Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 117: Độc Kế




Trần An Quốc với bộ dạng thỏa mãn, lững thững rời khỏi ngôi nhà khá lớn, ngôi nhà nằm trên một con phố nhỏ, vắng vẻ ở phía đông kinh thành Thăng Long.
Ngôi nhà đó là một kim ốc tàng kiều của Trần An Quốc. Bà vợ cả Bùi Thị Hồng chỉ cho phép Trần An Quốc cưới thêm hai người vợ lẽ, mà hai bà vợ còn lại đều phải qua sự kiểm duyệt của Bùi Thị Hồng mới được chấp nhận. Tất nhiên nhan sắc của hai bà vợ đó cũng chẳng xinh đẹp gì cho cam, nếu xinh đẹp thì sao có thể qua cửa của Bùi Thị Hồng cơ chứ. Cho nên Trần An Quốc phải lén lút giấu con sư tử Hà Đông ở nhà, xây cất thêm một số ngôi nhà riêng nuôi dưỡng tình nhân, để bí mật đi hú hí mỗi khi no cơm ấm cật.
Trần An Quốc leo lên cỗ xe song mã đợi sẵn ở phía bên kia đường, đặt cái mông to tướng của hắn xuống ghế, vặn vẹo mấy cái cho thoải mái, lớn tiếng bảo: “Về phủ.”
Gã đánh xe ngựa ngồi trên chiếc ghế dài làm bằng tấm ván dày, khoác bộ quần áo luộm thuộm, đầu cúi gằm, nhỏ giọng lào khào như mắc bệnh: “Dạ.”
Trần An Quốc chợt hỏi: “Sáng nay ăn bánh gấc có ngon không Thiệt?”
Gã đánh xe ngựa ngập ngừng chốc lát, liến thoắng nói: “Dạ, thưa đức ông, ngon lắm ạ.”
Ánh mắt Trần An Quốc lóe sáng, thân hình béo ú của hắn chồm tới phía trước, bàn tay chuyển thành quyền, đấm vào lưng gã đánh xe ngựa.
Gã đánh xe ngựa quay ngoắt người lại, tung quyền về phía Trần An Quốc. Xoay cổ tay một vòng, Trần An Quốc bắt lấy cánh tay gã đánh xe, tay còn lại đấm mạnh vào ngực gã đánh xe, đẩy bay gã đánh xe rớt xuống đất.
Trần An Quốc nhảy ra chỗ ngồi điều khiển xe ngựa, cầm roi quất mạnh một cái. Ngay lúc ấy, một bóng người to cao phóng từ bên cạnh xe lên chộp vào cánh tay cầm roi của Trần An Quốc.
Nhác nghiêng đầu, cánh tay co lên chuyển thành trảo, Trần An Quốc chụp vào cổ tay của kẻ địch. Bóng người to cao không hề thay đổi động tác, bàn tay vẫn dấn tới.
Trần An Quốc vừa chụp vào cổ tay của kẻ địch, cảm giác như nắm phải một thanh sắt đang đâm tới, không thể khống chế được, mới hốt hoảng nhận ra kẻ địch là cao thủ. Hắn vội xoay người, dậm chân muốn nhảy khỏi xe ngựa để bỏ chạy, nhưng bàn tay của bóng người to cao đã chụp được cánh tay Trần An Quốc, thuận thế đánh một đòn chặt vào gáy Trần An Quốc.
Đối mặt với người to cao, Trần An Quốc trợn mắt ú ớ: “Ngươi là...”
Trước khi chìm vào vô thức, Trần An Quốc lờ mờ trông thấy một người trẻ tuổi mặc bộ đồ trắng, tay phe phẩy quạt, miệng mỉm cười đang chậm rãi bước tới.
Người trẻ tuổi và người to cao lôi Trần An Quốc đang ngất lịm vào cỗ xe. Gã đánh xe khi nãy ngồi vào vị trí cũ, ra roi điều khiển hai con ngựa có bộ lông màu nâu nhạt chầm chậm cất bước, cỗ xe lăn bánh đều đều trên con đường bằng phẳng của chốn kinh kỳ.
