Edit: Yu Ji
Beta: Nắng ☀️
—
Mặc dù nói rất trôi chảy, nhưng sau khi nói xong, cả Bất Hưu và Tuân ma ma đều nghi ngờ nhìn hắn.
“Làm sao?” Hắn khó chịu hỏi: “Không được giết nàng à?”
“Bất luận là ngài có ra tay hay không.” Bất Hưu nói: “Nô tài và ma ma đều cảm thấy Minh cô nương không giống như kiểu người dễ dàng phản bội ngài, có thể là có ẩn tình gì đó.”
“Đúng vậy, nếu thực sự là nàng ta phản bội ngài, vậy lúc đó tại sao lại vội vàng trở về cứu chúng ta? Vừa nghe tin ngài ở Thanh Ngõa Viện, liền quay đầu chạy ngay đến đó.” Tuân ma ma lẩm bẩm: “Uổng công vô ích.”
Kỷ Bá Tể khựng lại: “Ngươi nói gì?”
Tuân ma ma giật mình, suy nghĩ một chút: “Uổng công vô ích?”
“Không phải câu này, câu trước.”
“Minh cô nương vừa nghe tin ngài ở Thanh Ngõa Viện, lập tức quay đầu chạy đến đó.”
Kỷ Bá Tể cau mày: “Các ngươi chắc chắn chứ? Lúc đó ta ở Thanh Ngõa Viện không hề thấy nàng.”
“Không biết giữa đường có chuyện gì không, nhưng lúc đó Minh cô nương thực sự đi về hướng đó. Sau đó khi chúng ta gặp lại nàng, nàng còn bị bỏng một mảng, nhưng vẫn thoải mái nói rằng đại nhân không sao, bảo chúng ta không cần lo lắng.” Bất Hưu nói.
Trong lòng Kỷ Bá Tể thắt lại, hắn từ từ ngả ra sau, dựa vào thành ghế suy nghĩ.
Lúc đó, hắn ở trong sân Thanh Ngõa Viện, để hắc long bảo vệ xung quanh, lại đối mặt với vài tên sát thủ, nên hoàn toàn không chú ý đến việc có người đến sau lưng hay không. Khi quay đầu lại, cột gỗ hành lang bị cháy ở cửa mặt trăng đang đổ xuống, vừa vặn đập vào tường ngoài.
Lẽ nào vết bỏng trên tay nàng là vào lúc đó?
Nhưng, đã đến rồi, sao có thể chỉ đứng nhìn mà không vào?
Một tia sáng lóe lên trong đầu, Kỷ Bá Tể đứng dậy: “Trịnh Thiều đâu? Gọi Trịnh Thiều đến.”
Tuân ma ma lắc đầu: “Lúc lão nô đến đã thấy Trịnh đại nhân ra ngoài, ngài ấy nói tâm nguyện đã hoàn thành nên trước tiên sẽ quay về thành Phi Hoa, bảo lão nô khi rảnh bẩm lại với đại nhân— Tính toán thời gian thì hiện giờ hẳn là vừa ra khỏi cổng thành.”
Tên võ si đó, đuổi xa như vậy chỉ để đấu với hắn thêm một trận, đấu xong rồi thì chẳng quan tâm gì nữa.
Kỷ Bá Tể tức giận cười một tiếng, lập tức lên đường ra khỏi cửa, điều khiển xe thú đuổi theo ra ngoài thành.
Trịnh Thiều đang một bên ngắm nhìn ráng chiều rực rỡ trên bầu trời, một bên cảm thán sự cô đơn của kiếp nhân sinh, bỗng dưng bị một con hắc long cuốn văng khỏi xe.
Hắn ta lăn hai vòng trên đất, cau mày nhìn về phía sau: “Vết thương chưa khỏi mà dám tiêu hao sức lực như vậy.”
Kỷ Bá Tể sải bước tiến lên, túm lấy hắn và hỏi thẳng: “Mèo trắng là linh thú của ai?”
