Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
“Minh tỷ tỷ có lẽ vẫn muốn ngủ thêm một giờ nữa. Nếu đã rảnh rỗi, sư trưởng không ngại trò chuyện thêm với ta chứ.” Tư Đồ Lĩnh nói: “Ta rất tò mò, Đơn đại nhân vốn là Tư thú, sao lại trở thành sứ giả?”
Giọng y nhẹ nhàng, thực sự chỉ như tán gẫu bình thường, Xà Thiên Lân cũng không nghiêm túc từ chối, chỉ mơ hồ nói: “Chuyện nội vụ ở thành Triều Dương nhiều, không có ai khác rảnh rỗi tới đây, nên hai người bọn ta đến.”
“Chỉ có hai vị đến thôi sao? Trong số tùy tùng còn có người khác không?” Hắn cười.
Xà Thiên Lân tim đập thình thịch, vội cúi mắt: “Ai nói chuyện này?”
“Khi đường phố bị tắc, ta thấy Đơn đại nhân lo lắng vén rèm xe, quay lại bên trong nói gì đó.” Tư Đồ Lĩnh lắc chân: “Lúc đó sư trưởng ngài không có trên xe, vậy Đơn đại nhân vén rèm cho ai, quay đầu nói chuyện với ai?”
“Chuyện này, ta không biết.” Ông cúi đầu nhấp trà.
Tư Đồ Lĩnh nhìn ông cười: “Xà sư trưởng tính tình ngay thẳng, không giỏi nói dối. Mỗi khi nói dối, đồng tử mắt sẽ nhìn xuống phía dưới bên trái. Vừa rồi, ngài nhìn hai lần.”
“Phụt khụ khụ——” Xà Thiên Lân phun cả trà ra, trừng mắt nhìn y: “Tiểu oa oa¹ này, sao lại nhiều lời thế.”
¹Thằng nhóc
“Nếu đối mặt với Minh tỷ tỷ, ta có thể ngốc sẽ ngốc, nhưng đối với ngài, lời nói thật vẫn phải nói ra.” Tư Đồ Lĩnh nhún vai: “Thành Triều Dương trước mắt nội loạn nghiêm trọng, người gấp gáp lập uy nhất chắc chắn là Ung Vương của các ngài. Để ta nghĩ xem, các ngài định đưa hắn đến thành Mộ Tinh một chuyến, công lao trong việc mang cống phẩm trở về đều tính cho hắn, phải không?”
“Vớ vẩn.” Xà Thiên Lân liếc sang phía dưới bên trái, rồi vội vàng thu hồi ánh mắt.
Tư Đồ Lĩnh bật cười: “Ta nói sao, ngài nghe vậy. Uy nghiêm của vương gia, người thừa kế tương lai đã hấp tập vội vã đến thành Mộ Tinh. Ngài lo lắng cho an toàn của hắn, nên đã yêu cầu hắn cải trang thành tùy tùng. Tuy nhiên, đã bảo vệ cẩn thận như vậy, mà lại để hắn đi xem náo nhiệt ở Kỷ phủ, nghĩa là vụ hỏa hoạn đó hẳn là có liên quan đến hắn.”
Nghe đến đây bối rối trong giây lát, Xà Thiên Lân lắc đầu: “Một người là Vương gia thành Triều Dương, một người là đấu giả thành Mộ Tinh, có thể có quan hệ gì? Ung Vương mới thực sự là người lương thiện, nhiều nhất cũng chỉ là đi theo xem náo nhiệt mà thôi.”
“Một sứ giả, nếu như được Đại Tư lệnh đến mưu hại Kỷ Bá Tể, ắt hẳn sẽ vô cùng căng thẳng. Nhưng Đơn đại nhân thì không, sắc mặt hắn ung dung, thậm chí có chút không kiên nhẫn, nhìn một cái là biết là người có chủ ý.” Tư Đồ Lĩnh lắc đầu: “Loại người này, sẽ không dễ dàng để lại nhược điểm của bản thân, nếu không liên quan đến Ung Vương, hắn tuyệt đối sẽ không để Ung Vương cũng đi xem.”
Xà Thiên Lân á khẩu, suy nghĩ một hồi, lại thấy Tư Đồ Lĩnh nói cũng có chút đạo lý.
“Ung Vương và Kỷ Bá Tể có thù oán gì thì không rõ, có lẽ là vì Đại hội Lục Thành năm sau, hoặc cũng có thể là vì lý do khác.”
Tư Đồ Lĩnh gãi đầu, có chút không hài lòng: “Không còn manh mối nào nữa rồi, thật không thoải mái.”
Xà Thiên Lân nhìn hắn một lúc, đột nhiên nói: “Ngươi tiểu oa oa này nói nhiều, nhưng khá thông minh, tuổi nhỏ như vậy đã làm Tư tuần, hẳn là có chút bản lĩnh.”
“Sư trưởng quá lời.” Tư Đồ Lĩnh chắp tay: “Nếu có việc gì đáng ngờ, sư trưởng cứ việc nói cho ta nghe, xem như báo đáp cho Kính Vạn Hoa, ta sẵn sàng giải đáp thắc mắc cho sư trưởng.”
Thật đúng là có bản lĩnh, nói những câu sáo rỗng nghe cũng thanh tao thoát tục như vậy.
Xà Thiên Lân khẽ cười: “Nếu một ngày nào đó ngươi có thể đến thành Triều Dương, ta sẽ thật sự mang chuyện đến hỏi ngươi.”
Còn bây giờ, ở trên địa bàn của người khác, không đáng tin cậy.
Tư Đồ Lĩnh cũng không cưỡng cầu, chỉ cần biết Ung Vương ở đây là đủ rồi, y không lộ vẻ gì, siết chặt tay sau lưng, Phù Việt đứng sau lưng nhìn thấy, liền chuồn ra ngoài.
