng Minh Ý châm lửa đấy.” Xà Thiên Lân tức giận không chỗ phát tiết: “Cũng không biết con bé nhìn trúng hắn ở điểm nào.”
“Đúng vậy.” Tư Đồ Lĩnh thở dài: “Kỷ Bá Tể tâm cơ vừa sâu, thủ đoạn vừa độc, không giống ta, ngây thơ đáng yêu thuần lương trung hậu.”
Xà Thiên Lân: ?
Mới mười lăm mười sáu tuổi đã dám lừa lấy Kính Vạn Hoa của ông trong yến tiệc đón khách, còn dám nói mình thiên chân thuần lương?