Edit: Yu Ji
Beta: Nắng ☀️
—
Lo lắng.
Suốt bao nhiêu năm tính toán mưu mô, lần đầu tiên Đơn Nhĩ cảm thấy lo lắng khi bị người khác nhìn chằm chằm, dù người trước mặt chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, râu còn chưa mọc, nhưng gã ta vẫn cảm thấy có một loại khó chịu không thể che giấu, nhất thời không trả lời được câu hỏi của người kia.
Đúng vậy, trong mắt mọi người, Minh Hiến luôn là công thần của thành Triều Dương, ở một mức độ nào đó còn có thể đại diện cho thành Triều Dương hơn cả Đại Tư đang đương nhiệm, vậy tại sao gã ta lại bán đứng nàng?
Mắt đảo một vòng nhìn xung quanh, gã ta im lặng một lúc rồi từ bỏ việc bịa ra câu trả lời. Im lặng là thua, sau này nói gì Kỷ Bá Tể cũng sẽ không tin.
“Vì vậy, ta có thể cho rằng việc Minh Hiến lưu lạc đến thành Mộ Tinh là do ngài ban tặng, có phải không?” Kỷ Bá Tể cười.
Đơn Nhĩ vô thức lắc đầu: “Không phải ta, nếu ta muốn hại nàng, ta sẽ không để nàng rời khỏi thành Triều Dương.”
“Nói cách khác, ngươi biết rõ nàng đã rời khỏi thành Triều Dương nhưng lại không ngăn cản. Bề ngoài như không có thù oán với nàng, nhưng hiện tại lại cảm thấy có đẩy nàng ra chịu tội không sao, cũng không có ơn nghĩa gì với nàng.”
“Đối với một người đã mang lại vinh quang cho thành trì trong suốt bảy năm mà không có ơn nghĩa gì, xem ra đại nhân cũng chỉ lo cho bản thân mình mà không quan tâm đến điều gì khác.”
Kỷ Bá Tể chậm rãi nói, thế nhưng mồ hôi lại dần thấm dẫm lưng áo Đơn Nhĩ, gã ta vội vàng quát lên: “Đừng nói nữa!”
“Chỉ có hai chúng ta ở đây mà ngươi lại sợ ta nói tiếp, điều này cho thấy người đứng sau lưng ngươi có địa vị không tầm thường, ít nhất không phải là kẻ mà ngươi có thể dễ bề động đến.” Hắn cười cười: “Ngươi dám hại cả Minh Hiến, mà lại không dám diệt khẩu người đứng sau, chẳng lẽ tên đó không phải là tùy tùng, mà là chủ nhân thực sự của ngươi?”
Đơn Nhĩ: “…”
Người này, không chỉ có kinh mạch bẩm sinh là đáng ghen tị, mà còn thông minh đến mức này.
Nếu hắn đến thành Triều Dương thì không biết Ung Vương sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Nỗi sợ hãi dần biến thành tức giận, Đơn Nhĩ căm giận nói: “Đại nhân nói thay cho Minh Hiến như vậy, chẳng lẽ nàng ta đã thông đồng với giặc từ lâu, cấu kết với đại nhân?”
“Chuyện đó phải hỏi thành Trục Nguyệt, dù sao năm nay quán quân là họ chứ đâu phải thành Mộ Tinh.”
“Ngài…!”
Thu hồi hắc long và Minh Vực, Kỷ Bá Tể liếc nhìn gã ta: “Chính vì có những kẻ như ngươi mà số lượng đấu giả thượng đẳng ngày càng ít đi.”
Giọng điệu của hắn rất bình thản nhưng không hiểu sao, Đơn Nhĩ lại như bị giẫm phải đuôi mà gầm lên: “Đấu giả chỉ là lũ man rợ thì biết gì chứ, nếu chỉ dựa vào sức mạnh để trị thành, Thanh Vân Giới này chắc chắn sẽ lầm than khốn khổ!”
Kỷ Bá Tể không tin, quay người bước ra ngoài, tiện tay vẫy vẫy cuộn sách trong tay: “Đại nhân chờ chuẩn bị bồi thường thiệt hại nhé, những thứ trong phủ của ta đều vô cùng đáng giá đấy.”
Ngay cả khi không có thứ gì đáng giá, hắn cũng có thể bắt người ta lập ra một danh sách dài dằng dặc.
Mặt mày Đơn Nhĩ tái nhợt, trừng mắt nhìn hắn rời khỏi phủ sứ giả, tức giận hồi lâu mới quay sang nhìn người phía sau.
Ung Vương Minh Tâm hoang mang nhìn gã ta, có hơi bối rối không biết phải làm sao.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Đơn Nhĩ chắp tay nói: “Thưa Ung Vương, ngài không nên tin lời hắn ta. Kỷ Bá Tể là nham hiểm xảo trá, nói câu nào cũng nhằm hãm hại thần. Thần chỉ lo cho Ung Vương, đương nhiên không quan tâm đến sống chết của tên phế nhân Minh Hiến kia, điều này không mâu thuẫn với việc thần trung thành với thành Triều Dương.”
Minh Tâm cau mày: “Đương nhiên ta tin ngươi. Nhưng Minh Hiến không chết, Kỷ Bá Tể cũng không chết, vậy…”
Đơn Nhĩ im lặng một lát rồi nói: “Minh Hiến dù không chết thì cũng không thể trở về thành Triều Dương với thân phận thật của nàng, không đáng lo ngại. Còn Kỷ Bá Tể…” Gã ta dừng lại một chút: “Sẽ luôn có cơ hội để giải quyết hắn ta.”
