Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 109: Tại Hạ Là Ngạo Vương




Góc phố nhỏ hẹp uốn khúc, ườn mình hứng chịu ánh nắng chói chang giữa buổi ban trưa. Ở cái góc phố tồi tàn của chốn kinh thành phồn hoa, là nơi tụ tập những người thập phương xa xứ, dân lao động làm thuê, làm mướn và cả những kẻ đầu đường xó chợ, lưu manh côn đồ.
Mỗi buổi trưa, cái quán nước ven đường trong con phố nghèo vẫn là nơi náo nhiệt nhất. Những khách hàng quen thuộc của quán ngồi kín từng chiếc bàn kê thấp bên vỉa hè, nằm dưới những mái che bằng lá xác xơ, chỉ giảm bớt đi phần nào ánh nắng gắt gao. Họ uống ừng ực từng bát nước chè xanh giải khát, quay sang nói với nhau những câu chuyện không đầu, không cuối về đủ mọi chủ đề trên trời dưới đất, hoặc là nhạt thếch hoặc là vô vị.
Đinh Minh Thao, một gã phu khuân vác cho xưởng muối, xổ toẹt một bãi nước bọt xuống nền đất: “Tết năm nay chán phèo, chả có gì đặc sắc cả. Tao mà biết đón tết ở kinh thành chán như vầy thì tao thà về quê đón tết còn có ý nghĩa hơn. Ở quê tao, người dân còn đi thăm nom, thậm chí đụng lợn, đụng bò với nhau để tạo không khí sum họp láng giềng ấy chứ.”
Hứa Văn Thiều, người cùng quê với Đinh Minh Thao, góp lời: “Mày nói thế cũng không được, ở đâu có phong cách sống với ở đó. Mày xem xem, quê mình làm gì có cảnh náo nhiệt, rộn ràng như thế này, pháo bắn ngập trời, màu sắc rực rỡ đầy đường. Ở cái vùng quê xa xôi hẻo lánh chỗ mình thì làm gì được chứng kiến.”
Đinh Minh Thao hậm hực: “Kinh thành Thăng Long cơ mà, phải thế chứ, chả nhẽ lại im ru bà rù suốt cả tết à? Đằng này, ở đây toàn là những phú ông, quan to, chức lớn giàu nứt đố đổ vách mà không nhộn nhịp mới là chuyện lạ. Ý tao nói ở đây là chúng ta, chán bỏ mẹ, làm suốt cả năm được vài xu lẻ, đi lầu xanh phát hết veo. Tổ cha cái nơi đốt tiền. Ông thề lần sau có mướn ông cũng đếch thèm vào.”
Phùng Bửu Niên, dáng người đen nhẻm, là gã lù đù nhất bàn, chép miệng: “Thôi thôi, mày đừng có nhắc lại cái nỗi đau đó nữa. Đúng là chả có cái dại nào như cái dại nào. Đang yên đang lành rúc đầu vào cái xó xỉnh chết tiệt đó để cho mấy con yêu nữ trong đó hút sặc máu. Nhưng mà... nhớ lại cái đêm hôm đó... đến giờ tao vẫn còn sướng tê hết cả người...”
Lưu Hoàng Hiệp với khuôn mặt thư sinh, sáng sủa hơn đôi chút, ánh mắt thể hiện sự linh lợi, tủm tỉm: “Mấy vị đừng có ở đó tán phét, mơ mộng nữa, nên giành thời gian để mà lo lắng xem có bị đuổi việc hay không đi. Xưởng muối của chúng ta không biết tại sao mà qua tết lại chuyển giao ông chủ mới. Nghe nói ông này rất khắt khe, khó chịu. Nói nhỏ mấy vị nghe, ông này lại còn định giảm giá tiền công của đám khuân phu chúng ta nữa.”
Hứa Văn Thiều thở fO3qK dài: “Ông chủ trước đây được người làm công quý như thế mà, từ đám làm trong xưởng đến ngoài xưởng như chúng ta, ông ấy đều quan tâm, lo lắng. Làm chủ kinh doanh phải có cái tâm và chăm lo đến lợi ích của những người làm công thì mới bền được. Chứ nếu tình hình này kéo dài, rồi cái xưởng muối không sớm thì muộn cũng phá sản thôi.”
Đinh Minh Thao phì cười: “Khục khục, cười chết tao. Mày nói chuyện cứ như mấy cha sĩ phu, thầy đồ vậy. Tao nghe chả hiểu cái khỉ gió gì sất.”
Lúc ấy, họ không biết có một người đàn ông ngồi ở bàn bên cạnh, chăm chú quan sát họ từ đầu đến giờ. Người đàn ông đó kéo ghế, ngồi chen vào bàn, mỉm cười với bốn người, đoạn quay về phía ông chủ quán nước trà hô: “Ông chủ, cho năm bát trà tươi mát.”
Đinh Minh Thao ngó người đàn ông nọ, hờ hững hỏi: “Anh bạn, chúng tôi quen biết anh bạn à?”
