Nhập Thanh Vân

Chương 89: Báo ứng




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

Việc trùng tu trạch đệ tốn rất nhiều thời gian, công sức và tiền bạc, nhưng để Kỷ Bá Tể vui vẻ, Đại Tư thấy rất đáng. Hơn nữa, Kỷ Bá Tể cũng là người biết báo đáp ân tình, lập tức giận dữ bất bình vì chuyện của ông ta: “Ngày mai thần sẽ đi tìm Bạc Nguyên Khôi để xin một lời giải thích, nhưng thủ vệ trong cung của Tư thượng lỏng lẻo, cũng nên trừng phạt.”

Đại Tư gật đầu: “Ái khanh nói có lý, nhưng Tuần vệ trưởng nội viện Mạnh Tân dính líu đến hoàng thân, ta không dễ dàng cách chức…”

Hoàng thân gì chứ, chỉ là họ hàng xa xôi không biết trời cao đất rộng của tiền Tư Hậu mà thôi.

Kỷ Bá Tể tiếp lời ông ta: “Thành Mộ Tinh đang trong thời gian chấn hưng, nếu phạt dưới không phạt trên, lòng người khó tránh khỏi bất ổn. Tư thượng cứ xử lý theo án lệ, nếu hắn ta có oán trách, thần sẽ thay Tư thượng đi một chuyến.”

Đại Tư thích thái độ này của hắn, vẻ ngoài hung hăng xông pha trận mạc của hắn khiến người ta cảm thấy yên tâm và tin tưởng.

Vì vậy, ông ta mỉm cười nói: “Được.”

Mạnh Tân xem ra chỉ là một người bình thường không có gì khác thường, giao cho Kỷ Bá Tể là xong, nhưng ông ta không biết rằng, vừa mới quay về nội viện, Kỷ Bá Tể đã sai người trói Mạnh Tân vào góc Thanh Ngõa Viện bị thiêu rụi một nửa. 

Đường đường là Tuần vệ trưởng nội viện, ngay cả y phục cũng chưa mặc xong đã ngã xuống tảng đá xanh đầy bụi bặm, lập tức chửi ầm lên: “Cháu trai nhà ai không có mắt hả, ông nội ngươi cũng dám trói, ngươi biết ta là ai không!”

Tuân ma ma chống gậy, đánh vào đầu hắn ta một cái: “Có thể là ai, lũ đê tiện!”

Mạnh Tân đau đớn, quay lại nhìn bà, thấy quen quen nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu. Hắn ta đang định đánh trả thì bị một luồng nguyên lực hất ngã xuống đất, tứ chi bị trói, không thể cử động.

“Mạnh đại nhân là người oai phong nhất, ra vào nội viện như chốn không người, hãm hại chủ nhân cũng không nhíu mày.” Bất Hưu bưng khay đến bên cạnh hắn ngồi xuống, trên mặt không một biểu cảm nào.

“Ngươi lại là ai vậy?” Nhìn thấy Bất Hưu cầm dao, Mạnh Tân hoảng hốt: “Chúng ta xưa nay không thù nay không oán, làm vậy để làm gì?”

“Trí nhớ đại nhân tệ quá.” Tuân ma ma lắc đầu, lại hung hăng đập cho hắn ta một gậy: “Bất Hưu, ngươi lại đây, làm cho hắn nhớ kỹ đi!”

Bất Hưu gật đầu, cởi quần hắn ta ra, áp lưỡi dao sắc bén vào chỗ hiểm.

Mồ hôi trên trán Mạnh Tân tuôn như mưa, hắn ta lập tức phản ứng lại: “Ta nhớ ra rồi, ta nhớ ra rồi! Là ta có lỗi với nàng ấy.”

“Nhớ ra là tốt.” Bất Hưu mỉm cười, tay vung dao hạ xuống.

Chiếc khăn trắng phủ trên linh vị bị gió khẽ thổi bay lên, Kỷ Bá Tể đứng trong phòng nhìn một cái, nhẹ nhàng vuốt lại cho nó.

Bên ngoài đã là cuối xuân đầu hạ, ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa sổ hoa, làm hắn khẽ nheo mắt.

Lại một mùa hè nữa đến rồi, đã mấy năm rồi hắn không nhìn thấy người đó trong bộ váy lụa thêu bạc, đi xung quanh hỏi hắn, người và sen trong ao, ai xinh đẹp hơn.

Trong Hoa Mãn Lầu có vô số váy lụa cười nói, đi lại giữa các vị quan khách.

Có người bỏ giá cao để mười cô nương cùng tụ tập trong một bao sương¹, để bọn họ phục vụ một người bệnh.

¹Phòng riêng.

Tú bà nghe giá tiền, vội vàng cười nói: “Bất kể là bệnh nhân nào, các cô nương của ta đều có thể khiến hắn đứng dậy.”

Khi người bệnh được khiêng đến, mặt hắn tái nhợt, bất tỉnh nhân sự, người khiêng hắn đứng nghiêm chỉnh trước cửa giới thiệu: “Đây là Tuần vệ trưởng nội viện Mạnh Tân, Mạnh đại nhân. Tối nay chỉ cần có thể khiến hắn hồi dương, Mạnh phủ sẽ thưởng mỗi người năm nghìn bối tệ, nhưng xin các vị giữ bí mật, không được tiết lộ tình hình sức khỏe của đại nhân nhà ta ra ngoài.”

Trên lầu không ít quan lại quý nhân, vừa nghe danh tính này liền bật cười ồ ạt. Mạnh Tân vốn là một người phong lưu, sao lại sa sút đến nông nỗi này?

Các cô nương vô cùng phấn khích, lập tức dẫn người vào bao sương.