Sắc mặt Trịnh Thiều căng thẳng, nhanh chóng né tránh ánh mắt của hắn:
“Tự mình đến xem Đại hội Lục Thành là biết, hỏi ta làm gì.”
Kỷ Bá Tể cười khẩy, nhìn chằm chằm vào mắt Trịnh Thiều: “Ta còn có thể gặp lại con mèo trắng đó ở Đại hội Lục Thành sao?”
Nghe giọng điệu này, có vẻ như hắn đã biết.
Trịnh Thiều do dự dò hỏi: “Ngươi phát hiện nàng ấy có điểm bất thường à?”
“Đã phát hiện ra rồi, chỉ chờ ngươi nói rõ ràng, ta sẽ về đối mặt với nàng ấy.” Kỷ Bá Tể thuận miệng đáp.
Tên võ si này đúng là trong lòng luôn có bệnh, bị người ta lừa cho xoay vòng, cũng không suy nghĩ nhiều mà tin ngay, thở dài một tiếng nói:
“Ta đối chiến với nàng bảy năm, chưa từng chiến thắng, vốn tưởng rằng gặp lại ở đây có thể phân định thắng thua, ai ngờ hiện giờ kinh mạch của nàng đã bị hủy hoại hoàn toàn, còn biến thành nữ nhân.”
“Ta đã tái chiến với ngươi, đoán rằng khi nhìn thấy ta, nàng chỉ nhớ lại chuyện cũ và càng thêm đau lòng, nên ta sẽ về thành Phi Hoa trước.”
Sóng to gió lớn nổi lên trong mắt Kỷ Bá Tể.
Ở Thanh Vân Giới, chỉ có duy nhất Minh Hiến, đích tử Minh gia, là người đã đối chiến với Trịnh Triều trong bảy năm và toàn thắng.
Hắn không bất ngờ khi con mèo trắng là linh thú của Minh Hiến, nhưng Minh Hiến lại là…Minh Ý?
Tại yến tiệc nội viện, người quỳ gối trước mặt Tiền Lật run rẩy sợ hãi là nàng, người ngồi trong lòng hắn ta uống rượu cười đùa là nàng, người đứng ở ngã tư đường cầm đèn chờ hắn về nhà cũng là nàng.
Thiên chi kiều tử sa cơ lỡ vận, từ trên tầng cao rớt xuống bùn lầy, ti tiện đến tận cùng, vốn không muốn nhắc lại vinh quang ngày trước, nhưng lại bất chấp nguy cơ bị bại lộ thân phận, vẫn chọn thả mèo trắng ra cứu hắn trong lúc nguy nan.
Hành động này, nếu nói không có chút tình ý nào thì cả những viên ngói ở Thanh Ngõa Viện cũng không tin.
Hít một hơi thật sâu, Kỷ Bá Tể muốn cười nhưng lại mím môi, chỉ hỏi Trịnh Thiều: “Làm sao mà suốt bảy năm nay ngươi lại không đánh thắng nổi một nữ nhi?”
“Ngươi biết cách nói chuyện thật đấy.” Trịnh Thiều vô cảm: “Thiên hạ vẫn luôn cho rằng nguyên lực là món quà mà ông trời ban cho nam nhân, nhưng lại không ngờ rằng nữ nhân cũng có thể tu luyện đến mức vượt qua vạn người. Ngươi chỉ là chiếm lợi thế lúc nàng ấy bị đầu độc, nếu đối đầu với nàng của trước đây thì ngươi cũng không cười nổi đâu.”
Câu nói sau cùng Trịnh Thiều gần như gầm lên.
Hiếm khi nào một người ít nói như hắn ta lại trở nên thất thố, Kỷ Bá Tể thực sự không nhịn được mà bật cười: “Được rồi, ta biết rồi.”
