Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 122: Giết




Lý Hạo tức thì phóng vụt đến gã mặt dài, thoi một cú đấm thẳng vào giữa mặt gã.
Gã mặt dài phun máu mũi, máu mồm, bay ngược ra phía sau, tông vào một tên ở sau lưng, cả hai gã đập lưng vào tường, kêu la oai oái. Hai tên hộ vệ thân tín của gã mặt dài liền chạy tới đỡ gã mặt dài dậy.
Thực khách trong quán rượu thấy có đánh nhau to, hoảng hốt hùa nhau chạy trốn. Cũng có một số kẻ là dân võ lâm, giang hồ vỗ tay reo hò, ủng hộ đám người Lý Hạo tẩn cho bọn người Ngô một trận thích đáng. Một số kẻ ham vui ở lầu dưới vội vội vàng vàng chạy ngược lên lầu trên hóng xem chuyện bao đồng.
Chủ quán và đám chạy bàn tới nơi thì trận chiến đã được tiến hành. Ông chủ khóc lóc thảm thiết, cầu xin hai bên ngừng đánh. Đám chạy bàn mặt nghệt ra, lo âu pha lẫn sợ hãi.
Cao Ngạo dẫn theo ba tên đàn em đi tới phía đám võ lâm đuổi hết đám thọc mạch này xuống lầu, có những tên chống đối đều bị Cao Ngạo túm cổ quẳng luôn xuống dưới. Cao Ngạo ném túi tiền cho ông chủ quán, yêu cầu đi xuống canh cửa không cho ai được lên trên lầu. Ông chủ quán nắn bóp túi tiền, vâng vâng dạ dạ, quát bảo đám chạy bàn xuống theo. Cao Ngạo và ba tên đàn em án ngữ ngay cửa lên xuống, nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Hai phe lao vào nhau, hỗn chiến xảy ra. Đích thực là hỗn chiến, không có chiêu thức võ công, không có múa may hoa hòe hoa sói, chỉ còn quyền và cước, vũ khí duy nhất là bàn và ghế.
Đinh Minh Thao lao ngay vào gã đối diện, nhưng bị gã xuất cước đạp vào bụng một phát. Đinh Minh Thao văng ra và bị một gã khác đấm vào mặt. Đinh Minh Thao quả không hổ danh cơ bắp, bị trúng hai chiêu liên tục mà không hề hấn gì. Hắn lắc lư đầu hai cái nhảy lên đá song phi giữa mặt một tên người Tống, làm gã té văng ra, mồm đầy máu, lăn lóc rên rỉ.
Một tên Xã Hội Đen cầm ghế phang vào lưng gã võ sĩ người Tống, cái ghế vỡ tan tành, nhưng gã võ sĩ vẫn đứng vững vàng, quay ngược lại tung luôn một quyền vào tên Xã Hội Đen. Tên đó thụp đầu tránh, thấy gã võ sĩ này khỏe quá nên tên Xã Hội Đen chạy qua húc đầu vào gã người Tống đang đứng xớ rớ gần đó.
Mấy gã võ sĩ người Tống cũng chẳng phải tay vừa, có gã người Tống vừa thấy kẻ địch vung tay định đánh vào mặt nhưng gã nghiêng người né và móc trái một cú đấm vào ngay thái dương, làm cho tên Xã Hội Đen bất tỉnh đương trường.
Gã người Tống hí hửng chưa được bao lâu, đã nhận ra hai bóng đen lao tới từ hai phía, hai tên Xã Hội Đen bay vào dùng hết sức đá thật mạnh vào ống chân. Gã người Tống rú lên đau đớn, quỵ xuống, hai tên Xã Hội Đen ra sức đạp lấy đạp để vào đầu, vào lưng gã người Tống.
Bàn ghế trong quán bay loạn hết cả lên, hai phe vớ được thứ gì là phang ngay vào người đối phương. Có tên Xã Hội Đen bị vụt ghế vào chân, trả đòn bằng lưng ghế vào mặt gã người Tống. Một gã người Tống có võ công thì một mình đấu với vài tên Xã Hội Đen nhưng cũng bị một tên cầm nguyên cái bàn từ xa chạy lại phang luôn vào lưng, một tên khác cầm ghế đập thẳng vào đầu, máu đầu tuôn xối xả, mấy tên Xã Hội Đen đấu với gã đó cũng không có kết quả gì tốt lành, ai nấy mặt mũi sưng vù, chân tay bầm dập.
Mới bắt đầu cuộc chiến, Lưu Hoàng Hiệp không biết võ công, hắn lại không ưa thích chuyện đánh đấm, vì vậy đã lui ra phía sau quan sát trận loạn đả.
