Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Minh Ý siết chặt khối vàng, có chút ngẩn ngơ.
“Con…nguyên lực bây giờ của con yếu đến mức ngay cả Quý Thanh cũng đánh không lại.”
“Sư phụ biết.”
“Kinh mạch này của con, cũng không có nhiều khả năng phục hồi.”
“Sư phụ biết.”
“Độc trên người con, có thể sống không đến một năm nữa.”
Hít một hơi thật sâu, cổ họng Xà Thiên Lân căng cứng: “Sư phụ cũng biết.”
Nàng không hiểu mà trừng mắt: “Vậy sao sư phụ còn nhận con về, con chỉ là một thứ phế vật mà thôi.”
Xà Thiên Lân đánh một cái vào gáy nàng: “Ai dạy con những lời vớ vẩn này?”
Minh Ý ôm đầu kêu đau: “Tư hậu và giáo tập ở Triều Dương đều nói vậy.”
“Con nghe họ nói bậy bạ, con người sinh ra là để làm người, chứ không phải làm công cụ!” Xà Thiên Lân tức giận trừng mắt: “Ngay cả khi con không có nguyên lực, con vẫn là một con người, vẫn có sư phụ và bằng hữu.”
Gáy đau nhức khiến nước mắt nàng trào ra, Minh Ý hít hít mũi quay đầu đi.
“Độc của con sư phụ sẽ tìm cách giải, nhưng con, bây giờ hãy ở lại Tư Đồ phủ. Đợi có cơ hội theo sư phụ trở về thành Triều Dương, sư phụ sẽ chọn cho con vài nam nhân dịu dàng, miệng ngọt, đối xử tốt với con, mấy người cũng được, tốt hơn cái người con chọn.”
Minh Ý im lặng hồi lâu, thầm nghĩ cái người nam nhân con chọn ban đầu, cũng dịu dàng, miệng ngọt đối xử tốt với con.
Đơn giản là nam nhân không đáng tin cậy thôi. Tất nhiên là phải ngoại trừ lão Xà, cũng ngoại trừ Nhị Thập Thất.
Thở dài thườn thượt, nàng cuối cùng cũng lên tiếng: “Sư phụ.”
Đầu ngón tayXà Thiên Lân run rẩy, mím môi cố gắng nghiêm túc gật đầu “ừm” một tiếng, nhất thời có chút rưng rưng.
Kết quả, ranh con này câu tiếp theo lại là: “Con không muốn trở về thành Triều Dương nữa.”
Bàn tay ông lại ngứa ngáy: “Đó là quê hương của con, con không về đó thì định đi đâu?”
“Thành Triều Dương ngoài ngài ra, chỉ có một đám người đang chờ diệt khẩu con.” Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Từ nhỏ con đã được nuôi dưỡng như nam nhi, cũng thực sự tưởng rằng nam nhi là như thế này, ai ngờ tất cả chỉ là trò lừa bịp tranh sủng đoạt lợi của Tư hậu Triều Dương.”
“Giờ đây Mạnh thị đã phát hiện ra thân phận của con, Tư hậu Triều Dương muốn con chết không đối chứng, thi thể cũng không thể lưu lại, vì vậy con không thể trở về. Hơn nữa con cũng không muốn về đó, đã ngắm qua dải ngân hà rực rỡ ở thành Mộ Tinh, con còn muốn đi xem hoa nở rộ khắp trời ở thành Phi Hoa, sương tuyết tháng sáu ở thành Thương Tuyết và mặt trời rực rỡ trên đĩa bạc ở thành Trục Nguyệt.”
Xà Thiên Lân nghe xong cảm khái, lại cảm thấy thiếu cái gì đó: “Sao không đi xem thành Tân Thảo vậy?”
“Xem gì?” Minh Ý suy nghĩ một chút: “Xem những tán cây um tùm đổ sập cung điện họ vừa xây dựng?”
Xà Thiên Lân im lặng một lát, chu đáo thay đổi chủ đề cho Tả Bình.
“Vậy con định đi thành Phi Hoa bằng cách nào?”
“Chờ khi có thể thoát khỏi đây, con sẽ mua một chiếc xe thú để đi qua đó.” Minh Ý tính toán số thỏi vàng trong tay, cười nói: “Đa tạ sư phụ đã giúp đỡ.”
Đồ nhi lớn rồi, có chủ ý riêng rồi, Xà Thiên Lân không định cưỡng cầu, chỉ nói: “Con không định tra xem ai đã hạ độc con à?”
Còn có thể là ai.
Minh Ý lắc đầu.
Ở thành Triều Dương nàng từ nhỏ đã gặp phải muôn vàn giám sát, cơm canh, trà nước, trước khi ăn vào đều phải được Ti Dược kiểm tra vài lần— Chỉ ngoại trừ điểm tâm trong viện Tư hậu.
Độc được hạ từ vài năm trước, chỉ có Tư hậu mới có thể ra tay.
Tư hậu thành Triều Dương cũng không phải cố ý không cho nàng giải dược, có thể là do đúng lúc hết thuốc, hoặc có thể là do nguyên nhân khác. Suy cho cùng khi nàng phát độc, Tư hậu cũng có chút hoảng loạn, mặc dù phần lớn là vì địa vị và tính mạng của nàng, nhưng ít nhất cũng chứng minh người ra tay không phải là Tư hậu.
Xà Thiên Lân nhìn ra suy nghĩ của nàng, vỗ vai nàng: “Con vẫn nên cẩn thận với Đơn Nhĩ một chút.”
