“Đả đảo quyền thần Tô Trung Từ.”
“Gia tộc họ Tô khốn kiếp.”
“Đả đảo ác bá Tô Trung Từ.”
“Bắt thiêu sống hết lũ người họ Tô đi.”
“Mau thả những người nho sinh vô tội ra, hỡi những tên cuồng ma khát máu.”
Xung quanh phủ Thái úy phụ chính Tô Trung Từ, vây nghẹt những người là người, đủ mọi tầng lớp, đủ mọi lứa tuổi. Trong đó đông nhất là những người mặc áo thụng dài, bộ dáng thư sinh, trên tay họ cầm các tấm gỗ lớn giơ lên cao quá đầu, bên trên viết đầy những chữ to, màu đỏ như màu máu.
Tầng lớp bình dân còn lại thì bu kín hết cả tòa phủ rộng lớn. Vòng trong là những người già, trẻ, trai gái tay chân vung vẩy, hò hét cực kỳ hung tợn. Vòng ngoài là những người dân hiếu kỳ ngó nghiêng, chỉ trỏ.
Nguyên là vài ngày trước, một làn sóng phản đối Thái úy phụ chính Tô Trung Từ dấy lên vô cùng dữ dội. Hàng ngàn bài văn chương, thi từ, thơ phú với những nội dung thống thiết, bi ai, hùng hồn, sắc bén được viết ra, truyền tay nhau, rải khắp các mặt đường kinh thành Thăng Long.
Dân chúng kinh thành nổi cơn thịnh nộ trước những hành vi bạo ngược của Tô Trung Từ và những thành viên trong gia tộc họ Tô. Ai nấy đều phẫn uất chửi bới cả dòng họ Tô là quân hại nước hại dân, phá hoại kỷ cương phép nước, vi phạm đủ điều tam cương ngũ thường, đê hèn, vô liêm sỉ, lấn át quyền vua, chèn ép hiền tài, thâu tóm triều chính, bòn rút tiền tài triều chính, coi khinh đồng liêu quan chức, nhũng nhiễu dân chúng, ức hiếp dân đen, cưỡng hiếp con gái nhà lành, ham mê tửu sắc, loạn dâm loạn dục, hành hạ người dân vô tội, lạm sát chúng sinh, trời xanh không dung, thiên lý không tha...
Tô Trung Từ phát hỏa trước những lời buộc tội của đám sĩ phu, có một số thứ hắn chẳng làm bao giờ mà cái lũ mạt hạng này còn thêm mắm thêm muối vào đổ vấy hết tất cả mọi tội lỗi xấu xa nhất, dơ bẩn nhất lên đầu của cả gia tộc hắn. Tô Trung Từ lệnh cho quân lính triều đình tra xét, truy lùng, tống giam rất nhiều sĩ phu đáng nghi vào ngục, tra tấn một cách dã man.
Bất bình trước những động thái bắt người vô tội vạ của Tô Trung Từ, tất cả sĩ phu, nho sinh trong kinh thành tập hợp, kích động người dân bủa ra đường, đến đứng đầy trước cửa phủ họ Tô biểu tình phản đối, ra yêu sách đòi thả những vị sĩ phu kia.
Két... két... két...
“Kìa, coi kìa, tên phản tặc ra rồi.”
“Thằng giặc già ló đầu ra kìa bà con ơi.”
“Không ngờ tên mặt dày vô liêm sỉ đó cũng dám vác mặt ra đối chất với chúng ta.”
“Chửi, chửi cho nó chết nhục đi bà con ơi.”
Cổng phủ nhà họ Tô chầm chậm mở ra, Tô Trung Từ với gương mặt đỏ phừng phừng vì nóng giận bước qua cổng. Hàng ngàn võ sĩ trong phủ ùa ra với đủ loại vũ khí gươm, đao, giáo, mác, cung tên trong tay, đi theo tháp tùng bảo vệ Tô Trung Từ.
Tô Trung Từ quắc mắt, gầm lớn: “Lũ điêu dân to gan, các ngươi phát điên hết rồi à? Vây phủ của bổn quan làm cái gì vậy hả? Các ngươi muốn làm phản sao? Loạn, loạn, loạn quá rồi, các ngươi có tin bổn quan bắt nhốt hết các ngươi vào thiên lao không?”
Tiếng hô hoán im bặt, những người biểu tình chống đối lộ vẻ sợ sệt, quay sang nhìn nhau. Trông thấy vị quyền thần dương oai, hàng ngàn tên võ sĩ máu lạnh đang nắm chặt vũ khí trong tay hướng về đám đông, làm cho đám dân chúng trở nên chùn bước.