Người đàn ông thản nhiên đáp: “Tứ hải giai huynh đệ, trước đó thì chưa quen, nhưng sau này chúng ta sẽ quen với nhau thôi. Có lẽ sẽ trở nên khắng khít nữa là đằng khác.”
Lưu Hoàng Hiệp cẩn trọng hỏi dò: “Tự nhiên được anh mời uống nước, chúng tôi rất cảm ơn sự hào phóng của anh. Nhưng người xưa có câu “Vô ơn bất thụ lộc”. Chúng tôi có thể giúp gì được cho anh?”
“Sảng khoái lắm, tôi rất thích khi anh hỏi thẳng vấn đề. Nhìn bộ dạng của anh, có phải anh cũng từng là người đi học, đúng không? Trước lạ sau quen, tôi không làm gì hại các anh đâu. Các anh có muốn lập nên sự nghiệp, trở thành những người có quyền có thế hay không?” Người đàn ông cười cười hỏi.
Cả đám bất chợt ôm bụng cười sặc sụa, váng hết cả cái quán nước nhỏ bé, Hứa Văn Thiều ngưng tiếng cười, sờ sờ cằm: “Con bà nó, cái đó thì thằng chó chết nào mà chẳng muốn. Anh bạn đúng là vui tính quá mà.”
“Vậy thì tốt, chúng ta sẽ cùng nhau bước lên con đường đó, trở thành những người nắm quyền lực trong tay, muốn gì được nấy. Thế nào?” Người đàn ông vẫn vui vẻ nói tiếp.
Đinh Minh Thao tu nguyên bát nước trà mà ông chủ mới đưa tới: “Anh bạn thực hài hước, Thao mỗ rất ưng. Anh bạn tên gì?”
Người đàn ông đáp ngắn gọn: “Tôi là Ngạo.”
* * * * * * * * * *
“Anh quả xứng với biệt danh Hắc Hùng ngàn ly không say. Anh nhìn coi, mấy thằng kia ngất nga ngất ngưởng hết rồi kìa.” Một gã với hàm răng chìa hết ra phía trước, lúi húi đi theo phía sau một tên to con đang dẫn đầu một nhóm người, trán hắn có vết sẹo dài lồi hẳn lên trên.
Mười mấy gã bước đi xiêu vẹo trong đêm tối lờ mờ, luôn miệng lè nhè văng tục, làm náo động con hẻm nhỏ le lói ánh đèn hắt ra từ nhà dân. Một gã mặt lưỡi cày cười nịnh bợ: “Anh Hắc Hùng à, tửu lượng của anh mà cứ cái đà này thì chắc phải xưng là tửu vương mới đúng.”
Hắc Hùng nghe đàn em tâng bốc, hứng chí cười to: “Ha ha ha, chỉ vài ly cỏn con đó mà đòi chuốc say Hắc Hùng này sao? Rõ là vớ vẩn. Hùng mỗ chưa từng bại dưới tay ai, về bất cứ phương diện nào, uống rượu, phòng the hay là quyền cước, Hùng mỗ chấp hết thiên hạ không địch thủ, ha ha ha ha...”
“Ồ, vậy hả? Vậy để tại hạ lãnh giáo vài đường quyền cước với đại anh hùng gấu đen nức tiếng khu chợ thành nam, xem thử có đúng như lời đồn hay chăng?”
“Ai, ai vừa ngắt lời Hùng mỗ?” Hắc Hùng dáo dác nhìn quanh, quan sát kỹ lại thấy khoảng chục người đang dàn hàng ngang, chặn con hẻm.
Hắc Hùng quát hỏi: “Các ngươi là ai? Chặn đường đi của anh em ta là có ý gì?”
“Ý gì à, tại hạ muốn.... các hạ thuần phục tại hạ.” Người đứng đầu lên giọng.
“Buồn cười, các ngươi là cái thá gì mà ta phải thuần phục. Cút... trước khi Hắc Hùng ta vặt cái đầu lợn ngu ngốc của các ngươi.” Hắc Hùng tức giận mắng lớn, mùi men cay nồng, phà ra theo hơi thở.
Người đứng đầu cất tiếng khinh thường: “Uổng cho danh tiếng Hắc Hùng, ngay cả việc chấp nhận khiêu chiến mà cũng không dám. Các hạ làm cho tại quá thất vọng rồi đó.”
Hắc Hùng liếc ngang những kẻ đối diện, bĩu môi chế nhạo: “Chỉ dựa vào chục thằng ẻo lả các ngươi mà đòi đánh thằng mười mấy anh em ta sao? Đúng là chuyện cười đầu năm.”
“Không phải, các hạ nhầm rồi. Chỉ cần một mình tại hạ có thể đánh gục hết mười mấy người bên các hạ.” Người đứng đầu phản bác.
“Hả? Ê, chúng mày, nghe thằng điên kia nói gì không? Nó đòi một mình nó đè bẹp mười mấy người anh em chúng ta đấy.” Hắc Hùng quay về phía đám đàn em, ngoác miệng cười lớn.
Đám lưu manh dường như vẫn còn chếnh choáng men say, cười ngật ngưỡng, sau đó thi nhau chửi bới, nhục mạ đám người cản đường.
