Ngoại ô thành Thăng Long, ánh tịch dương mơ màng trên bóng cây hòe, tiếng chim gọi đàn văng vẳng trên bầu trời đỏ sẫm đượm nét cô liêu. Lý Hạo cùng đoàn tùy tùng đứng phía trước một cỗ xe song mã và vài con ngựa đang cúi đầu gặm cỏ. Đối diện với họ là ba anh em Trần Trung Văn, phía sau họ có ba con ngựa bờm đen đang gục gặc đầu, cạ vó trên nền đất.
Một ngọn gió lạc lối thoảng qua như cuốn theo câu nói của Lý Hạo: “Các khanh cứ thoải mái mà lên đường, nhà cửa của các khanh đã có trẫm cho người lo liệu rồi, không sợ bụi bặm, rác rưởi đầy nhà đâu.”
Bóng dáng thướt tha của Trần Huyền Trân trải dài trên nền đất, nàng nhoẻn miệng cười: “Hoàng thượng nhớ đấy, khi thần quay trở về mà thấy nhà bẩn là thần bắt Hoàng thượng dọn dẹp cho thật sạch đấy nhé.”
Thân hình Trần Trung Văn như nhấp nhô giữa ánh sáng chập choạng của buổi chiều tà, lên giọng: “Huyền Trân, không được vô lễ với Hoàng thượng.”
Trần Huyền Trân níu tay Trần Trung Văn, làm nũng: “Anh Trung Văn cứ phải suốt ngày giữ bộ mặt nghiêm nghị như thế làm gì? Có khi cần phải thoải mái thư giãn chứ. Nếu anh mà cứ giữ cái khuôn mặt lạnh lùng của anh, sẽ làm cho anh sớm tổn thọ, da nhăn nheo, vừa già vừa xấu đó.”
Trần Trung Vũ lúc lắc thân mình thô kệch, ngẩn người: “Hử, những lời này em học được ở đâu? Có thật không vậy? Nhưng mà anh không có luôn nghiêm nghị như chú Văn nên anh không sợ.”
“Là Hoàng thượng nói đấy, anh dám không tin sao?” Đôi mắt đẹp của nàng lóng lánh, pha chút tinh nghịch của thiếu nữ.
Ba anh em Trần Trung Văn đã được Lý Hạo phong chức vị, đều là những chức vị bí mật không công bố ra bên ngoài. Trần Trung Văn và Trần Huyền Trân thì làm thư ký cho hắn, Trần Trung Vũ thì sung vào Túc Vệ quân dưới quyền chỉ huy trực tiếp của Lý Thông.
“Hà hà, Huyền Trân à, không uổng công trẫm dạy dỗ khanh những ngày qua, người làm thầy như trẫm tự cảm thấy rất hãnh diện và vinh dự. Trung Văn, trẫm đã nói với khanh bao nhiêu lần rồi, khanh đừng quá câu nệ lễ nghi với trẫm khi đi vi hành bên ngoài như thế này, cứ nói chuyện với nhau như những người bạn đi. Trẫm thích như vậy hơn.” Lý Hạo cả cười.
“Bẩm Hoàng thượng, thần vẫn nghĩ rằng quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Đạo tam cương, ngũ thường, lễ nghĩa vua tôi không thể bỏ qua được ạ.” Trần Trung Văn chắp tay nói.
Lý Hạo lắc đầu: “Được được, khanh muốn thế nào thì cứ thế ấy đi. Nhưng khanh không được trách mắng Huyền Trân nữa, đó là ý chỉ của trẫm.”
Trần Trung Văn bất đắc dĩ gật đầu: “Tuân lệnh Hoàng thượng.”
Lý Hạo đã tốn bao công sức mới có thể làm cho Trần Huyền Trân chuyển biến thái độ gần gũi với mình giờ mà để cho gã hủ nho này nhồi vào đầu cô em gái đủ thứ lễ giáo phong kiến, nàng lại trở về cái bộ dạng nam nữ thụ thụ bất thân, thì mồ hôi nước mắt của hắn lại trở về con số không mất. Vì thế hắn lập tức phủ đầu Trần Trung Văn bắt Trần Trung Văn không được dạy dỗ cô em gái nữa, nhằm giúp cho cái kế hoạch tán tỉnh người đẹp của hắn có cơ hội tiến triển hơn.
“Không còn sớm nữa, các khanh lên đường đi. Nhớ cẩn thận, chuyện gì nên làm thì làm, nếu không thể hoàn thành được nhiệm vụ, các khanh có thể bỏ qua. Trẫm sẽ không trách phạt các khanh. Hãy nhớ, đối với trẫm, tính mạng của các khanh mới là quan trọng nhất. Các khanh đều là nhân tài hiếm có, lương đống của đất nước, trẫm tin tưởng mai sau các khanh sẽ là trụ cột của triều đình Đại Việt.” Lý Hạo mỉm cười bảo.