Đột nhiên có tiếng người lẩn trong đám đông hô lớn: “Tên giặc già bạo ngược, ngươi làm nhiều chuyện táng tận lương tâm như thế còn chưa đủ sao?”
Tiếng khác vang lên: “Đúng thế, chúng ta không phải sợ hắn, lẽ phải thuộc về chúng ta, đả đảo tên quan tàn ác.”
Vài âm thanh phản đối chửi bới khác nối tiếp, tiếng chửi bới Tô Trung Từ lại sôi trào như lò lửa than bừng cháy.
Tô Trung Từ tức sùi bọt mép, rú lên: “Bay đâu, đuổi hết lũ người điên kia đi cho ta. Cút... cút hết... lũ mọi dân ngu ngốc...”
Đám võ sĩ cầm kiếm, đao, giáo, mác tiến lên phía trước, dí vũ khí về hướng đám người bao vây, quát nạt xua đuổi. Những tên võ sĩ cầm vũ khí lia ngang, chửi bới. Người dân chống cự, càm ràm không chịu thua. Một số tên bị sỉ nhục, không kìm được cơn giận, đả thương họ không nương tình.
“Mấy người làm cái gì? Muốn giết chúng tôi sao? Chúng tôi phạm tội gì hả?”
“Bớ người ta, đánh người, bọn cường hào đánh người.”
“Mọi người lại mà xem đây, quan ỷ thế hiếp người giữa thanh thiên bạch nhật đây.”
“Quan lớn INrfAD ức hiếp dân lành bà con ơi.”
“Ối, hắn đâm tôi.”
“Quân độc ác, quân giết người, mày giết em tao rồi, trả mạng cho em tao.”
Khi những võ sĩ của Tô phủ sử dụng bạo lực với đám nho gia và dân chúng, xô xát xảy ra, khiến một số người bị thương nặng, có cả một số người bị giết chết.
“Máu, a, máu, chúng giết người thật rồi bà con ơi.”
“Vinh, Vinh ơi, tỉnh lại đi Vinh ơi... A... a... a... tao liều mạng với chúng mày...”
“Lũ khát máu, không cần phải sợ chúng nó, đánh chúng nó đi.”
“Bọn súc sinh đáng chết, tràn lên đi bà con ơi, chúng ta đông hơn, chúng ta không sợ.”
“Chính nghĩa thuộc về chúng ta, lẽ phải thuộc về chúng ta, giết...”
Chuyện càng lúc càng lớn, kích thích hung tính của người dân, người dân nhào vào chiến đấu với đám võ sĩ của Tô phủ.
Bản tính của người Việt thường thì nhút nhát, hay khiếp sợ và muốn chuyện hòa bình. Nhưng một khi bản năng liều lĩnh của người Việt trỗi dậy thì người Việt có thể bất chấp tất cả, trở thành những con người liều mạng, không hề biết sợ hãi. Có câu ví von về bản tính của ba dân tộc Đông Á là Nhật ác, Tàu thâm, Việt liều, cái này có thể không đúng hoàn toàn, nhưng nhìn lại diễn tiến lịch sử thì có vẻ chí lý lắm.
Đợt bao vây Tô phủ lần này quy tụ số lượng người dân vô cùng lớn, những tên võ sĩ của Tô phủ đều có võ công cao cường nhưng chống lại quá nhiều người một lúc là điều không thể.
Mấy tên dân đen nghèo hèn kia, ngày thường gặp phải những võ sĩ mang chiêu bài Tô phủ ở ngoài đường, đều sợ một phép. Nếu có lỡ may đụng mặt thì đều khom lưng tránh xa, chứ không ai dám đứng thẳng lưng mà chống cự lại bọn chúng. Có bị chúng ức hiếp thì đều cắn răng mà nhịn nhục.
Hôm nay cũng chính những người dân hèn kém đấy, dường như họ trở nên điên cuồng, không biết đau đớn là gì, họ lao vào đám võ sĩ như những con thiêu thân. Có kẻ ôm chặt lưỡi kiếm của gã võ sĩ bằng cả hai tay, để cho đồng bọn chịt cổ bẻ gãy cổ gã võ sĩ. Có kẻ tông thẳng cả thân mình vào cây giáo, hai tay choàng qua người gã võ sĩ ôm cứng ngắc, đồng bọn nhào tới, tay đấm chân đá gã võ sĩ, thậm chí dùng cả đòn cào cấu, cắn, xé đối thủ.