Vẫn còn rất sớm cho tới Đại hội Lục Thành vào năm sau, thời gian còn dài.
…
Minh Ý cầm lấy những quyển bí kíp tu luyện mà trước đây nàng đã xem trong thư phòng của Kỷ Bá Tể, tùy ý luyện tập các chiêu thức trên đó. Cơn đau nhói trên kinh mạch hạn chế tiến độ của nàng, nàng chỉ có thể luyện tập một lúc rồi dừng lại, cau mày nhìn cổ tay của mình.
“Tỷ tỷ, ăn kẹo đi.” Tư Đồ Lĩnh từ bên ngoài trở về, lại mang kẹo đường cho nàng.
Kẹo đường hôm nay có hình dạng của Hằng Nga, vô cùng tinh xảo, Minh Ý nhìn thấy thì sáng mắt, nhận lấy rồi ngắm nghía cẩn thận: “Làm sao kẹo lại có thể tinh tế như vậy?”
“Chỉ cần luyện tập thành thạo thôi.” Tư Đồ Lĩnh cười nói: “Chuyện gì trên đời này cũng là càng làm càng giỏi mà.”
Như có thứ gì đó mát lạnh điểm lên đỉnh đầu, Minh Ý bỗng dưng sáng tỏ, siết chặt cây kẹo trong tay và tập trung tinh thần, không còn vận kình cưỡng bức thông qua những kinh mạch bị tổn thương của mình nữa, mà để nguyên lực còn sót lại chảy qua những chỗ gãy đoạn của kinh mạch như dòng nước nhỏ.
Luyện theo cách này, sẽ hao tổn rất nhiều nguyên lực, nhưng cũng sẽ như nước đá đóng băng dần dần tích tụ lại ở chỗ gãy đoạn của kinh mạch.
Thử một chút thì cảm thấy khả thi, nàng thả lỏng dừng tay lại, quay sang Tư Đồ Lĩnh cười nói: “Tiểu đại nhân quả là quý nhân của ta.”
“Minh tỷ tỷ mới là quý nhân của ta.” Y xua tay: “Nếu không có tỷ thì khi bị những người đó bắt nạt, ta đã sớm muốn chết rồi.”
Minh Ý giật mình, mày nhíu lại: “Ngươi mới bao nhiêu tuổi, sao có thể phí hoài bản thân?”
Giọng nàng hiếm khi nghiêm túc, Tư Đồ Lĩnh khẽ rụt rè, cúi đầu nhận sai: “Lúc đó còn nhỏ nên suy nghĩ không thông.”
“Sống trên đời có thể làm được nhiều việc, có thể đi được nhiều nơi, gặp được nhiều người, ăn được nhiều thứ.” Minh Ý nói nghiêm túc: “Con người không có kiếp sau, chết là hết, tan biến vào trời đất là không thể hồi sinh, vì vậy đừng dễ dàng lựa chọn cái chết.”
Nếu những lời này do người khác nói, Tư Đồ Lĩnh sẽ chẳng thèm nghe. Ai cũng biết nói đạo lý, nhưng sống trên đời này có rất nhiều chuyện khó khăn, đủ loại phiền muộn có thể đánh gục con người.
Tuy nhiên, khi Minh Ý nói vậy, y lại cảm thấy cổ họng mình thắt lại một chút.
“Ta biết rồi.” Tư Đồ Lĩnh nhỏ giọng: “Bất kể thế nào ta cũng sẽ cố gắng sống sót.”
Lúc này nữ nhân trước mặt mới chịu cười, cắn một miếng kẹo: “Chiều nay ta sẽ đi thăm Chương Đài, nghe nói dạo này nàng mở cửa hiệu, buôn bán cũng khá.”
“Đã mở tiệm thêu, tự mình kiếm sống cũng tốt.” Tư Đồ Lĩnh gật đầu: “Nhưng tỷ vẫn nên ở lại trước đã.”
Tại sao? Minh Ý thắc mắc.
Tư Đồ Lĩnh không nói thẳng, chỉ thở dài: “Tỷ bị thương nặng như vậy, Kỷ đại nhân sao chỉ biết cáu giận với tỷ, không giống như ta, chỉ biết thương tỷ.”
Lòng ấm áp, Minh Ý cười nói: “Ta không có đệ đệ ruột, không ngờ có đệ đệ lại tốt như vậy.”
“Có câu nói này của tỷ, ta cũng coi như không uổng công.” Y cười, lộ ra hai cái răng nanh sáng lấp lánh.
Đang nói chuyện thì người hầu bên ngoài bước vào báo: “Thưa đại nhân, xe thú của Kỷ phủ đã đến.”
Minh Ý nhướn mày, vô thức nhìn xung quanh: “Nơi đây có mật đạo nào để chạy trốn không?”
Tư Đồ Lĩnh thấy buồn cười: “Tỷ chạy trốn làm gì?”
“Người của Kỷ phủ đến thì không có chuyện gì tốt đẹp, hoặc là Kỷ Bá Tể muốn dùng Nhị Thập Thất uy hiếp ta, bắt ta về tiếp tục làm việc cho hắn, hoặc là hắn thấy để ta sống sót quá nguy hiểm nên muốn đến đây diệt cỏ tận gốc, dù là trường hợp nào ta cũng không muốn chọn.”
Tư Đồ Lĩnh cười khẽ: “Kỷ đại nhân, quả là không phải là người tốt đẹp gì.”
Ngay lập tức, y chỉ vào Phù Việt: “Tỷ đi theo hắn đi, có mật thất để trốn.”
“Được.” Minh Ý đứng dậy bước đi.
Phù Việt đi theo nàng, cuối cùng cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của đại nhân nhà mình.