“Đa tạ Hoàng thượng đã căn dặn, chúng thần quyết không phụ lòng mong đợi của ngài.” Trần Trung Văn chắp tay thưa.
“Đi đi, trẫm đợi tin tức tốt lành của các khanh.” Lý Hạo phất tay.
Ba anh em Trần Trung Văn nhất loạt rạp người hô: “Tạm biệt Hoàng thượng.”
Khẽ nhún chân, ba anh em họ Trần đã bay lên mình ba con ngựa ô, tư thế rất vững chãi. Ba con ngựa được chủ sFISn ghì cương, xoay người, giơ hai vó lên rồi phi nước kiệu, đám bụi phất phơ theo gió vương lên những ngọn cỏ dại ven đường.
Bâng khuâng nhìn ba đốm đen biến mất hẳn ở giữa đường chân trời, Lý Hạo lên tiếng: “Lý Thông, khanh có tin trẫm sẽ lật ngược được thế cờ, thống nhất được đất nước đầy biến loạn này không?”
Lý Thông đứng chếch phía sau Lý Hạo, giọng bình thản đáp: “Bẩm Hoàng thượng, thần phải nói thực lòng, rất khó. Thế cờ đã bày ra, nhưng không chỉ mình ta giăng thế, kẻ địch cũng đang giăng thế. Tuy nhiên, không hiểu sao thần luôn tâm niệm mơ hồ là Hoàng thượng có thể tạo ra những kỳ tích vĩ đại. Thần... tin tưởng Hoàng thượng.”
“Khanh nghĩ sao về Nguyễn Ma La?” Lý Hạo thờ ơ hỏi.
“Bẩm Hoàng thượng, có nhiều điểm đáng nghi ở con người này.” Giọng Lý Thông trở nên nghiêm trọng.
“Các nước trên đời là vậy, luôn muốn chiếm lĩnh đất đai của nhau, luôn tính chuyện mở mang bờ cõi, uy phong bốn biển. Đại Tống là vậy, Chiêm Thành cũng thế, Chân Lạp cũng không ngoại lệ, các nước này lúc nào cũng hăm he xâm lược nước ta, thường xuyên quấy phá biên cương Đại Việt ta. Khanh biết không, trẫm luôn có một mộng tưởng, mộng tưởng đã nhen nhúm từ rất lâu rồi. Trẫm không chỉ muốn thống nhất đất nước quy về một mối, trẫm còn muốn... Chinh phạt Chiêm Thành, đánh tan Chân Lạp, đạp bằng Trung Nguyên.” Những câu đầu Lý Hạo còn nói với giọng đều đều, tới câu cuối hắn gằn từng tiếng một.
Lý Thông kinh ngạc lẩm bẩm: “Chinh phạt Chiêm Thành, đánh tan Chân Lạp, đạp bằng Trung Nguyên... Quá... quá điên cuồng. Chỉ dựa vào một đất nước Đại Việt nhỏ bé... có thể làm được những chuyện kinh thiên động địa đó ư?”
Mộng tưởng này... quá xa xôi rồi... mộng tưởng này... có lẽ mãi mãi cũng chỉ là mộng tưởng... có lẽ...
* * * * * * * * * *
Cùng thời gian ấy, ở phía tây kinh thành, có một tòa nhà cổ kính, xung quanh tòa nhà được rào kín bởi những bức tường dày, cao hơn trượng.
Những người tụ tập trong ngôi nhà toàn là những nho sinh tầm tuổi trung niên trở lên. Họ đang đứng túm năm tụm ba bàn luận với nhau về những chủ đề xoay quanh chuyện quốc gia đại sự, vận mệnh đất nước.
Một nhà nho mặc áo thụng trắng, râu dài tiến lên phía trước, hắng giọng: “Lý Chủ tịch đến.”
Mọi người trở về vị trí của mình, chú ý nhìn lên bệ cao đặt giữa khán phòng.
Lý Văn Quý thong thả đi từ phía trong ngôi nhà ra ngoài, bước lên bệ, cất tiếng: “Tôi xin gửi lời chào trân trọng đến toàn thể các vị nho sinh đang có mặt ở đây trong ngày hôm nay. Tôi rất vui mừng khi thấy các vị đều có mặt đông đủ, chứng tỏ rằng vượng khí của quốc gia chưa tàn lụi, sĩ khí của nho gia chúng ta chưa tan biến, hưng thịnh của đất nước chưa đến hồi suy vi. Có câu “kẻ sĩ khả sát bất khả nhục” thực chí lý lắm thay.”
Những gã thư sinh mặc đồng phục áo trắng đứng phía sau Lý Văn Quý khơi mào vỗ tay liên hồi, vẻ mặt gật gù thưởng thức. Những vị nho gia ở bên dưới thấy thế cũng đồng loạt vỗ tay hưởng ứng. Tiếng vỗ tay náo động cả tòa nhà.