Bốp.
Hắc Hùng đang ôm bụng cười ngặt nghẽo, chợt hắn nghe tiếng gió thoảng bên tai, tiếng vả mặt của ai đó. Nhìn sang trái thì thấy gã răng vẩu đang ôm miệng đầy máu, hình như gã bị rụng mấy cây răng, vừa rồi gã răng vẩu chính là kẻ chửi tợn nhất.
Hắc Hùng ngạc nhiên hỏi gã răng vẩu chuyện gì xảy ra, gã răng vẩu ú ớ mấy câu, chỉ tay về phía người đứng đầu, vẻ mặt đầy sợ hãi. Hắc Hùng lớn tiếng quát: “Ê, có phải ngươi vừa đánh đàn em của ta không?”
“Gấu đen vẫn chỉ là gấu đen, đầu óc không được linh hoạt cho lắm.” Người đứng đầu thở dài.
Hắc Hùng nghe thế, tức giận nạt: “Thằng khốn, mày vừa nói gì?”
Người đứng đầu không trả lời, phóng người về phía Hắc Hùng. Hắc Hùng hoa mắt, không kịp nhìn thấy bóng người địch thủ, hắn bở vía giật lùi về sau. Giây lát sau, không thấy mình bị sao cả, hắn định cười to mấy tiếng chê bai kẻ địch, bỗng thấy gã mặt lưỡi cày đang bị người đứng đầu xách cổ như xách cổ gà.
Hắc Hùng thoáng sợ hãi, vội trấn tĩnh: “Tại hạ có mắt không tròng, không nhận ra cao nhân trước mặt. Các hạ vừa nói một mình các hạ có thể chiến thắng toàn bộ anh em bên tại hạ, đúng thế không?”
Người đứng đầu xác nhận: “Đúng vậy.”
“Nếu các hạ có thể chiến thắng, tại hạ sẽ cúi đầu quy phục.” Hắc Hùng trầm giọng.
“Hay lắm, tất cả lên đi.” Người đứng đầu quăng cơ thể gã mặt lưỡi cày sang một bên, tiến lên đối mặt với đám người Hắc Hùng.
Hắc Hùng hất hàm ra hiệu cho đàn em bao vây người đứng đầu vào giữa, hắn đứng ngoài lược trận.
Mười mấy tên lưu manh say rượu xiêu xiêu vẹo vẹo, vung quyền tung cước tấn công người đứng đầu.
Chỉ thấy, người đứng đầu thực hiện những động tác cực kỳ đơn giản. Người đứng đầu nghiêng đầu né đòn đánh vào mặt, thuận thế cầm cánh tay tên lưu manh đấm tới vặn ngược, gã lưu manh rú lên đau đớn, ôm tay nằm lăn lộn. Xoay người tránh cú đá, người đứng đầu lên gối thẳng vào bụng kẻ đối diện, gã quỳ gối ôm bụng rên rỉ. Vòng ra sau gã kế bên, chặt tay vào gáy của gã, chỉ một đòn gã lưu manh ngất lịm.
Nháy mắt đã loại ba gã khỏi chiến trường, người đứng đầu lao vào những gã lưu manh còn lại, tựa như hổ lạc bầy dê, mỗi gã chỉ tung một chiêu duy nhất. Sau vài lượt thở thì bên phe lưu manh chỉ còn mỗi Hắc Hùng là còn đang đứng.
Không phải Hắc Hùng không đánh, hắn cũng có đánh, tuy nhiên tung ra năm đòn thì cả năm đòn đều trượt.
Người đứng đầu nhếch mép cười, chuyển thân lại chỗ Hắc Hùng đang đứng, nhằm mặt Hắc Hùng mà đấm. Hắc Hùng đưa tay lên gạt, thì cảm thấy bụng nhói đau, cơ thể đã bay bổng là đà, rồi rơi xuống đất theo tư thế quỳ, hai chân khụy xuống.
Hắc Hùng ôm bụng, nói: “Tiểu nhân bội phục sát đất, bắt đầu từ bây giờ anh em tiểu nhân sẽ đi theo đại nhân.”
Người đứng đầu nồng nhiệt đáp: “Giỏi, Hắc Hùng quả như lời đồn đại, nói lời luôn giữ lấy lời. Các hạ yên tâm, các hạ đi theo tại hạ sẽ không phải chịu thiệt thòi. Anh em với nhau, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, ăn miếng thịt to, uống chén ruợu lớn. Tiền bạc, mỹ nữ sẽ tha hồ tận hưởng.”
“Bình sinh tiểu nhân khoái nhất mấy món này. Chẳng hay đại nhân có cao danh quý tính là gì?” Hắc Hùng quệt mũi, đứng dậy.
Người đứng đầu nhấn mạnh từng lời: “Tại hạ là Ngạo Vương.”
Không Khoa Học Ngự Thú Truyện sủng thú cực hay, phá đảo mọi bảng xếp hạng tại Trung. Mn không nên bỏ lỡ siêu phẩm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.