Kinh Thành Thăng Long.
Trần Thừa có thói quen cưỡi ngựa đi dạo quanh phố phường vào mỗi buổi chiều. Ngày nào cũng vậy, hắn không thực hiện được thói quen ấy là cảm thấy bức bối. Chiều nay, sau khi giải quyết xong công việc hàng ngày hắn lại lên ngựa đi nước kiệu trên con phố bày bán chiếu, hắn dự định mua vài chiếc chiếu hoa về trải lên bộ ngựa ở phía sau mái đình.
Phố bán chiếu nằm trên con đường đi ra cửa ô Quan Chưởng, sát với sông Tô Lịch, thông đến tận sông Hồng. Ở đây có bán các mặt hàng như chiếu trơn, chiếu hoa, chiếu cói, chiếu trúc... Các nhà trên con phố này dường như có sự giao thoa, hòa quyện với các nhà của những phố giáp ranh. Ngôi nhà đầu phố nằm xiên xiên, như một gạch nối với phố buôn bán thóc, gạo kế bên. Ngôi nhà thứ hai thì lại là gạch nối với phố buôn lâm sản, bè gỗ.
Phố vừa chạy thẳng ra cửa ô, lại ở cạnh sông Tô Lịch nên tấp nập người qua lại. Vì thế con phố không thể yên tĩnh được, dù mặt hàng kinh doanh của phố đâu cần ồn ào. Nhưng dân chúng lại tập trung ở đây đông hơn lẽ thường, trao đổi với nhau vài câu cũng đã thấy không khí nhộp nhịp. Và ngựa, xe nối đuôi nhau ra vào tấp nập, khi tới phố quả thật trừ lúc sáng sớm ra, ít khi nào thấy phố bình yên.
Trần Thừa ngất ngưởng trên lưng ngựa, theo sau là toán lính khoảng ba chục người cầm giáo. Đến giữa con phố, Trần Thừa chợt thấy một cô gái áo xanh hốt hoảng chạy ngược về phía hắn.
Cô gái áo xanh dường như đang chạy trốn một đám người mặt mày bặm trợn, có khoảng hơn chục gã đang đuổi theo, nàng hét lên thất thanh: “Cứu tôi với, cứu tôi. Đừng để bọn chúng bắt tôi.”
Một gã mặt sẹo có vẻ là kẻ cầm đầu trong năm gã, hô lớn: “Mọi người tránh ra, con này là nô tỳ trong nhà tôi. Con nô tỳ kia, mau đứng lại.”
Cô gái áo xanh hớt hơ hớt hải chạy bổ về phía Trần Thừa, ngã sõng xoài dưới chân ngựa, rên lên đau đớn.
Trần Thừa nhún người xuống ngựa, hắn đỡ cô gái dậy. Cô gái nằm nghiêng người, thân thể nàng uốn lượn như sóng nước nhấp nhô, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, cơ thể của nàng mơ hồ tỏa ra ma lực hấp dẫn không thễ cưỡng lại. Nàng ngước nhìn lên, khẽ vuốt tóc sang một bên, lộ ra gương mặt kiều mỵ tuyệt diễm vô ngần, cất tiếng nói thánh thót như rót mật vào tai Trần Thừa: “Đại nhân ơi, hãy cứu dân nữ với.”
Trần Thừa ngẩn người, thất thần hồi lâu, đoạn sốt sắng: “Nàng có sao không?”
Cô gái áo xanh hép đôi mi, khẽ nhăn mặt: “Ái ui... dân nữ đau lắm, bọn người xấu kia muốn hại dân nữ. Đại nhân hãy cứu giúp dân nữ.”
Trần Thừa dìu cô gái áo xanh đứng lên, ân cần: “Nàng đừng lo lắng, có ta ở đây, không kẻ nào dám ức hiếp nàng nữa đâu.”
Cô gái áo xanh ngoái nhìn lại, thấy bọn người đuổi theo chầm chậm đi tới, liền nép vào Trần Thừa, khiếp sợ lí nhí: “Nhưng... nhưng... bọn chúng rất hung hăng...”
Gã mặt sẹo đi lên, chắp tay vái dài: “Hồi bẩm ông, đừng tin lời bậy bạ của đứa nô tỳ này. Nó là nô tỳ trong nhà của con. Kính mong ông để cho con đưa nó về nhà ạ.”
Trần Thừa lạnh lùng nhìn gã mặt sẹo.
Cô gái áo xanh tức tưởi gần như phát khóc: “Ngươi... ngươi nói láo.”
Gã mặt sẹo chỉ mặt cô gái áo xanh quát: “Tiện tỳ, câm miệng. Bẩm ông, nó lén ăn cắp châu bảo trong nhà con rồi bỏ trốn, bị con đuổi tới tận đây. Mong ông đừng tin lời hươu lời vượn của nó ạ.”