Lý Thông hừng hực khí thế tiến thẳng vào đám người Tống, mỗi một bước chân là một gã văng ra xa. Một gã người Tống lén quật ghế vào Lý Thông từ bên trái, Lý Thông bước chéo một chân qua nhẹ nhàng tránh đòn, nắm cánh tay gã người Tống xốc ngược lên đánh rắc, quăng gã lên không trung. Một gã người Tống khác bay từ trên cao muốn đập vào đầu Lý Thông từ phía sau, quay ngoắt người lại, phóng người lên, tung cú đá vào giữa bụng gã người Tống. Lý Thông vừa đáp người xuống đất, cả thân hình gã người Tống đó cũng rơi phịch xuống theo, không chút nhúc nhích.
Hắc Hùng không chịu thua kém Lý Thông bao nhiêu, như hổ lạc bầy dê, lao hùng hục như IIIUMH trâu húc mả vào đám người Tống. Hắc Hùng liên tục xuất cước, đá bay đám người Tống. Bởi vì theo chân Cao Ngạo, nên Cao Ngạo đã truyền lại những chiêu thức cước pháp cơ bản cho Hắc Hùng.
Ba anh em họ Sầm phối hợp cực kỳ ăn ý, gặp đối thủ nào là ba anh em cùng nhau quây vào đánh. Tựa như tâm ý tương thông, không cần nói nhiều, Sầm Tú chọn đối tượng nào là tung cú đấm vào giữa mặt gã, Sầm Dũ vòng ra sau lưng gã đó khóa chặt hai tay, Sầm Phú kết thúc bằng một cú đá ngoạn mục vào giữa háng. Chỉ nghe tiếng la hét thất thanh vang lên không ngừng, sau đó nạn nhân nằm lăn ra đất hai tay ôm chặt hạ bộ mà kêu khóc như bị chọc tiết heo.
Đám Xã Hội Đen chứng kiến cảnh đó quả thật là cười không thành tiếng, tên nào cũng muốn cười mà cười không được, bởi còn đang lo đánh nhau sống chết.
Sau khi Lý Hạo đấm vào giữa mặt gã người Tống, hắn vẫn đứng nguyên một chỗ, không di chuyển lấy nửa bước. Ban đầu, một số gã võ sĩ không biết tốt xấu xông tới chỗ Lý Hạo, muốn chơi trò cầm tặc tiên cầm vương, khống chế Lý Hạo.
Nhưng sau một lúc thì không tên nào dám lớ rớ chung quanh chỗ gã hung thần đó nữa. Xui xẻo cho mấy con dê thế mạng đầu tiên, bị Lý Hạo dày vò đến chết đi sống lại.
Gã người Tống đầu tiên đấm vào mặt Lý Hạo đã bị Lý Hạo nắm chặt lấy quyền bóp một phát, cả nắm đấm kêu rắc rắc thấy rõ, xương bàn tay vỡ vụn, gã người Tống sụm xuống ôm lấy bàn tay rên rỉ. Không dừng lại, Lý Hạo đạp vào lưng gã người Tống dí xuống nền nhà, nhè hai tay, hai chân mà đạp, đạp xuống nhát nào là máu tung tóe ra ngoài, xương cốt vỡ vụn nhát đó, tiếng xương vỡ vang lên liên miên truyền vào tai mấy gã người Tống ở gần lạnh buốt sống lưng.
Mấy gã người Tống đồng bạn tiến tới hòng giải vây, kết quả giải vây không thành, lại chịu chung số phận với kẻ đầu tiên. Nhìn gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc lẹm, phảng phất sự điên cuồng của Lý Hạo khi hành hạ mấy gã người Tống, đám còn lại dựng đứng tóc gáy bỏ chạy ra xa, muốn thoát khỏi tầm mắt của gã ác ma kia.
Vãn hồi trận ẩu đả, một số anh em Xã Hội Đen bị thương, nằm thở dốc, rên rỉ. Toàn bộ đám người Tống đều nằm đo ván, đa số đã bất tỉnh hoặc tàn phế hoặc đã chết, chỉ còn bốn năm gã người Tống còn tỉnh táo.
Lý Hạo tiến đến trước mặt gã mặt dài nhếch mép: “Giờ thì sao đây hả, hỡi những người thanh lịch tao nhã nước Đại Tống.”
Gã mặt dài nghe nói dân đen xứ An Nam rất sợ quan lại triều đình, chỉ cần mang quan lại ra hù dọa là đám dân đen sẽ co vòi lại ngay, gã thách thức: “Chúng ta là thương nhân Đại Tống đây. Chính là đại quan Tô Trung Từ, vị Thái Úy mệnh quan triều đình của các ngươi mời chúng ta lặn lội đường xa sang đây để mua hàng của nước An Nam. Nếu ngươi không thả chúng ta ra, triều đình sẽ cho quân lính truy nã các ngươi, bắt các ngươi đi hành quyết.”