“Đơn Nhĩ?”
“Hắn thuần dưỡng quá nhiều tòng thú, nếu con muốn mua xe thú thượng đẳng có thể vượt thành, thì tám chín phần mười sẽ bị hắn biết tung tích, mà hắn vẫn luôn qua lại mật thiết với Mạnh thị, có ý định ủng hộ Ung Vương lên làm người thừa kế.”
“Nhưng lần trước gặp hắn, hắn cũng không lấy mạng con.”
“Đơn Nhĩ này, tâm cơ sâu xa, giữ lại con ắt có ích lợi, nhưng muốn giết con cũng sẽ dốc hết sức lực.” Xà Thiên Lân nói, “Nếu không có tin tức của con, ta cũng không muốn chung đường với hắn.”
Nhớ đến vụ hỏa hoạn Kỷ phủ, Minh Ý bỗng ngồi thẳng dậy: “Sư phụ, nếu sau này gặp được Kỷ Bá Tể trong Đại hội Lục Thành, đừng làm khó hắn quá.”
Xà Thiên Lân nghe thấy tên này liền tức giận: “Ta là khảo quan¹ của Thần Khí Đường, sao ta không thể làm khó hắn?”
¹Giám khảo.
Minh Ý vẫy tay: “Không phải vì tình cảm nam nữ, đơn giản là…con nợ hắn một số thứ, sư phụ cứ coi như thay con trả đi.”
Này có gì để nợ? Một khuê nữ xinh đẹp như nàng, ngàn dăm xa xôi đến làm thiếp cho hắn, còn bị hắn bỏ rơi, sao lại nói nàng nợ hắn?
“Sư phụ nghe con là được.” Nàng nhún vai: “Khi cần thiết giữ hắn lại thành Triều Dương, biết đâu sẽ có thú vị bất ngờ.”
Thú vị bất ngờ gì, chẳng qua là nguyên lực mạnh hơn một chút, ngang ngửa với Minh Hiến năm xưa thôi. Nhưng hắn dù sao cũng là người thành Mộ Tinh, giữ lại thành Triều Dương có ích gì. Đứa trẻ này thật ngây thơ, đến mức này rồi mà vẫn còn lo cho vinh quang của thành Triều Dương.
Xà Thiên Lân không để tâm, chỉ nói: “Ta sẽ ở lại thành Mộ Tinh thêm vài ngày, cố gắng làm cho con một vài Thần Khí thích hợp để mang theo bên mình.”
“Đa tạ sư phụ.”
Xà Thiên Lân đi rồi, lúc đi còn để lại cho Tư Đồ Lĩnh một chiếc Phi Vũ phù hợp hơn với y để làm quà tạ lễ.
Tư Đồ Lĩnh mân mê Phi Vũ, thở dài với Phù Việt: “Thành Triều Dương ta chỉ ưng ý Minh tỷ tỷ, không ngờ Xà sư trưởng cũng là người tốt, nhưng hai người tốt này sao số phận lại không suôn sẻ. Hay là đi làm người xấu như Kỷ Bá Tể, lại thuận buồm xuôi gió.”
Y ấn vào cơ quan, chiếc Phi Vũ màu vàng nhẹ nhàng nhưng sắc bén bật ra, cắm sâu một tấc vào bức tường sân cách đó mười trượng.
Phù Việt khá hài lòng với Thần Khí này, gật đầu, nhưng lại nói: “Sao ngài biết Kỷ Bá Tể là kẻ xấu?”
“Hắn giết người giá họa, tính kế Đại Tư, như này còn không phải là kẻ xấu ư?” Tư Đồ Lĩnh nhướn mày.
“Mỗi người có lập trường riêng, luật pháp không quy định Đại Tư nhất định phải là người tốt.” Phù Việt ngước lên nhìn Kính Vạn Hoa, dùng nguyên lực ấn xuống cơ quan.
Bùm một tiếng nổ lớn, toàn bộ bức tường sân đối diện ầm ầm sụp đổ.
Tư Đồ Lĩnh: “…”
Thật tức giận, những con quái vật có nguyên lực này.
Tuy nhiên, thế giới này chính là thế giới của những người có nguyên lực, dù biết Kỷ Bá Tể có vấn đề, nhưng việc đầu tiên Đại Tư làm sau khi bình phục vết thương là lập tức đến Ngôn phủ để thăm hắn.
Vết thương Kỷ Bá Tể hồi phục rất nhanh, nhưng Đại Tư đã đến, hắn vẫn quấn băng bó vết thương nằm trên giường, vẻ ngoài yếu ớt.
“Là do Tuần vệ trong thành không có năng lực, mới khiến ái khanh gặp phải tai họa này.” Đại Tư tức giận nói: “Ta đã cách chức Tuần vệ trưởng để điều tra xử lý, cũng đã chọn sẵn quan trạch mới ban cho ái khanh.”
Kỷ Bá Tể gật đầu: “Đa tạ Tư thượng ban ân, nhưng thần vẫn thích quan trạch cũ hơn.”
Kỷ phủ bị thiêu rụi nghiêm trọng, chỉ trừ một góc của Thanh Ngõa Viện không hiểu sao còn sót lại một nửa, những nơi khác đều hóa thành tro bụi.
Đại Tư khó xử suy nghĩ một hồi: “Trước tiên hãy dọn đến quan trạch mới, ta sai người ở địa điểm cũ trùng tu một tòa nhà cho ngươi.”
Lúc này hắn mới nở nụ cười: “Đa tạ Tư thượng.”