Cô gái áo xanh nức nở, trân trân nhìn Trần Thừa như van nài, cuống quít nói: “Đại nhân... không phải... không phải như vậy. Hắn vu oan giá họa cho dân nữ. Dân nữ lên kinh thành buôn bán thì ngẫu nhiên gặp họ. Họ cướp hết tiền bạc của dân nữ, còn muốn bắt dân nữ, người hầu của dân nữ liều mình cản lại, dân nữ mới chạy được tới đây. Chuyện xảy ra ở bên kia phố thôi, đại nhân có thể cho người kiểm tra, có lẽ người hầu của dân nữ vẫn còn ở đó.”
Trần Thừa quắc mắt, hằm hằm nhìn gã mặt sẹo: “Có chuyện này nữa hả? Các ngươi không xem vương pháp ra gì nữa phải không”
Gã mặt sẹo hoang mang, giật lùi mấy bước, bộ dạng muốn chạy. Mắt láo liên, thọc tay vào áo, lấy ra những thỏi bạc trắng lóa, dâng lên Trần Thừa bằng cả hai tay, gã cười nhăn nhở: “Con nào dám, đây là chút lòng thành kính của con. Mong ông nhận cho. Ông có thể để con bắt con nô tỳ đê tiện này về được không ạ?”
Trần Thừa choàng tay qua cơ thể mềm mại không xương của cô gái áo xanh, mỉm cười với nàng, rồi quay sang gã mặt sẹo, khinh thường bảo: “Buồn cười, ngươi nghĩ chỉ bằng vài đồng bạc lẻ là bổn quan sẽ bỏ qua cho lũ tội phạm hại nước hại dân các ngươi à? Như vậy thì khắp trời đất này, còn ai xem bổn quan ra gì nữa?”
Gã mặt sẹo liếc trước liếc sau, vừa xun xoe nói vừa đi giật lùi: “Dạ, dạ, con hiểu, con ngu dốt. Con xin kính tặng đứa nô tỳ này cho ông. Bọn con xin cáo lui ạ.”
“Muốn chạy hử, đâu dễ dàng như vậy được. Bay đâu, bắt chúng lại cho bổn quan.” Trần Thừa nhếch mép.
Đám lính chạy ào lên, bao vây đám côn đồ vào giữa. Gã mặt sẹo không chạy thoát kịp, bị vây luôn vào trong. Một gã trong đám lường trước tình huống, chạy thoát khỏi vòng vây, nhưng y chỉ chạy thêm được một quãng thì bị một tên lính phóng ngọn giáo đâm xuyên lưng mà chết.
Lát sau, bọn côn đồ bị bắt gọn. Mấy tên lính được Trần Thừa phái đi qua con phố ở kế bên xem xét thực hư mọi chuyện trở về báo cáo: “Thưa đức ông, đúng là có ba nam hai nữ đang nằm bất tỉnh ở phố bán gỗ ạ.”
Trần Thừa truyền lệnh: “Các ngươi nhanh đưa họ đi tới hiệu thuốc gần đấy để chữa trị.”
Tên lính đáp: “Tuân lệnh đức ông.”
“Nàng yên tâm rồi chứ, người hầu của nàng không ai chết cả. Lũ côn đồ kia quả là đáng hận, không những dám lừa gạt ta, còn khiến nàng phải chịu cảnh hoảng sợ. Ta sẽ róc xương lột da chúng nó mới hả cơn giận này.” Trần Thừa tươi cười.
“Đừng mà đại nhân, có lẽ họ chỉ nhất thời hồ đồ mà thôi. Mong đại nhân rộng lượng hải hà mà tha cho họ tội chết.” Cô gái áo xanh bồn chồn.
Trần Thừa thản nhiên nói: “Nàng quả là người thiện lương, chất phác. Ta sẽ tha cho bọn chúng tội chết, nhưng tội sống khó tha. Người đâu, đánh cho bọn chúng một trăm hèo, cho chừa cái tội ức hiếp dân thường vô tội đi.”
Lúc này cô gái áo xanh đỏ mặt, càng tô thêm vẻ diễm tuyệt trên gương mặt nàng, tách ra khỏi người Trần Thừa, khom người thưa: “Cảm ơn đại nhân đã có lòng trợ giúp dân nữ. Lúc nào có dịp, dân nữ sẽ báo đáp cho ngài.”
Trần Thừa phất tay: “Ta giúp nàng đâu phải vì đợi chờ ngày báo đáp. À mà nàng tên gì, hiện giờ ở đâu, cho ta biết được chăng?”
Cô ái áo xanh ngước đôi mi phượng cong dài lên, uốn người trả lời: “Dân nữ tên Bích Thủy, dân nữ ở nhà trọ cũng gần đây thôi ạ.”
Trần Thừa cười nói: “Hay lắm, hiện tại ta không có việc gì làm. Ta sẽ đưa nàng đi về nhà trọ, đề phòng bọn gian manh lại đến làm phiền nàng. Kinh thành bây giờ loạn lạc lắm, mỹ nhân như nàng chớ nên đi lại ở ngoài đường một mình như thế.”
Cô gái áo xanh e thẹn: “Dân nữ cảm ơn tấm thịnh tình của đại nhân. Ngài thực là vị quan tốt. Dân nữ cung kính không bằng tuân mệnh vậy.”
Trần Thừa cười ha hả, vươn tay mời: “Ha ha ha, tốt, đi thôi.”