Lý Văn Quý ra hiệu trật tự, lấy giọng tiếp lời: “Thưa các vị, như vậy là hội Diên Hồng của chúng ta đã chính thức đi vào hoạt động. Tôn chỉ của hội là vì đất nước, vì dân tộc, vì triều đình, quét sạch bọn quyền thần, giặc cỏ, ung nhọt ra khỏi Đại Việt. Trụ sở chính của chúng ta sẽ được đặt tại kinh thành, còn một số nhóm nữa đang tiến hành thành lập trên khắp các vùng miền trong cả nước.”
Tiếng vỗ tay rần rần lại vang lên.
“Như vậy là mọi người đều đã hiểu rõ hành động của chúng ta là đúng đắn, nhằm hướng tới tương lai tươi sáng hơn của đất nước. Bây giờ tôi xin phân nhiệm vụ cụ thể cho mọi người. Chúng ta sẽ chia ra làm nhiều nhóm. Chủ yếu để thực hiện việc tuyên truyền vận động quần chúng một cách bí mật, công khai viết bài đả kích tên quyền thần tặc tử Tô Trung Từ, gây xung đột chia rẽ giữa hai phe phái gia tộc họ Tô và họ Trần...” Lý Văn Quý bắt đầu giở cuốn sổ trên tay, thao thao bất tuyệt nói.
“Nhiệm vụ cụ thể tôi đã phân ra trách nhiệm cho từng nhóm. Mong các nhóm trưởng sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ của nhóm mình. Bây giờ tới phần đóng ý kiến và thắc mắc. Các vị cứ tự nhiên nêu ra, tôi sẽ giải đáp trong khả năng có thể, hoặc là cùng nhau thảo luận với mọi người. Nếu chuyện nào mà tôi không thể phúc đáp ngay cho các vị được, tôi sẽ tham mưu lên bề trên, tới hội nghị lần sau, tôi sẽ thông báo.” Lý Văn Quý gấp cuốn sổ lại, nhìn xuống phía dưới.
Một vị nho gia tóc bạc đứng lên phát biểu: “Lão phu tuy tuổi già sức yếu, lưng đã còng, tóc đã bạc, nhưng nay thấy gian thần lộng hành, kỷ cương phép nước lung lay, lão phu mới quyết chí cùng đồng môn huynh đệ ra mặt, góp chút sức mọn giúp vua bình loạn yên dân. Thế cục triều đình hiện tại thế nào, chắc là chư vị ở đây đều rõ cả. Hai gia tộc họ Tô và họ Trần như hai loài hổ lang, lăm le dấy binh tạo phản đã sờ sờ trước mắt. Lão phu có điều thắc mắc là tại sao chúng ta chỉ chuyên môn đả kích Tô Trung Từ, vậy còn Trần Tự Khánh, tộc trưởng gia tộc họ Trần, tại sao chúng ta lại không đả động gì đến?”
Tiếng xôn xao bàn tán liền nổi lên, Lý Văn Quý cất tiếng: “Các vị, hãy giữ trật tự, ai có ý kiến thì có thể đứng lên phát biểu. Các vị đừng nói chuyện riêng với nhau, sẽ không giải quyết được vấn đề tới tận ngọn tận ngành. Tôi xin giải đáp luôn thắc mắc của lão đại phu Tạ Mạnh Tiền. Về việc hội Diên Hồng của chúng ta chỉ viết truyền đơn, thi từ, thơ phú đả kích Tô Trung Từ, mà không đả kích Trần Tự Khánh là có nguyên nhân sâu xa nằm trong đó. Đây là ý chỉ của bề trên, hội Diên Hồng chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao. Còn Trần Tự Khánh, bề trên đã có đối sách khác. Các vị yên tâm, bề trên đã tính toán chu toàn hết cả. Gia tộc họ Trần sẽ không còn khả năng tác oai tác quái được bao nhiêu ngày nữa đâu.”
Lão đại phu Tạ Mạnh Tiền vuốt chòm râu bạc, gật đầu: “Nếu đã vậy, lão phu không còn ý kiến gì khác.”
Các vị nho gia lần lượt đứng lên phát biểu, cùng nhau bàn bạc thêm nhiều kế sách khác, bổ trợ ý kiến lẫn nhau, hoàn thiện thêm phương thức hoạt động của hội Diên Hồng. Lý Văn Quý chủ trì cuộc họp ghi nhận lại toàn bộ cao kiến của các vị đại phu. Những nhà nho này đã không làm thì thôi, họ đã quyết tâm cống hiến sức mình thì họ chính là một lực lượng hùng hậu với sức mạnh đả phá không thua gì lực lượng quân đội.
Ngụy Quân: “Ta chỉ là muốn chết, như thế nào liền như vậy khó đâu?” Thấy Chết Không Sờn Ngụy Quân Tử