Đến một ngôi nhà bỏ hoang, hẻo lánh ở gần đó, cỗ xe dừng lại, Trần An Quốc bị giải vào trong ngôi nhà.
Người to cao đặt Trần An Quốc ngồi lên ghế, trói quặt hai tay ra sau lưng ghế.
Người trẻ tuổi ra lệnh: “Làm cho hắn tỉnh lại.”
Người to cao kính cẩn đáp: “Tuân lệnh cậu chủ.”
Đi ra phía sau nhà, người to cao lấy một miếng giẻ rách, nhúng nước, mang tới chỗ Trần An Quốc. Người to cao úp miếng giẻ thấm nước vào mặt Trần An Quốc, xoa liên hồi, miệng không ngừng kêu to: “Trần thượng thư, tỉnh lại đi thôi.”
Trần An Quốc dần dần mở mắt, chớp chớp mắt, cảm thấy trên mặt nhờ nhợ nước, muốn kéo ống tay áo lên lau mặt thì mới hay bản thân đang bị trói, hắn đành phải lúc lắc cái đầu cho văng nước.
Nhìn kỹ lại hai người đối diện, Trần An Quốc sợ hãi: “Bẩm... bẩm hoàng thượng, hoàng thượng... cùng với... Điện tiền chỉ huy sứ Lý Thông đại nhân đưa thần đến đây làm gì ạ?
Hai người bắt cóc Trần An Quốc không phải ai xa lạ, đó là vua tôi nhà Lý, Lý Hạo và Lý Thông.
Lý Hạo không đáp, chỉ nhếch mép cười. Lý Thông gườm gườm, hừ lạnh.
Trần An Quốc cuống quýt: “Hoàng thượng... hoàng thượng có gì cần sai phái thần thì hoàng thượng cứ ra lệnh một tiếng, thần nguyện dốc hết sức để hoàn thành.”
Lý Hạo liếc nhìn Trần An Quốc, đoạn hất hàm về phía Lý Thông.
Lý Thông lấy ra một chiếc hộp gấm, mở hộp gấm, bên trong chứa một viên thuốc ba màu xanh, đỏ, vàng. Lý Thông cầm viên thuốc lên, lại gần Trần An Quốc.
Trần An Quốc thấy thế, khẩn khoản: “Hoàng thượng... có gì hoàng thượng từ từ nói, hoàng thượng có thể cởi trói cho thần được không ạ. Thần sẽ làm tất cả những chuyện mà hoàng thượng yêu cầu. Đại nhân Lý Thông, ngài làm gì vậy, ngài muốn gì? Không... không...”
Lý Thông bóp miệng Trần An Quốc, nhét viên thuốc vào, lấy ly nước đổ vào miệng Trần An Quốc ép uống hết viên thuốc.
Trần An Quốc bị ép nuốt trọng viên thuốc, ho sặc sụa, liên tục khạc viên thuốc ra nhưng không thành công. Lộ vẻ hãi hùng nhìn Lý Hạo, Trần An Quốc cảm giác cả người nóng ran, đầu mặt tay chân ngứa ngáy, hắn lắp bắp: “Hoàng thượng... hoàng thượng... cho thần uống... thuốc... thuốc gì vậy ạ?”
Tới giờ Lý Hạo mới lên tiếng: “An Quốc, khanh thử ấn vào bụng giữa xem thế nào? Có phải là có cảm giác nhói lên như kim châm không?”
Trần An Quốc ngó ngoáy cái bụng phệ của hắn, đau khổ nói: “Hoàng thượng trói gô hết tay chân của hạ thần lại, thì làm sao mà hạ thần có thể ấn vào bụng được chứ?”
“Khà khà, trẫm quên, đãng trí thực. Lý Thông, khanh mau cởi trói cho Trần Thượng thư, ây dà, mệnh quan triều đình sao lại trói tay trói chân thế kia. Nhanh nhanh cởi trói.” Lý Hạo vơ cái ghế bên cạnh, xoay ngược lưng ghế, ngồi xuống, cằm chống lên thành ghế, cười hềnh hệch.
