Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 106: Nhuyễn Cốt Công Pháp




Trần Thừa không thủ mà công, huy kiếm xông lên, chém thẳng vào vai phải, nơi bị Trần Thừa chém trúng mấy nãy. Nguyễn Ma La khẽ nhếch mép cười lạnh, nhấn kiếm đâm tới, mũi kiếm vừa chạm vào thân kiếm của Trần Thừa, liền kéo xuống, quét một đường xéo thẳng vào chân Trần Thừa.
Trần Thừa những tưởng Nguyễn Ma La phải lùi lại tránh bị chém vào vai, chăm chăm phòng thủ như hiệp vừa rồi nên chủ quan khinh địch. Thấy chiêu kiếm biến hóa thần tốc của Nguyễn Ma La đã gần chém trúng vào chân của mình, Trần Thừa nhấc chân ngược ra sau, quăng mình lộn hai vòng trên không rồi đáp xuống.
Chân vừa chạm đất đã thấy đường kiếm thẳng tắp sờ sờ trước mắt như con chim ưng xé gió lao đến vồ mồi. Thần sắc của Trần Thừa trở nên trầm trọng, vội xuống tấn, nắm kiếm bằng cả hai tay quét mạnh một đường kiếm chéo từ dưới chân vuốt lên quá đầu gạt thanh kiếm của đối phương ra, thành công thoát hiểm, nhưng cánh tay của Trần Thừa lại cảm giác tê chồn.
Bởi vì Trần Thừa đã tiêu hao phần lớn công lực vào chiêu kiếm Sóng Biển Vỗ Bờ, mới vừa thi triển trong đợt đánh điên cuồng ở hiệp trước. Cho nên hắn đã bị xuống sức thấy rõ, Nguyễn Ma La chỉ cần biến chiêu đã khiến Trần Thừa phải chật vật dốc sức đỡ đòn.
Trần Thừa hít mạnh vài hơi, ổn định lại tâm thế, nhìn về phía trước, chợt giật mình vì không thấy bóng dáng Nguyễn Ma La đâu. Trong lòng hoảng loạn, mắt liếc nhìn quanh trái phải, thầm tự trách không lẽ lại để thua dễ dàng ở hiệp này, làm cho mình bị bêu xấu trước mặt mọi người, lúc nãy lỡ huênh hoang sẽ đánh thắng Nguyễn Ma La trong cả hai hiệp, mà bị thua đơn giản như vậy thì quả thực là nỗi sỉ nhục đối với Trần Thừa.
Một chiến sĩ dũng mãnh của gia tộc họ Trần không thể chịu khuất nhục, Trần Thừa nhắm mắt dưỡng thần, nghe tiếng gió động ở sau lưng, hắn nhanh chóng ngoặt tay đỡ kiếm, xoay người trở lại đối mặt địch thủ. Hai người hòa vào nhau, bóng kiếm đan xen, tiếng chan chát vang rền.
Nguyễn Ma La ở thế thượng phong, chuyển chân như gió cuốn, kiếm đâm thẳng, quét ngang hết sức điệu nghệ, bộ dạng lả lướt thư sinh thể hiện rõ trong từng chiêu kiếm của hắn.
Lý Hạo quan sát động tác của Nguyễn Ma La mà có cảm giác ngờ ngợ. Hình như hắn đã từng được thấy những chiêu kiếm này ở đâu rồi. Nghĩ mãi hắn mới mường tượng đến cảnh những thiếu nữ Chiêm Thành đang ca múa. Từng đòn đánh của Nguyễn Ma La đều có chút gì đó hao hao giống với những điệu vũ Chiêm Thành. Kỳ lạ!
Trần Thừa vận dụng toàn bộ tuyệt kỹ phòng thủ trong pho Hải Triều kiếm pháp, những tinh hoa của pho kiếm pháp này được rút trích từ biển cả là vô bờ bến, biển khi dâng lên dữ dội nhất có thể tạo thành những trận đại hồng thủy hủy diệt tất cả sinh linh, biển khi lùi xuống sẽ nhẹ nhàng, bình yên và vững chãi vô cùng.
Mặc dù Nguyễn Ma La đã tấn công liên tục hơn trăm chiêu nhưng không thể phá vỡ được sự phòng thủ kiên cố của Trần Thừa, mọi đòn đánh đều như xe cát dã tràng, đều như bọt sóng nhỏ nhoi hòa tan vào biển lớn mất tăm mất tích.
Nỗ lực xuất hết tuyệt kỹ trong pho Tử Vân kiếm pháp mà vẫn không thể chiến thắng Trần Thừa, sức lực Nguyễn Ma La trở nên đuối dần. Liếc qua gương mặt âm u của Tô Trung Từ, Nguyễn Ma La biết rằng trận này không thể thua. Tô Trung Từ là người cực kỳ coi trọng thể diện, nếu hắn bị đánh bại cả hai hiệp liên tiếp sẽ không còn đường ngóc đầu nổi trong gia tộc họ Tô. Trong chớp nhoáng, ánh mắt Nguyễn Ma La lóe sáng, hắn lao vào màn kiếm mà Trần Thừa đang múa lên bảo vệ quanh người.