Thấy cảnh tượng hỗn loạn xảy ra ngoài tầm kiểm soát, Tô Trung Từ vung tay mắng to: “Điên, điên hết cả, một lũ điên. Giết, giết tất cả bọn chúng cho bổn quan.”
Mấy tay xạ tiễn giương cung bắn tên vào đám đông phía dưới, tiếng kêu la vang lên từng đợt. Tuy nhiên, người dân vẫn không lý tới những âm thanh rên xiết đó, họ xô đẩy, đánh đấm, chiến đấu, thu hẹp khoảng cách với cổng phủ.
Một gã tráng sĩ bảo vệ bên người Tô Trung Từ mở miệng khuyên: “Đại nhân, bọn chúng quá đông, người của phủ không thể chống cự lâu nữa, lui vào trong phủ, chốt cổng đợi viện binh thôi.”
Tô Trung Từ bất cam, xoay người đi nhanh vào trong phủ. Đám võ sĩ rút dần vào, những kẻ ở vòng ngoài đã trở thành con dê thế mạng, làm mồi cho đám người biểu tình mặc lòng trút giận.
Người dân lao vào cửa phủ họ Tô đập phá cửa phủ, muốn xông vào trong phủ hô hào giết chết ngay tên quan khốn kiếp.
May mà tường phủ họ Tô làm cao tới mấy trượng, đám bạo động không tài nào leo qua được. Họ kiếm được vài chiếc thang thì những ai leo lên đầu tường, đều bị mấy tay cung tên trong phủ bắn chết.
Dân chúng vây kín càng lúc càng đông, đám nho sĩ đi xung quanh người dân luôn miệng an ủi những người bị thương, trợ giúp khiêng đi những người bị chết, kích động xúi giục thêm những người mới đến. Tiếng than khóc, tiếng gào thét, tiếng mắng nhiếc kinh động khắp toàn thành Thăng Long.
Hồi lâu sau, quân lính triều đình thuộc phe nhà họ Tô rầm rập kéo đến, mới vãn hồi được cục diện, đẩy lui đám bình dân.
Gia tộc họ Trần không cam chịu đứng yên, phái đội quân trực thuộc gia tộc đến phủ Tô Trung Từ chống đối lại lính triều đình bên họ Tô. Nói rằng tới để bảo vệ quyền lợi của người dân. Người dân hô hào mạnh mẽ, những sĩ phu tản ra mọi ngóc ngách trong thành, kích động người ở những nơi khác túa về ngày một đông hơn.
Đến hôm sau, dưới sức ép của quần chúng và phe đối địch họ Trần, Tô Trung Từ không cam lòng phải thỏa hiệp, thả toàn bộ những vị sĩ phu bị bắt giam ra ngoài.
Dưới sự bảo vệ của quân lính triều đình, Tô Trung Từ dọn hết tòa phủ đệ sang nơi ở mới. Trạm gác đặt bao quanh tòa phủ mới của họ Tô, có cả quân đoàn lính triều đình túc trực đêm ngày.
Từ đó quyền uy của Tô Trung Từ đang ở trên cao chót vót, bị đợt bạo động lần này mà đẩy cho rơi xuống vực sâu ngàn trượng.
Trên điện chầu, quan viên họ Trần cực lực hô hào phản đối hành động áp bức dã man của Tô Trung Từ với dân chúng. Trần Tự Khánh làm một bài diễn thuyết hào hùng, bi tráng, đầu tiên là ca tụng lòng thương dân như con của các đấng tiên hoàng, sau là chỉ trích những tội ác trùm trời của những thành viên trong gia tộc họ Tô.
Tô Trung Từ không thể phản bác được những lý lẽ xác đáng, vật chứng rành rành do nhà Trần nêu lên. Hắn đành phải cắn răng, trơ mắt nhìn một số quan viên họ Tô bị cách chức, bắt giam, một số bị chuyển sang các chức vụ ngồi chơi xơi nước. Gia tộc họ Trần lợi dụng sự kiện đó mà thu được những lợi ích từ việc thay đổi chức vụ, điều người của mình vào nắm giữ.
Tô Trung Từ bất đắc dĩ phải thu liễm vẻ kiêu ngạo cố hữu hơn vài phần. Mỗi buổi điện chầu về sau, hắn đã bớt đi cái điệu bộ trịch thượng, huênh hoang khi trước. Gia tộc họ Tô đã đánh mất vị trí độc tôn, chiếm ưu thế vượt trội. Hai phe Tô, Trần rơi vào thế giằng co ngang ngửa.
Ngụy Quân: “Ta chỉ là muốn chết, như thế nào liền như vậy khó đâu?” Thấy Chết Không Sờn Ngụy Quân Tử