“Ngươi biết cái gì, cái gì ngươi cũng không biết. Minh Hiến thực sự rất lợi hại, cho nên khi bị hủy hoại đến mức đó mà nàng vẫn muốn sống, thực sự rất không dễ dàng.” Trịnh Thiều tức giận nói: “Ai cũng có thể chấp nhận việc mình cả đời chỉ tu luyện đến nguyên lực màu xanh lục, nhưng không phải ai cũng có thể chấp nhận việc mình trời sinh có nguyên lực thuần trắng, lại ngã xuống dưới thần đàn!”
Truyện được đăng tại Truyện Mới!
Trịnh Thiều có chút kích động, nhưng lại cố gắng kìm nén mà bình tĩnh lại:
“Trước đây ta kính nể nàng vì nguyên lực cường thịnh, hiện tại ta kính nể nàng vì nàng là một người cứng cỏi!”
Nhìn vẻ mặt giận dữ của hắn ta, Kỷ Bá Tể liên tục khoát tay: “Ngươi mau đi đi, muộn nữa bến tàu sẽ đóng cửa.”
Trịnh Thiều khó chịu nói: “Người khác thì lưu luyến chia tay, thậm chí còn làm thơ lưu truyền, còn ngươi thì tốt rồi, chẳng có chút lòng thành tiễn biệt nào.”
Nói xong, hắn ta huýt sáo một tiếng, xe thú chở hắn phi nhanh về phía bến tàu.
Kỷ Bá Tể đứng tại chỗ một lúc lâu, mất một thời gian để hiểu rõ được thân phận của Minh Ý, hắn mới từ từ trở về thành.
Vừa vào cổng thành, liền gặp xe ngựa của Tư Đồ Lĩnh.
“Kỷ đại nhân đây là muốn đến phủ sứ giả sao?” Y vươn đầu ra, cười tủm tỉm mà lắc lắc sổ sách trong tay: “Ở đây còn có một người, ngài nếu không ngại thì cùng ta đi gặp một lần.”
Trước đây đã hứa với Đại Tư sẽ đi tìm Bạc Nguyên Khôi đối chất, kết quả Bạc Nguyên Khôi dưỡng thương mấy ngày, hôm nay mới nghe tin có chút chuyển biến tốt.
Kỷ Bá Tể dừng lại nhìn sổ sách trong tay hắn, hơi nheo mắt: “Tìm được kẻ phóng hoả rồi sao?”
“Đại nhân quả nhiên anh minh, nhìn một cái là biết.”
Trên đường người qua lại đông đúc, hai người họ cũng không tiện nói nhiều, Tư Đồ Lĩnh đưa giấy tờ cho hắn rồi rụt đầu vào trong xe ngựa.
“Minh tỷ tỷ còn đang ở nhà chờ ta dùng bữa, thứ cho ta không thể tiếp đại nhân lâu hơn.”
Kỷ Bá Tể: “…”
Lúc đó mắc gì phải nói Tư Đồ Lĩnh tiền đồ vô lượng, giờ đây thực sự chỉ hận không thể bóp chết y, nói câu nào cũng khiến người ta tức chết.
Nắm chặt cuốn sổ, hắn đi thêm một đoạn đường mới mở ra, liếc nhìn tên trên đó rồi đóng lại, tiếp tục đi về phía phủ sứ giả.
Bạc Nguyên Khôi giống như là dưỡng bệnh hơn là dưỡng thương, không biết vì sao, sau khi đi một chuyến đến nội viện trở về liền bệnh nặng, hiện giờ còn khoác áo choàng ngồi trên ghế thái sư ho khan.
Khi Kỷ Bá Tể đi vào, ông ta không quá kích động, chỉ nói: “Cuối cùng ngươi cũng đến.”
“Tham kiến Bạc đại nhân.”
“Ngồi xuống đi, ta bảo hạ nhân rót trà cho ngươi.”
Bạc Nguyên Khôi khẽ ho hai tiếng, ánh mắt vẫn hướng về những đám mây trên bầu trời: “Không ngờ Kỷ đại nhân lại là người nóng nảy như vậy, trước đây ta không hề biết.”