Trần Thừa nhận ra Nguyễn Ma La liều lĩnh xông tới để lộ khoảng trống bên hông trái. Trần Thừa cử kiếm chém ngang vào phần sơ hở không được bảo vệ ở phần hông trái của Nguyễn Ma La.
Nguyễn Ma La dường như không hay biết kiếm của Trần Thừa đã nhanh hơn kiếm của mình, vẫn đâm kiếm thẳng vào ngực Trần Thừa.
Hé miệng cười, Trần Thừa chắc mẩm phần thắng đã gần kề trong gang tấc, bởi kiếm của hắn đã đến sát sườn cơ thể Nguyễn Ma La. Đúng lúc kiếm Trần Thừa gần chạm đích, dị biến chợt xuất hiện, phần eo Nguyễn Ma La đột nhiên uốn cong kỳ quái như không xương, tựa hồ cơ thể Nguyễn Ma La là một sợi dây gấp khúc.
Kiếm chém vào khoảng không, Trần Thừa cảm giác phần ngực nhói lên. Hắn hộc một tiếng, ật ngửa người, đổ kềnh ra đất, khuỷa tay chống sàn, tay kia quệt vài giọt máu rỉ ra bên khóe mép.
Nguyễn Hồng Phong nheo mắt, nói: “Nhuyễn Cốt công pháp.”
Lý Hạo vuốt ve ngón út trên bàn tay trái.
Trần Tự Khánh, Đỗ Kính Tu trầm lặng nhíu mày.
Tô Trung Từ há miệng cười to, hả hê ra mặt.
Lê Việt Công hô: “Trần Thừa bị trúng một kiếm. Hai đối thủ chuẩn bị vào cuộc đấu cuối cùng.”
Nguyễn Ma La xoay kiếm một vòng, tiêu sái thu về đặt kiếm dọc sau cánh tay. Trần Thừa nâng người đứng dậy, gườm gườm nhìn Nguyễn Ma La.
Trần Tự Khánh bước ra, giơ tay ngăn lại: “Khoan đã... bổn quan có đôi lời thắc mắc muốn hỏi Nguyễn Thượng thư.”
Nguyễn Ma La bình thản đáp: “Mời Chương thành hầu Tự Khánh dạy bảo, hạ quan rửa tai lắng nghe.”
Trần Tự Khánh hỏi: “Pho Nhuyễn Cốt công pháp là Nguyễn Thượng thư học được ở đâu?”
Lý Hạo tò mò: “Sao lại không thi đấu tiếp? Các khanh đang nói chuyện gì khó hiểu vậy? Nhuyễn Cốt gì gì đó là sao thế?”
Trần Tự Khánh tâu: “Bẩm Hoàng thượng, Nhuyễn Cốt công pháp là một môn công phu của người Chiêm Thành. Đây là môn công pháp âm nhu quỷ dị khó lường, người luyện nó sẽ đạt được độ dẻo dai kinh người, thân mình có thể uốn dẻo theo nhiều hướng khác nhau, khi chiến đấu với người luyện Nhuyễn Cốt công pháp rất khó đánh trúng. Ngay cả trong bộ phận những võ tướng của Chiêm Thành, cũng rất ít người học được Nhuyễn Cốt công pháp. Nghe truyền tụng rằng pho Nhuyễn Cốt công pháp chính là một trong những món quà mà bà chúa Thiên Y A Na của người Chiêm từ thuở hồng hoang còn để lại, vũ điệu của người Chiêm hiện nay là thoát thai từ pho công pháp ấy.”
Lý Hạo xuýt xoa: “Thần kỳ thực! Không ngờ trên đời lại tồn tại những môn võ công xuất chúng đến thế. Nguyễn Ma La, khanh hãy mau trả lời câu hỏi của Chương thành hầu Tự Khánh.”
Nguyễn Ma La thưa: “Tuân mệnh Hoàng thượng. Thưa Trần thành hầu, vấn đề hạ quan học được Nhuyễn Cốt công pháp không có gì to tát. Trong một lần hạ quan đi tuần du ở vùng biên giới giữa nước ta và nước Chiêm, hạ quan tình cờ khám phá ra một ngôi đền cổ được xây dựng theo kiến trúc Chiêm Thành trong rừng sâu. Ở đó hạ quan đã may mắn gặp quyển bí kíp có chứa pho Nhuyễn Cốt công pháp này. Chẳng qua là mèo mù vớ chuột chết mà thôi.”
Trần Thừa ngắt lời: “Nói hàm hồ vô căn cứ. Ngài nghĩ rằng những võ quan kiến thức quảng bác ở đây đều dễ dàng bị ngài lừa gạt vì những điều đơm đặt ấy hay sao? Hừ, học tập pho Nhuyễn Cốt công pháp nào phải chuyện dễ dàng, không được học từ lúc năm, sáu tuổi thì có mà mơ mới thi triển ra tuyệt kỹ uốn xương gấp khúc như vậy.”
