Lý Hạo nâng ly làm quen từng người trong bàn, ai nấy đều uống cạn. Qua sáu vòng uống, hơi men đã chếnh choáng, cuộc vui càng thêm rôm rả.
Hắc Hùng nói: “Anh Ngạo có biệt danh là Ngạo Vương, nghe thật uy vũ. Vậy cậu chủ hãy đặt biệt danh cho những anh em còn lại đi.”
Lý Hạo gác chân lên ghế, gắp một miếng dồi chó, bốc miếng riềng với lá mơ, kẹp dồi bỏ vào miệng nhai rau ráu: “Để tôi xem nào, Hắc Hùng có cái biệt danh oai phong khỏi phải bàn rồi nhỉ? Không cần phải đặt nữa. Hoàng Hiệp với tài học nhường ấy thì lấy biệt danh là quân sư. Đinh Minh Thao nhìn cơ thể rắn chắc, bắp tay nổi cuồn cuộn lên thế kia hay là gọi Thao Cơ Bắp đi. Còn ba anh em họ Sầm hả? Để xem nào, ba người có kỹ năng gì nổi trội không?”
Lưu Hoàng Hiệp cười cười: “Ba gã ấy hả? Có mỗi cái sở thích đi lầu xanh là nổi trội nhất thôi, ngày nào mà họ không đi là không chịu được đâu.”
Ba anh em họ Sầm mỗi người một dáng vẻ khác nhau, anh cả Sầm Tú có ngoại hình cao nhòng, anh hai Sầm Dũ thấp lùn, em út Sầm Phú thì to béo.
Sầm Tú cúi cong cái lưng cao nhòng gầy đét của mình xuống, bẻ một miếng bánh đa, Sầm Tú cười khùng khục: “Chẳng lẽ cái tên thư sinh trói gà không chặt ngươi không thích gái à? Có khi nào ngươi có vấn đề gì khó nói, khà khà.”
Sầm Dũ hùa theo, cười hô hố: “Đúng đúng, tên thư sinh ngươi có vấn đề gì khó nói thì cứ tự nhiên trình bày. Anh em ta là cao thủ tình trường, sẽ giúp ngươi giải quyết mọi khúc mắc, giúp ngươi đạt được những cuộc mây mưa viên mãn nhất.”
Sầm Phú với bộ dạng phục phịch của hắn, tỏ vẻ hiểu biết tiếp lời: “Nếu Hoàng Hiệp tiên sinh mà mắc bệnh suy dương nhược thận thì khó chữa lắm. Em nghe nói căn bệnh này là bệnh nan y đấy. Thực tội nghiệp Hoàng Hiệp tiên sinh, tài trí, thông minh thế cơ mà lại bị... chậc chậc, đáng tiếc, đáng tiếc.”
Lưu Hoàng Hiệp vừa định mở miệng nói, Sầm Phú đã giơ tay ngắt ngang, đoạn gắp lia lịa mấy miếng thịt chó liền vào bát của Lưu Hoàng Hiệp: “Các chú cứ nói thế, làm gã thư sinh tái mét hết mặt mày rồi kia kìa. Nhưng mà các chú nói cũng có ý đúng, căn bệnh đó hơi bị khó chữa đấy. Không sao, có thần y Sầm Phú ở đây thì bách bệnh tiêu tan. Hoàng Hiệp à, tại đây có thuốc chữa cho ngươi đấy. Thịt chó chính là món ăn tráng dương cường thận, cứ ăn nhiều vào đi, bảo đảm lát nữa đi lầu xanh với ta, ngươi sẽ xông pha chiến trường như trâu húc mả ngay.”
Lý Hạo à một tiếng rõ to: “À, có rồi. Thích đi lầu xanh à? Để xem nào, ta nghĩ ra ba cái biệt danh vô cùng hay cho ba người. Ba người sẽ là... Sầm Tú phải không, biệt danh là Tú Đội, Sầm Dũ thì gọi là Dũ Đệ, Sầm Phú thì kêu là Phú Đại đi.”
Cả đám ngẩn người hồi lâu, biệt danh gì mà kỳ quái thế, chả có ý nghĩa gì cả.
Chợt Lưu Hoàng Hiệp vỗ bàn cười khành khạch: “Ha ha ha, chết cười tôi mất. Cái biệt danh này thực là... ha ha ha.”
Rồi đến lượt Cao Ngạo, Lý Thông cũng cười ngặt nghẽo.
Ba anh em vẫn chưa hiểu, nhao nhao lên hỏi: “Sao hả, sao hả? Cái biệt danh này có gì đáng cười thế chứ”
Lý Thông hớp vội ly rượu, suýt sặc, ôm bụng giải thích: “Là cậu chủ chơi chữ nói lái đấy, các người thử nói lái ngược lại mà xem.”