Minh Ý ngủ một giấc dậy liền ăn hết hai bát cơm.
Dân lấy thực làm trọng, bất kể xảy ra chuyện gì, nàng đều phải ăn no trước đã.
Tư Đồ Lĩnh quả thật quan sát tỉ mỉ, những món ăn mà trong yến tiệc đón khách nàng ăn nhiều hơn một chút, lúc này đều được bày trên bàn. Ma lạt đỗ¹ vừa thơm vừa giòn, thật ngon.
¹Bụng cay (má là dù) là một món ăn Trung Quốc thường được dịch sang tiếng Việt là “da heo cay Tứ Xuyên” hoặc “da trâu cay”. Đây là một món ăn phổ biến ở cả Trung Quốc và Việt Nam, và thường được làm bằng thịt lợn lòng bò hoặc bụng bò được ướp sốt Tứ Xuyên cay rồi xào hoặc nướng. Món ăn này thường được phục vụ với cơm hoặc mì và có thể được thưởng thức như món chính hoặc món ăn phụ. Đây là một món ăn đầy hương vị và hài lòng, chắc chắn sẽ làm hài lòng những ai thích đồ ăn cay.
Nhìn thấy trong đĩa còn lại miếng cuối cùng, nàng vừa xúc cơm vừa đưa đũa ra gắp, gắp mấy lần mà không gắp được.
Có người đi vào, cầm lấy đôi đũa đặt trên bàn, gắp miếng cho vào trong bát.
Nàng ngây người, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Xà Thiên Lân.
…May là không nghẹn chết.
“Trước đây chuyện nhỏ gì cũng quấy rầy sư phụ, gặp chuyện lớn thì lại chọn trốn tránh.” Ông ngồi xuống đối diện với nàng, thuận tay hạ Minh Vực xuống xung quanh.
Biết rằng hôm nay không thể trốn thoát, Minh Ý cắn mép bát, lúng túng nói: “Kinh mạch con bị hủy hết rồi, sao có thể làm đồ đệ của người?”
“Làm sao bị hủy?” Ông ấy hỏi.
Minh Ý cụp mắt xuống, cứng đờ xúc một miếng cơm sau đó đặt bát xuống lau miệng: “Con không biết, khi con phát hiện ra thì Ly Hận Thiên đã ở trên người con mấy năm rồi, không có giải dược, cho nên trước khi Đại hội Lục Thành bắt đầu, đột nhiên độc phát.”
“Sau khi độc phát thì sao? Sao con không ở lại thành Triều Dương để được điều trị cẩn thận? Thật sự biến mất chỉ sau một đêm!” Xà Thiên Lân vẫn luôn tức giận về điểm này.
Minh Ý nghiêng đầu mỉm cười: “Không phải con không nghĩ đến, mà là do bọn họ không cho con ở.”
Khi nàng vừa trúng độc, Mạnh gia liền dẫn người đến, muốn vạch trần thân phận nữ nhi của nàng để lật đổ nhất tộc Tư Hậu. Mẫu hậu nàng liền không chút suy nghĩ, lập tức ra lệnh cho người cắt cổ thiêu xác, ném xuống hộ thành hà².
²Sông đào để bảo vệ thành.
Nếu không phải nội quan thực sự không đành lòng, lén lút đưa nàng ra khỏi thành Triều Dương, e rằng giờ đây ngay cả mảnh vụn xương cốt của nàng cũng không thể tìm thấy.
Minh Ý vẫn còn nhớ rõ bốn chữ “cắt cổ thiêu xác” được thốt ra từ miệng người mẫu hậu mà nàng luôn tôn kính, giọng điệu ấy như thể nàng chỉ là một mảnh giẻ lau vô dụng, nhìn thêm một lần cũng thấy bẩn thỉu.
“Nội quan nói với con, để cho con đến thành Mộ Tinh tìm Kỷ Bá Tể, còn có một tia hy vọng sống sót, vì vậy con đã đến đây.” Nàng ăn hết cơm trong bát, ngoan ngoãn chắp tay nhìn Xà Thiên Lân: “Con không muốn thắng Đại hội Lục Thành thêm lần nào nữa, bây giờ con chỉ muốn sống sót. Điều này trong mắt ngài là vô cùng hèn mọn, sao con dám gọi ngài là sư phụ nữa?”
Xà Thiên Lân nghe đến nỗi hai mắt đỏ bừng.
Ông đứng dậy, ở trong phòng lục trái lục phải tìm cái gì đó.
Minh Ý tưởng ông muốn đánh mình, vội vàng giơ hai tay che trước đầu.
Ai ngờ, ông đảo quanh hai vòng rồi lại từ trên người mình móc ra một chiếc túi lớn, hơi lúng túng nhét vào tay nàng: “Con, trước tiên con cứ cầm lấy nó, có nó sẽ không chật vật nữa.”
Minh Ý sững sờ, cúi đầu nhìn xuống, một khối vàng nặng trĩu, to bằng nắm tay, rõ ràng là được mới được đổi, trên đó còn có dấu ấn của tiền trang.
“Để ta nghĩ xem nên bắt đầu nói từ đâu.” Xà Thiên Lân cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc của mình, sau đó nhìn vào mắt nàng nói: “Ta nhận con làm đồ đệ quả thật là vì con có nguyên lực mạnh mẽ, thiên phú hơn người. Nhưng đã là đồ đệ của ta, dù con biến thành bất cứ hình dạng gì, con vẫn là đồ đệ của ta.”
“Nam hay nữ không quan trọng, nguyên lực cao hay thấp cũng không quan trọng, nhưng nếu con gặp chuyện, ít nhất con phải cho sư phụ biết!”