Lý Hạo cười nhạt: “Tô Trung Từ mà ta sợ à? Tô Trung Từ tới đây ta giết luôn hắn, ta có nợ máu muốn đòi hắn lâu lắm rồi, mau mau, gọi hắn đến đây cho ta. Một công đôi việc, ta xử hắn luôn cho nhanh.”
Gã mặt dài hoảng sợ: “Ngươi điên rồi. Ngươi quả là ngông cuồng. Ta... ta... ta là em họ của sứ thần đại nhân, các ngươi không được làm càn.”
Lý Hạo lộ vẻ quan hoài: “Sứ thần đại nhân? Ý của ngươi nói ngươi là em họ của Triệu Khắc Sảng, sứ thần nước Tống sang Đại Việt lần này?”
Gã mặt dài thấy Lý Hạo có vẻ chột dạ, gã sẵng giọng: “Đúng vậy, ta là em họ của sứ thần đại nhân Triệu Khắc Sảng đây. Ngươi mà dám làm hại đến ta, thì ngươi sẽ bị phạm tội chết, triều đình An Nam sẽ chặt đầu ngươi.”
Lý Hạo gác một chân lên ghế, từ trên cao nhìn xuống gã mặt dài như đang nhìn một tên ngu ngốc nhất trần đời, hắn cười ngất ngưởng: “Ha ha ha, Triệu Khắc Sảng, ta phải sợ hắn sao? Dù cho ngươi có là ông nội của Triệu Khắc Sảng, ta cũng vẫn hành hạ ngươi, em họ Triệu Khắc Sảng là cái thá gì hả?”
Gã mặt dài chỉ tay về phía Lý Hạo, nhận ra Lý Hạo không hề e dè Triệu Khắc Sảng như gã lầm tưởng, gã sợ hãi nói: “Ngươi, ngươi không sợ đánh người dân của Đại Tống ta, thì sẽ gây ra chiến tranh giữa hai nước hay sao? Ta chính là thương nhân Đại Tống, nếu các ngươi làm hại ta, lúc đó Đại Tống ta sẽ dẫn trăm vạn hùng binh đại tướng đánh sang An Nam, san bằng đất nước của các ngươi...”
“Á á á á...”
Lý Hạo uốn tay như gió, nắm lấy ngón tay gã mặt dài đang chỉ hắn, đẩy mạnh tới. Ngón tay gã mặt dài gãy rời khỏi bàn tay, xương trắng hếu lòi cả ra ngoài, máu phụt lên. Gã mặt dài tru lên thảm thiết.
Lý Hạo sút trúng cằm gã mặt dài bật ngửa người đánh uỵch. Lý Hạo vừa đạp bùm bụp vào người gã mặt dài vừa chửi: “Con mẹ lũ chó Ngô các ngươi, thằng nào cũng đòi đánh sang Đại Việt à? Lũ chó điên các ngươi, các ngươi bị hoang tưởng cả lũ hết rồi à? Chỉ vì đánh một thằng cù bơ cù bất như ngươi mà xảy ra chiến tranh giữa hai nước thì chắc là cái nước Tống của ngươi sẽ gây chiến với tất cả các nước từ ngày này qua ngày khác rồi? Với lại ngươi không cần phải hù dọa ta, cái nước Tống của ngươi đang bị nước Kim chà đạp đến cỡ nào, chẳng lẽ ta không biết? Con mẹ nó chứ, bị cái tộc Nữ Chân nhỏ bé chiếm hết bà nó nửa giang sơn rồi còn không biết nhục, ở đấy mạnh mồm với chúng ta à? Ha ha ha, cái thân gà què nước Tống còn lo không xong, suốt ngày bị nước Kim đánh cho liên miên không dứt, còn lính đâu mà đem quân sang nước Việt hả? Chết đi con chó ngu, được ta đánh là phúc phận của giống chó ngu dại ngươi rồi.”
Lý Hạo tung cước, sút bay đầu gã mặt dài, máu từ cái cổ không đầu trào ra như suối, đầu lâu bay vào tường bẹp dí, óc não nhầy nhụa.
Nhìn quanh một vòng, Lý Hạo âm u phán: “Giết hết cho ta.”
Đám đàn em Xã Hội Đen tiến lên bẻ cổ từng gã người Tống, không cho tên nào sống sót. Giải quyết xong xuôi hiện trường, Lý Hạo đứng giữa đám người Xã Hội Đen bao vây xung quanh, nhanh chóng xuống lầu, rút khỏi quán Kim Cẩu.
Vạn Tướng Chi Vương truyện hay, phương thức tu luyện mới lạ, hài hước

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.