Mấy người ở bàn bên kia, nãy giờ cũng dỏng tai lên nghe chuyện, lẩm nhẩm mấy lượt, đồng thời đập bàn cười váng cả quán. Những thực khách ngồi ở gần đấy đều ngoái lại, tò mò nhìn về hai bàn của đám người Lý Hạo.
Ba anh em họ Sầm cũng chau mày suy nghĩ một hồi, rồi họ nhìn nhau, lộ vẻ sung sướng, thực bất ngờ là họ không giận mà cười hào sảng, Sầm Tú đắc ý nói: “Hay hay, quả đúng ý của anh em tôi. Anh em tôi đã cố tìm một cái biệt hiệu cho riêng mỗi người rồi mà nghĩ mãi không ra, những cái biệt hiệu khác đều thực quá tầm thường, không thể lột tả hết được con người của anh em chúng tôi. Há há, thật không ngờ cậu chủ chỉ cần trở tay một phát là đặt được biệt danh hay tới vậy, lại trúng ngay cái sở thích của anh em tôi mới điêu chứ. Sau này đi gặp những kỹ nữ lầu xanh thì anh em tôi có biệt danh tuyệt vời mà vỗ ngực khoe với mấy ả rồi.”
Sau khi thành lập triều Lý, Lý Thái Tổ liền tiến hành sắp xếp lại các đơn vị hành chính địa phương. Các lộ, châu, phủ, trại, đạo được thành lập. Các lộ, phủ được chia thành các huyện, cùng cấp với huyện là hương. Các đạo thời Đinh, Tiền Lê bị thay thế bằng các lộ nếu là ở đồng bằng, là châu, trại nếu là vùng rừng núi hoặc vùng xa kinh đô. Đến cuối triều Lý, thành lập thêm phủ Thanh Hóa, đạo Lâm Tây là vùng Tây Bắc ngày nay.
Anh em họ Sầm ở đạo Lâm Tây, là người miền núi, tính tình chất phác, hào sảng, nghĩ gì nói đó, thường không câu nệ tiểu tiết. Họ rất có tiếng tăm trong giới võ lâm thảo khấu, Cao Ngạo đã phải tốn không ít công sức để thu phục họ về dưới trướng, để rồi sau này ba anh em họ Sầm đã trở thành một trong những trụ cột xuất sắc nhất của Xã Hội Đen.
Lý Hạo dự trù ba anh em sẽ phật ý, đang định mở lời hối lỗi thì lại thấy biểu hiện của họ như thế mới bật cười: “Không ngờ ba người lại sảng khoái tới nhường này. Nào nâng ly, tôi kính cả ba anh em, chúc mừng ba người tìm được biệt danh ưng ý.”
Ba anh em họ Sầm rống lớn: “Cạn ly nào các anh em.”
Chúng nhân hò reo uống hết ly này đến ly khác. Khi đã ngà ngà say, như bao cuộc nhậu khác, người mời qua người mời lại, tranh nhau chuyện anh uống ít chú uống nhiều, kẻ tửu lượng kém thì từ chối, kẻ uống mạnh lại liên tục ép nâng ly.
Rượu nhập tâm, chuyện gì cũng nói, mấy tên thành viên Xã Hội Đen thi nhau khoe khoang những chiến tích mà mình đạt được những ngày qua. Nào là hôm trước mới dẫn đám tay chân đi đánh cho mấy tên anh chị ở phường Thiệu Khánh như thế nào, nào là dẫn quân đi đập phá lầu Ráng Hồng, đòi tiền bảo kê của tú bà ra sao...
Lý Hạo ngoạm một cái mầm chó dai dai, mềm mềm, trầm giọng hỏi Cao Ngạo đang ngồi kế bên: “Tình hình Xã Hội Đen thế nào rồi?”
Cao Ngạo nhỏ giọng đáp: “Xã Hội Đen đã phát triển rất mạnh trong thời gian qua. Giờ đây Xã Hội Đen có hơn 500 anh em nòng cốt, hơn 2000 thành viên ngoại vi. Xã Hội Đen đã tuyển ra được mười hai chi chủ. Mọi hoạt động vẫn đang diễn ra ngấm ngầm, những thành viên hoạt động chủ chốt, thực hiện chỉ đạo bề mặt đều biết thu liễm giấu mình, chỉ để những thành viên ngoại vi đi tiến hành thu phí bảo kê. Theo lời dặn của cậu chủ, anh em chỉ lựa chọn những cửa hàng, thương lái độc ác, hút máu nhân dân mới vào quấy phá, thu phí bảo kê bọn chúng, còn những ông chủ tốt bụng, thiện lương thì anh em bỏ qua. Tuy nhiên...”