Chỉ là, chưa được bao lâu, bên trong đã vang lên tiếng oán giận, tiếp theo là tiếng tú bà chửi rủa om sòm: “Hồi dương kiểu gì chứ, trời giáng xuống cũng đừng hòng cứu được, thật xúi quẩy!”

“Ma ma, tiền nhiều quá, hay gọi thêm mấy tỷ muội thử xem?”

“Thử thì thử, con gọi Mẫu Đơn đến xem!”

Tú bà nghĩ cũng có lý, thưởng tiền lớn thì kiếm không được, tính theo đầu người kiếm thưởng cũng tốt, người ta đã nói, một cô nương đến xem một lần được một nghìn bối tệ.

Bà ta lập tức cười hề hề đi vào từng bao sương mượn các cô nương, chỉ trong chốc lát, trên bàn đầy ắp bối tệ.

Vì vậy, chưa đầy nửa tiếng, tất cả các cô nương trong Hoa Mãn Lầu đều biết, Mạnh Tân bất lực, không thể chữa khỏi.

Vậy nên khi vào ngày thứ hai ở hậu viện phát hiện thi thể của gã trong giếng, các cô nương đều không cảm thấy bất ngờ. Đợi đến khi lệnh cách chức của Đại Tư ban xuống, nhất thời cây đổ bầy khỉ tan, không ai còn quan tâm đến yêu cầu gì của Mạnh phủ, họ cũng mạnh dạn nói: “Mạnh đại nhân là không thể hồi dương được, nên mới tự vẫn.”

Cách nói này nhanh chóng lan truyền trong giới quan lại quý nhân, khi gặp Đại Tư hỏi han, Triệu Tư Phán cũng thuận miệng đáp: “Là tự vẫn.”

Đại Tư gật đầu, cũng không bận tâm lắm mà nhìn ông: “Ngươi sắp về hưu rồi, ta thật sự có chút luyến tiếc đấy.”

“Lão thần tuổi tác đã cao, không có cách nào phân ưu với Tư thượng nữa. May mắn thay có Tư Đồ tiểu đại nhân, tuổi trẻ nhưng vô cùng thông minh, Tư thượng có thể dựa vào.”

Tư Đồ Lĩnh đứng ở phía sau, đã thay sang quan phục của Tư Phán, mặt mày sáng sủa, môi hồng răng trắng.

Đại Tư mỉm cười gật đầu: “Ta đã được lĩnh giáo, hắn đáng tin cậy.”

Đây chính là quân sư mà ông dùng để kiềm hãm Kỷ Bá Tể.

Triệu Tư Phán hoàn thành nhiệm vụ, dẫn theo phu nhân cùng đi, lảo đảo lắc lư mà ra khỏi thành đi về hướng nông thôn. 

Tư Đồ Lĩnh đứng trên tường thành nhìn bóng xe ngựa, hơi bất ngờ: “Kỷ Bá Tể vậy mà lại thả ông ta đi sao, năm đó ông ta cũng từng tham gia vào chuyện của tiền Tư hậu.”

Ngay cả Mạnh Tân, cũng chỉ thỉnh thoảng tỏ thái độ coi thường tiền Tư hậu mà hắn cũng không tha, vậy mà lại tha cho Triệu Tư Phán?

Phù Việt lắc đầu tỏ vẻ không hiểu: “Người đó, suy nghĩ kỳ kỳ quái quái.”

“Ta còn định dự đoán nạn nhân tiếp theo, không ngờ lại sai hướng.” Tư Đồ Lĩnh bực bội quay người: “Sao trên đời này lại có người mà ta không thể nhìn thấu được.” 

Phù Việt nhìn về phía trước: “Đại nhân cũng không phải là người cái gì cũng biết.”

“Hừ, trước khi gặp hắn, ta là người tính toán cẩn thận không sai sót một ly.” Tư Đồ Lĩnh ngẩng cao cằm: “Hay là chúng ta đánh cược tiếp đi, 0xem Kỷ Bá Tể có chủ động đến phủ ta hay không?”

“Hắn là người kiêu ngạo, cho dù hối hận cũng chỉ sai người đến đón Minh cô nương, chưa chắc sẽ đích thân đến.”

Tư Đồ Lĩnh lại vui vẻ, nhảy lên xe ngựa lắc đầu lia lịa: “Ngươi đó ngươi đó, hiểu rõ Kỷ Bá Tể như vậy, mà lại không nhìn kỹ vị kia trong phủ chúng ta.”

Phù Việt không hiểu, cũng không nói thêm gì nữa.

Xe ngựa đi qua cuối phố Nhị Cửu, đã có người bắt đầu dọn dẹp đống đổ nát, chuẩn bị trùng tu lại phủ đệ.

Kỷ Bá Tể đau đầu nhìn bản vẽ trùng tu lại phủ đệ: “Loại chuyện vặt vãnh này các ngươi không thể làm sao?”

“Bản đồ phủ đệ của đại nhân đã từng bị lộ một lần, tuyệt đối không thể có lần thứ hai.” Bất Hưu nghiêm túc nói: “Đại nhân tự mình xem, sau đó đốt bỏ, là thích hợp nhất.”

Nhắc đến chuyện này, Kỷ Bá Tể có chút bực bội: “Phiền phức không bằng giết nàng, ngoài nàng ra còn ai dám to gan bán đứng ta.”

🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Ghép chữ: Sh/Da/eng/Ch/n/J/ing/ou, là pinyin của tên 4 loại kinh kịch Trung Quốc (16 ký tự, viết liền, viết hoa chữ cái đầu theo thể thức viết tên riêng, không dấu)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.