Edit: Yu Ji
Beta: Nắng ☀️
—
Câu nói này như mắng hắn, lại như khen hắn, Kỷ Bá Tể cười khẩy: “Nếu đại nhân không thể hiểu rõ, vậy chi bằng cứ coi ta là kẻ máu lạnh vô tình đi, dù sao hôm nay ta đến đây cũng chỉ là thay Đại Tư nói chuyện với đại nhân.”
Nhắc đến Đại Tư, trong mắt Bạc Nguyên Khôi vẫn còn tức giận: “Là hắn ta thất hứa trước, sao còn dám đến tìm ta nói chuyện.”
Năm xưa khi thành Mộ Tinh mất đi người thừa kế, từ thượng tam thành rớt xuống liền bị các thành khác tấn công, chính Tề Thứ đã đích thân đến thành Trục Nguyệt cầu hôn dưỡng nữ¹ của ông ta, quỳ trước đá sao băng thề sẽ đối xử tốt với nó, cho nó cả đời phú quý.
¹Raw là 养女 – dưỡng nữ, nghĩa là con gái nuôi, thường cũng hay được gọi là nghĩa nữ – 义女.
Kết quả thì sao? Ngay cả tin nữ nhi chết ông ta còn không dám nhắc tới ở thành Trục Nguyệt, còn khiến nó chết một cách ô nhục như vậy!
Tuy là dưỡng nữ nhưng cũng được Bạc Nguyên Khôi thương yêu như nữ nhi thân sinh². Nữ nhi lương thiện lại yếu đuối đó vốn có thể tìm được một phu gia³ tốt, lại vì cuộc liên hôn của hai thành, mang theo đôi mắt đỏ hoe lên kiệu hoa, trước khi lên kiệu còn quay đầu nói với ông ta: “Lần chia tay này khó có thể gặp lại, phụ thân bảo trọng.”
²Con gái ruột.
³Nhà chồng.
Lúc đó ông ta còn cho rằng nàng nói vậy vì có oán hận, dù sao thành Mộ Tinh và thành Trục Nguyệt là hai nơi gần nhau nhất trong Lục Thành, ông ta có thể đến thăm nàng.
Kết quả không ngờ, câu nói đó lại trở thành lời tiên tri..
Lấy ra một chiếc trâm làm bằng trúc, Bạc Nguyên Khôi sầu muộn nói: “Khi ta vào thành ngươi nên sớm đưa cho ta.”
“Bên cạnh luôn có tai mắt, ta không có cách nào.” Kỷ Bá Tể nhàn nhạt nói: “Chỉ có thiếp thất kia là có thể dùng được, để nàng tìm cơ hội đưa đến chỗ ngài, có chút khó khăn.”
Thiếp thất…
Bạc Nguyên Khôi siết chặt trúc tiết trâm⁴: “Nữ nhi trong nhà, vẫn là không nên làm thiếp thất thì tốt hơn…”
⁴Trâm làm bằng trúc, ghép lại từ từng đoạn nhỏ.
Biết ông ta chỉ vì xúc cảm nhất thời, Kỷ Bá Tể cũng không cảm thấy bị mạo phạm, hắn chỉ nói: “Người ngoài không biết sự liên quan bên trong, xin đại nhân hãy đổ lỗi cho say rượu làm hỏng việc, thể hiện sự hối lỗi mạnh mẽ với Đại Tư, chuyện này có thể giải quyết.”
“Ta đã biết, ngày mai ta sẽ đi gặp Tề Thứ”. Bạc Nguyên Khôi trầm giọng nói: “Nhưng ta thật ra muốn nhìn một chút, hắn tính toán định truy cứu ta thế nào.”
Lúc này, Kỷ Bá Tể không nói thêm gì nữa, chỉ liếc nhìn ngoài cửa, đột nhiên hỏi: “Gần đây Đơn đại nhân có thường xuyên ra vào không?”
Sân của sứ giả đối diện với cửa, bọn họ có thể nhìn thấy nhau ra vào rõ ràng, Bạc Nguyên Khôi đang nằm trên giường cũng không biết, nô tỳ bên cạnh nhìn chằm chằm nói: “Gần đây thì không thường xuyên lắm, chỉ là mấy ngày trước ngài ấy hay đi sớm về muộn. Có một hôm nọ, khi nô tỳ thức dậy thêm hương đêm thì thấy Đơn đại nhân vội vã đi ra ngoài cùng tùy tùng.”