“Ồ, ngay cả điều ấy mà ngài cũng biết, người của gia tộc họ Trần quả là học nhiều hiểu rộng, tường tận hết võ học trăm nhà, hạ quan bái phục, bái phục. Hạ quan nghe nhân gian đồn đại gia tộc họ Trần thành lập cả một nhóm người chuyên đi thu thập võ học trong cả nước và nghiên cứu cách khắc chế các loại kỳ công của mọi nhà. Chẳng hay họ Trần phải khổ sở như vậy để làm gì?”
Trần An Quốc phẩy tay: “Nguyễn Thượng thư chớ có nói càn, chuyện không bằng không chứng thì đừng phát ngôn bừa bãi giữa chốn đông người, kẻo mang họa vào thân. Ở đây mọi người đang chất vấn ngài tại sao ngài có thể học được thành tài tuyệt kỹ của người Chiêm? Phải chăng ngài là gian tế của Chiêm Thành?”
Nguyễn Ma La lộ vẻ ủy khuất: “Người của gia tộc họ Trần quả là giỏi trong việc xúc xiểm, đặt điều, vu oan giá họa. Hạ quan có phải là gian tế hay không, thì có hoàng thiên chứng giám cho tấm lòng trung nghĩa của hạ quan đối với triều đình. Được, để hạ quan giải thích cho rõ ràng. Không giấu gì ngài, hạ quan được sư phụ Lạc Huyền chân nhân trên ngọn núi Ngọc Đỉnh lựa chọn làm đồ đệ từ khi mới lọt lòng mẹ, người nói hạ quan có thể chất rất hiếm gặp trên đời. Từ đó sư phụ đã dạy dỗ võ công từ khi mới lên năm tuổi, người còn tìm đủ loại kỳ hoa dị thảo khắp dãy núi Ba Vì để bào chế thuốc cho hạ quan dùng. Pho kiếm pháp Tử Vân và Nhuyễn Cốt công pháp có nhiều điểm giống nhau, nên hạ quan rất nhanh học được, và hạ quan lại có thể chất dẻo dai được sư phụ Lạc Huyền chân nhân rèn luyện hàng chục năm trời. Chính vì thế, lúc hạ quan có được quyển bí kíp Nhuyễn Cốt, hạ quan mới nhanh chóng luyện thành công. Hạ quan sẽ chứng thực sự giống nhau của hai pho công pháp ngay bây giờ.”
Nguyễn Ma La chầm chậm diễn luyện lại những chiêu thức trong pho Tử Vân kiếm pháp và Nhuyễn Cốt công pháp cho mọi người trong điện Khai Xuân chứng kiến. Cứ đến chiêu nào là Nguyễn Ma La dừng lại, giảng giải sau đó múa thêm một lần nữa để mọi người thấy rõ ràng những điểm giống nhau của hai môn võ học.
Lý Hạo vỗ tay tán thưởng: “Đẹp lắm, đẹp lắm. Kiếm pháp mà lại có thể múa đẹp như những vũ khúc của các thiếu nữ Chiêm Thành. Lạc Huyền chân nhân quả là kỳ nhân đương thế. Trẫm tin tưởng Thượng thư Ma La không phải là gian tế gì cả. Đại Việt ta có anh hùng lớp lớp, nhân tài như mây, đó chính là đại phúc đại hỷ của nước ta. Còn trận đấu đang dang dở kia mà, hai khanh hãy đấu hết sức mình xem nào. Chiều nào trẫm cũng xem đá dế mà so với trận đấu này của hai khanh, đúng là không bằng một góc, ha ha ha.”
Nguyễn Ma La thu kiếm vái lạy: “Đa tạ Hoàng thượng tin tưởng vi thần. Vi thần là người dân Đại Việt, là con cháu Hùng Vương, dòng máu Lạc Hồng đang chảy xuôi trong cơ thể của vi thần. Dù cho có phải chịu cảnh thân xác lầy đất, da ngựa bọc thây, vi thần cũng quyết không bao giờ bán rẻ lương tâm làm tôi mọi cho giặc.”
Trần Thừa khinh bỉ lầm bầm: “Thứ sâu mọt cặn bã, đục khoét tiền bạc của đất nước. Chỉ được cái khua môi múa mép là tài.”
Nguyễn Ma La hướng về phía Trần Thừa, vươn kiếm lên trời: “Hình như Trần Thái bảo có điều gì bất mãn với hạ quan. Nếu có chỗ nào đắc tội, mong ngài bỏ quá cho. Mời ngài xuất chiêu trước.”
Trần Thừa hừ một tiếng, không trả lời, cầm kiếm hoành ngang ngực.
Lúc này, Lê Việt Công xướng: “Hiệp đấu cuối cùng bắt qxO6p đầu.”
Không Khoa Học Ngự Thú Truyện sủng thú cực hay, phá đảo mọi bảng xếp hạng tại Trung. Mn không nên bỏ lỡ siêu phẩm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.