Lý Hạo thành lập bộ máy quản lý Xã Hội Đen theo hình thức chi nhánh. Xã Hội Đen chia làm mười hai chi, mười hai chi lấy theo tên của mười hai con giáp. Khi có chuyện gì hệ trọng thì mười hai chi chủ sẽ tiến hành bỏ phiếu để quyết định. Nếu như số phiếu bằng nhau, lá phiếu quyết định sẽ thuộc về Cao Ngạo. Thường là công việc thường ngày đều do Cao Ngạo quyết định. Chỉ đến lúc gặp việc khó khăn không thể tự giải quyết được, mới phải cầu đến Lý Hạo.
Lý Hạo nhướng mày: “Có chuyện gì khúc mắc sao?”
Cao Ngạo khó xử nói: “Những anh em Xã Hội Đen đa số xuất thân từ đủ mọi ngành nghề, tầng lớp, công việc khác nhau nên mỗi người mỗi tính. Có anh em thích chém giết, có anh em thích đi quấy phá, bảo kê. Cũng có anh em lại không thích các loại việc trên, tiểu nhân chưa biết sắp xếp những người đó đi làm việc gì cho tốt.”
Lý Hạo trầm tư ngẫm nghĩ, nghiêng đầu nhìn ra cảnh thuyền bè xuôi ngược trên dòng sông Kim Ngưu ở ngoài cửa sổ, chốc chốc lại nghe tiếng gọi nhau í ới của người dân chèo thuyền. Lát sau, Lý Hạo gõ gõ mặt bàn trả lời: “Chúng ta nên chia mười hai chi ra làm một nửa, sáu chi đầu hoạt động ngầm trong bóng tối, sáu chi wt5Na sau hoạt động ngoài ánh sáng để giành cho những người này có đất dụng võ. Thứ nhất, ta sẽ thành lập công ty bảo vệ, đúng vậy, lấy tên là Công Ty Bảo Vệ. Công việc tương tự như bảo tiêu của các tiêu cục, chuyên đi bảo vệ hàng hóa cho lái buôn, ngoài ra ta có thể huấn luyện những vệ sĩ chuyên đi bảo vệ cho những người có tiền bạc nhưng thiếu võ sĩ dũng mãnh. Ta sẽ viết chi tiết những điểm quan trọng cần lưu ý về công ty bảo vệ này rồi đưa cho ngươi sau.”
Cao Ngạo gật đầu: “Chuyện này tiểu nhân có thể làm được.”
“Thứ hai, chúng ta nên thành lập một đội ngũ thực hiện việc chuyên chở người đi đường trong phạm vi kinh thành, đội ngũ này tương tự như những phu xe ngựa, ta đặt tên đội này là đội kéo xe. Để chế tạo những chiếc xe kéo có lẽ phải nhờ đến đội kỹ thuật của gia tộc họ Cao rồi. Ta mô tả sơ qua chiếc xe kéo như sau, đó là một dạng xe hai bánh loại nhỏ, có hai thanh dài phía trước và tay cầm, người kéo sẽ nắm vào chỗ tay cầm dùng sức để kéo người ngồi trên xe, chiếc xe đủ chỗ cho một hoặc hai người ngồi trên. Với phương tiện vận chuyển kiểu mới ấy, chúng ta có thể công khai thành lập hàng loạt công ty xe kéo trên khắp kinh thành, vừa có thể dùng làm chỗ liên lạc của những chi ngoài sáng. Còn một điều nữa, những người kéo xe sẽ trở thành tai mắt của chúng ta, dùng để thăm dò, thu thập thông tin của khách hàng.” Lý Hạo bàn tiếp.
Gương mặt Cao Ngạo dãn ra: “Diệu kế. Quả là diệu kế. Cậu chủ nói tới đây, tiểu nhân còn nhận ra thêm những mặt lợi ích khác từ đội kéo xe này.”
Lý Hạo tợp thêm một ly rượu nữa: “Khà... nhắc đến thu thập thông tin, ta mới chợt nhận ra hiện giờ chúng ta quá phụ thuộc vào đội tình báo của gia tộc họ Đỗ. Ta nên lập riêng một đội tình báo khác chịu sự điều khiển của Xã Hội Đen. Nhưng bây giờ mà lập ra một đội ngũ như vậy thì quá bất cập và nhiều khó khăn. Thế này vậy, ngươi mau chóng sai đàn em đi thu phục những kẻ ăn mày ở kinh thành. Ta tin rằng đội quân ăn mày này sẽ trở thành những nhà hoạt động tình báo xuất sắc. Với những thông tin mà đội kéo xe và đội ăn mày thu thập được, chúng ta có thể so sánh với thông tin của đội tình báo của gia tộc họ Đỗ, trên cơ sở đó chúng ta sẽ có những đánh giá và xử lý để đưa ra những quyết định đúng đắn nhất.”
Ngụy Quân: “Ta chỉ là muốn chết, như thế nào liền như vậy khó đâu?” Thấy Chết Không Sờn Ngụy Quân Tử