Sau khi được Lý Thông cởi trói hai tay, Trần An Quốc vội vã ấn tay vào giữa bụng, hắn toát mồ hôi: “Đúng... đúng... đúng vậy... Bẩm hoàng thượng... hạ thần cảm giác đau nhói bụng. Như vậy là thần bị gì rồi ạ?
“Chỉ là loại thuốc vặt vãnh ấy mà. Chỉ lát nữa thôi, nó sẽ cào xé ruột gan của khanh, khanh sẽ có cảm giác như ngàn vạn con kiến đang bò khắp toàn thân, vô số con ong đang châm chích trong cơ thể, cuối cùng tự cào mặt, tự moi bụng mà chết.” Lý Hạo nói bằng giọng tưng tửng, giật cục.
Trần An Quốc đập đầu bồm bộp xuống nền đất, gào khóc: “Hoàng thượng, hãy cứu thần, thần chưa muốn chết, thần sẽ làm thân trâu ngựa cho hoàng thượng, hoàng thượng bắt thần đi đằng tây, thần quyết không dám đi đằng đông, hãy cứu thần. Cầu hoàng thượng, cầu xin hoàng thượng cho thần thuốc giải.”
“Sao có thể chứ? Khanh là đại thần trong triều, cốt cán của quốc gia, trẫm sao có thể trơ mắt nhìn khanh chết dã man như vậy được. Khanh yên tâm, Lý Thông, lấy thuốc giải cho Trần Thượng thư.” Lý Hạo ngạc nhiên đáp, gõ gõ ngón tay lên thành ghế.
Lý Thông lấy ra một viên thuốc trong chiếc gộp gấm khác đưa cho Trần An Quốc, viên thuốc này có ba màu đen, tím, cam hòa lẫn vào nhau.
Trần An Quốc cầm viên thuốc, nuốt lấy nuốt để không màng uống nước. Hắn ấn tay vào giữa bụng, nhắm mắt cảm nhận cơn đau, giờ đây không còn cảm giác đau đớn hay ngứa ngáy nữa, hắn rối rít: “Thần cảm ơn hoàng thượng, thần cảm ơn đại nhân Lý Thông đã ban thuốc giải.”
Lý Hạo vỗ tay lên thành ghế đánh chát, xoa xoa cái cằm láng bóng của hắn: “Chết thật, trẫm quên mất. Viên thuốc khanh vừa uống, tuy đúng là thuốc giải, nhưng nó lại có tác dụng phụ, à, nó còn là một loại chất độc mãn tính. Tuy nhiên khanh đừng lo, sự lợi hại của viên thuốc này... nó không phát tác ngay đâu. Mỗi tháng nó chỉ khiến cho người uống tức ngực một lúc vào đầu tháng. Sau hai tháng, mà không có thuốc kiềm chế, nó sẽ làm cho máu chảy ngược về tim, máu trào lên đầu, phún qua ngũ quan, chết một cách đau đớn.”
Trần An Quốc ngẩn người: “Hoàng thượng... ý của hoàng thượng là sau hai tháng nữa thần sẽ chết?”
Lý Hạo gật gù: “Hình như... là vậy.”
Trần An Quốc hít mạnh một hơi, thở dài thườn thượt: “Hoàng thượng muốn gì ở hạ thần, hoàng thượng cứ nói. Thần nguyện rửa tai lắng nghe.”
Lý Hạo đứng lên, vứt cái ghế vào góc tường, chiếc ghế vỡ tan thành từng đoạn. Lý Hạo chuyển sang bộ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần An Quốc: “Trẫm muốn khanh quy phục trẫm.”
Đôi mắt Trần An Quốc đảo mấy vòng, rụt rè dò hỏi: “Hoàng thượng muốn thần phản bội gia tộc họ Trần?”