Kỷ Bá Tể nhướn mày: “Nhớ ngày không?”
“Khoảng chừng hai mươi bảy tháng năm.”
Chính là ngày Kỷ phủ xảy ra hỏa hoạn.
Kỷ Bá Tể hiểu ra, gật đầu rồi đứng dậy: “Vậy ta sang trạch viện đối diện một chuyến, đại nhân dưỡng bệnh cho tốt.”
Bạc Nguyên Khôi ừ một tiếng, nhắm mắt lại. Gia nhân bên cạnh đưa Kỷ Bá Tể ra cửa, chắp tay cúi đầu.
Kỷ Bá Tể thong thả bước vào đình viện của Đơn Nhĩ.
Trong sân có người đang luyện tập, con báo màu xám lơ lửng giữa không trung, chưa tu luyện ra linh hồn riêng, chỉ có thể bị chủ nhân điều khiển, gầm thét dữ tợn nhưng chỉ là hình thức hù dọa.
Nó vừa nhìn thấy Kỷ Bá Tể đã nhào tới, ba tấc nanh dài giương cao, cái đuôi như roi quất mạnh vào cổ hắn.
Khí thế hung hăng, nhưng đáng tiếc là bản lĩnh yếu kém. Kỷ Bá Tể khẽ giơ tay, hắc long gầm thét lao ra, quấn một vòng rồi cắn đứt đuôi con báo, sau đó quay trở lại cơ thể hắn.
Con báo còn chưa kịp phản ứng đã mất đuôi, sững sờ một lúc mới hoảng hốt và đau đớn chạy về nhập vào cơ thể chủ nhân.
“Không biết Kỷ đại nhân đến, thất lễ rồi.” Đơn Nhĩ đi ra, đứng trước người tùy tùng đang luyện tập, chắp tay chào hắn.
Kỷ Bá Tể mỉm cười đáp lễ, chân thành khen ngợi: “Đúng là thành Triều Dương, ngay cả tùy tùng cũng có bản lĩnh hóa hình nguyên lực thành linh thú, nhìn qua có thể đánh ngang tay với Quý Thanh rồi.”
Khóe miệng Đơn Nhĩ khẽ giật giật.
Ai mà không biết Quý Thanh nguyên lực bình thường, năm nào cũng không qua được vòng sơ khảo của Đại hội Lục Thành, nhưng vì có hậu thuẫn mạnh mẽ nên năm nào cũng được đi. Chỉ là trong trường hợp không biết thân phận của Ung Vương, lại nói tên kia cùng Ung Vương ngang cơ, Đơn Nhĩ thật sự cười không nổi.
Gã ta thậm chí còn nảy sinh một tia nghi ngờ, nguyên lực của Ung Vương yếu như vậy, thật sự có thể thay thế Minh Hiến được không?
“Ta đến đây cũng chẳng vì chuyện gì khác.” Bỗng nhiên Kỷ Bá Tể hạ Minh Vực xuống, hắn xoay cổ tay, nhàn nhạt nói: “Chỉ muốn đến đây đòi một lời giải thích từ đại nhân.”
Lòng chùng xuống, Đơn Nhĩ nhìn trái nhìn phải.
Hộ vệ trong sân đều bị Minh Vực cách ly bên ngoài, sau lưng gã ta chỉ có một Ung Vương, đừng nói là đánh bại Kỷ Bá Tể, ngay cả bảo vệ mạng sống e rằng cũng không làm được.
Gã ta cụp mắt: “Đại nhân muốn đòi lời giải thích gì từ ta, e là có gì hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?” Kỷ Bá Tể cười nhẹ: “Kẻ đưa bản đồ cho ngươi đều đã khai rồi, ngươi còn nói có thể hiểu lầm gì được.”
Hắn vừa cười vừa tức giận, ánh mắt kiên định nhìn Đơn Nhĩ, mang theo sự tàn nhẫn của người nắm chắc mọi thứ trong tay.