* * * * * * * * * *
Đêm tĩnh lặng.
Phía ngoài căn nhà lợp ngói màu nâu đất, có vành ngói cong cong, một người đàn bà khoác áo choàng đen bước xuống cỗ xe ngựa.
Người đàn bà trao đổi với hai người gác cửa mấy câu, đẩy cửa bước vào trong nhà.
Một người đàn ông có bộ dạng thấp lùn, khuôn mặt loắt choắt, chùm râu dưới để dài như râu dê, ngồi trên ghế đặt giữa căn phòng, cánh tay phải để lên chiếc bàn bên cạnh. Người đó chính là Ngô Công Tài, hắn cất tiếng lạnh lẽo: “Bích Thủy, ngươi đã tới trễ.”
Thực bất ngờ, người đàn bà khoác áo choàng đen là cô gái áo xanh gặp nạn được Trần Thừa cứu thoát, danh tính đầy đủ là Hồ Thị Bích Thủy. Bích Thủy quỳ xuống đất, sợ hãi: “Thưa đại nhân, thuộc hạ không dám. Thuộc hạ phải né tránh người của Trần Thừa canh gác ở bên ngoài, hắn cho một số người bảo vệ căn nhà trọ của thuộc hạ.”
“Chỉ được lần này, không có lần sau. Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi đang ở trong hoàn cảnh nào. Chỉ một điểm nhỏ sai lầm của ngươi, thì hậu quả ra sao, ngươi hẳn đã rõ. Thư của em trai ngươi đây, đọc đi.” Ngô Công Tài ném bức thư xuống trước mặt Bích Thủy.
Bích Thủy nhặt bức thư lên đọc vội, nước mắt doanh tròng, gương mặt nàng ngập tràn hạnh phúc. Đọc hết bức thư, Bích Thủy dập đầu: “Cảm ơn đại nhân đã chiếu cố cho cả nhà thuộc hạ.”
Ngô Công Tài thờ ơ: “Em trai của ngươi đã giữ một chức quan nhỏ ở kinh thành. Tuy chỉ là một chức quan nhỏ, nhưng nó sẽ được giao những công việc khá quan trọng. Nếu như ngươi hoàn thành mỹ mãn nhiệm vụ lần này, nó sẽ được tấn thăng chức quan. Một khi nó có chân tài thực học, sẽ được đề bạt làm mệnh quan triều đình. Cha mẹ của ngươi vẫn ổn, có thể nói là đang sống rất sung sướng là đằng khác, không phải chịu cảnh nghèo đói, cực khổ như trước đây nữa. Nhưng, ngươi phải ghi nhớ, chỉ cần ngươi phản bội tổ chức, cả nhà của ngươi sẽ phải đón nhận những hành hạ thảm khốc nhất trên thế gian này.”
“Cảm ơn đại nhân, thuộc hạ luôn khắc ghi.” Bích Thủy cúi đầu.
Hồ Thị Bích Thủy vốn là một kỹ nữ chốn lầu xanh ở châu Chân Đăng. Lý Hạo ra lệnh cho Ngô Công Tài phải tìm được một kỹ nữ kiều mỵ, có tham vọng lớn, có sức hấp dẫn khiến cho đàn ông không thể kháng cự. Sau một thời gian huy động người của các gia tộc quy phục Lý Hạo lùng sục khắp các châu, lộ trên cả nước, cuối cùng Hồ Thị Bích Thủy đã được lựa chọn. Ngô Công Tài khống chế Bích Thủy bằng nhân thân trong gia đình yrzTT và hé lộ ra một phần bí mật của người đứng đầu tổ chức là người nắm giữ quyền lực cực kỳ to lớn trong triều đình.
Ngô Công Tài nói với giọng không nhanh không chậm: “Ngươi hãy nhắc lại nhiệm vụ của ngươi là gì?”
Bích Thủy bình thản đáp: “Thuộc hạ phải tìm cách bước chân vào phủ Trần Thừa làm vợ lẽ, dùng tất cả thủ đoạn và kỹ năng để quyến rũ hắn. Nhiệm vụ quan trọng nhất của thuộc hạ là phải gây xích mích giữa Trần Thừa và Trần Tự Khánh, kích động Trần Thừa đoạt vị tộc trưởng.”
Ngô Công Tài thâm trầm: “Từ lúc này trở đi, ngươi không cần phải gặp ta nữa. Nếu có chuyện gì cấp bách ngươi có thể báo với người của ta. Vinh hoa phú quý đang chờ đón ngươi và cả gia đình ngươi. Ngươi đi đi.”
“Thuộc hạ kính chào đại nhân.” Bích Thủy vái chào, xoay người đi ra cửa, bước lên cỗ xe ngựa, xà ích ra roi, cỗ xe chầm chậm rời khỏi căn nhà. Tiếng lọc cọc của vó ngựa nện bước trong màn đêm tĩnh lặng.
Ngụy Quân: “Ta chỉ là muốn chết, như thế nào liền như vậy khó đâu?” Thấy Chết Không Sờn Ngụy Quân Tử