Lý Hạo xua tay bảo: “Không, không, không phải phản bội gia tộc của khanh. Khanh nhầm cái cơ bản nhất trong ý tưởng của trẫm. Khanh sẽ không hề phải làm chuyện gì có lỗi với gia QdJ1y tộc họ Trần hết. Mà ngược lại nữa kia, khanh sẽ đưa gia tộc của khanh lên một tầm cao mới, một tầm cao vĩ đại hơn, một tầm cao hùng mạnh hơn bây giờ. Trẫm muốn gia tộc họ Trần sẽ sánh vai cùng trẫm chinh phục những mục tiêu cao cả nhất, thiết lập nên một đất nước Đại Việt lớn mạnh nhất, hơn cả quá khứ, hơn cả tương lai. Thế nào? Khanh chấp nhận chứ?”
Trần An Quốc nghi hoặc: “Nếu là vậy, tại sao hoàng thượng lại bày ra cớ sự này?”
“Trẫm đã bảo rồi, trẫm muốn khanh quy phục trẫm.” Lý Hạo lặp lại.
“Thần vẫn chưa hiểu lắm, chẳng hay hoàng thượng muốn gì ở thần? Hoàng thượng muốn thần làm những chuyện gì mà không ảnh hưởng đến lợi ích của gia tộc, hoàng thượng cứ ra lệnh, thần sẽ xuất thân khuyển mã để làm vừa lòng hoàng thượng.” Trần An Quốc thở phào, tựa như vứt bỏ được gánh nặng trong lòng.
“Khanh cứ yên tâm, yêu cầu của trẫm đối với khanh đều là chuyện tốt, có lợi cho khanh. Trẫm muốn khanh lên làm tộc trưởng của gia tộc họ Trần.” Lý Hạo gằn từng tiếng.
Trần An Quốc sửng sốt: “Lời hoàng thượng nói là sự thực? Hoàng thượng muốn thần lên làm tộc trưởng? Khó lắm, Trần Tự Khánh đang nắm giữ cương vị tộc trưởng rất tốt, được lòng của tất cả mọi người trong gia tộc, thần không thể nào tranh giành được với hắn đâu.”
Lý Hạo cười khẩy: “Trên cuộc đời này, không có chuyện gì là không thể xảy ra, cho dù là những chuyện hoang đường nhất. Bất quá, hiện nay khanh không cần phải làm gì cả. Nhiệm vụ của khanh là vẫn sinh hoạt bình thường, đừng để lộ ra dấu hiệu khả nghi. Chuyện của khanh trẫm đã có sắp xếp, khanh chỉ cần chờ tới ngày bước lên ngôi vị tộc trưởng gia tộc họ Trần mà thôi. Trẫm nhắc lại, khanh yên tâm, trẫm sẽ luôn coi gia tộc họ Trần như một gia tộc có công lớn với triều đình, với đất nước, luôn trường tồn cùng hoàng tộc họ Lý.”
Trần An Quốc quỳ trên hai chân, trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu nói: “Thần nguyện quy phục hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Tung hô xong, Trần An Quốc gượng gạo: “À, hoàng thượng, về... cái đó... thuốc giải...”
Lý Hạo tươi cười: “Hai tháng sau, sẽ có người đưa thuốc giải định kỳ cho khanh. Khanh có thể lui.”
Trần An Quốc chẳng đặng đừng, tung hô cảm ơn Lý Hạo thêm lần nữa, cuốn gói lên xe ngựa đi thẳng.
Lý Thông dọn dẹp đồ đạc lung tung trong ngôi nhà, cất tiếng hỏi: “Bẩm hoàng thượng, có thể tin tưởng hắn không ạ? Lỡ không may, hắn phản bội chúng ta thì... đại sự vỡ lở hết.”
Lý Hạo trầm giọng: “Trẫm đã điều tra, quan sát về tất cả hành vi của hắn từ trước tới nay. Hắn sẽ không làm vậy, bởi vì... hắn coi trọng mạng sống của hắn hơn tất cả...”
Ngụy Quân: “Ta chỉ là muốn chết, như thế nào liền như vậy khó đâu?” Thấy Chết Không Sờn Ngụy Quân Tử

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.