Lòng Đơn Nhĩ kinh ngạc, Minh Ý sao lại có thể thẳng thắn với hắn được? Việc đó chẳng có lợi ích gì cho nàng cả.
Nhưng mà, trách không được ngày đó Kỷ Bá Tể có thể dễ dàng trốn thoát, bởi vì là do nàng bán đứng gã ta.
Có chút tức giận, Đơn Nhĩ trầm giọng nói: “Lời nói của phạm nhân thành Triều Dương, đại nhân cũng tin à? Trước đây nàng ta đã bán đứng đại nhân, giờ cũng rất có khả năng mượn cơ hội khơi mào tranh chấp giữa ta và đại nhân.”
“Ta tin nàng.” Kỷ Bá Tể nhẹ giọng nói: “Hiện tại chỉ muốn nghe đại nhân giải thích, nếu không, một kẻ lỗ mãng như ta không biết cái gì gọi là tình hữu nghị của hai thành đâu.”
Hắn vừa dứt lời, hắc long đã xuất hiện trở lại, bay vòng quanh bốn phía Minh Vực.
Chỉ cần đuôi rồng siết chặt, gã ta và Ung Vương đều phải chết.
Đơn Nhĩ cuối cùng cũng biến sắc, cụp mắt nói: “Ta nói.”
Hắc long ngừng xoay tròn, đầu rồng hướng về phía gã ta và Ung Vương, phun ra một luồng hơi thở.
Đơn Nhĩ cảm nhận được nguồn nguyên lực mạnh mẽ này, mím môi khẽ nói: “Vị cô nương Minh Ý bên cạnh ngài, vốn là đích tử Minh Hiến của Minh gia ở thành Triều Dương. Kinh mạch của nàng ta đã bị hủy hoại hoàn toàn, không còn cách nào tranh giành vinh quang cho thành Triều Dương, nên chỉ có thể nhờ ta trừ khử ngài để bảo toàn vị trí tam thượng thành năm sau cho thành Triều Dương.”
Lập luận chặt chẽ, gáo nước bẩn cũng đã tạt đi, thêm vào tin tức trọng yếu về thân phận của Minh Ý, Đơn Nhĩ ung dung chờ đợi Kỷ Bá Tể kinh ngạc mà khiếp sợ.
Tuy nhiên, người trước mặt nghe xong, như núi non hùng vĩ, không hề lay động, đừng nói là kinh ngạc, ngay cả lông mày cũng không nhướng lên một chút.
Đơn Nhĩ tưởng rằng hắn không nghe rõ, nhíu mày nói: “Minh Ý chính là Minh Hiến, Minh Hiến chính là Minh Ý, nữ nhân bên cạnh ngài là đến để hãm hại ngài.”
Kỷ Bá Tể ngoáy ngoáy tai: “Ta không điếc, đại nhân không cần ồn ào đến thế đâu.”
“Ngài…” Đơn Nhĩ không hiểu nổi, tin tức như vậy mà hắn không hề ngạc nhiên?
“So sánh với việc Minh Hiến biến thành nữ nhi xuất hiện tại thành Mộ Tinh, điều ta tò mò hơn chính là, đại nhân vì sao lại bán đứng nàng ấy.” Hắn cười như không cười: “Minh Hiến vì thành Triều Dương đoạt lấy vị trí khôi thủ bảy năm liền, giờ đây còn tận tâm tận lực muốn trừ khử ta để dọn đường cho thành Triều Dương. Đại nhân là trọng thần của thành Triều Dương, vì sao lại phản bội nàng ấy?”
Đơn Nhĩ im lặng, vô thức dời ánh mắt đi: “Khi tính mạng bị đe doạ, ta đương nhiên phải nói sự thật.”
“Nếu đại nhân thật sự vì thành Triều Dương mà suy nghĩ, thì nên một mình gánh vác chuyện này, dù sao bản đồ cũng nằm trong tay đại nhân, hồ sơ của Tư Phán Đường cũng chỉ ghi tên đại nhân.” Kỷ Bá Tể nhìn gã ta với ý tứ sâu xa: “Nhưng đại nhân lại không làm vậy.”