Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 124: Tra Khảo




Ở nước Việt, chưa có sử liệu kể về chuyện một vị vua nào đó bị chết vì mắc bệnh hoa liễu do tìm vui ở chốn lầu xanh, tuy nhiên bên Trung Quốc thì đã từng có một vị vua bị chết vì lý do đó. Đồng Trị là vị Hoàng đế thứ mười của nhà Thanh, mặc dù sở hữu trong tay hàng ngàn mỹ nữ nhưng vị vua Đồng Trị lại chết yểu vì bệnh giang mai.
Được biết, do sự chèn ép của Từ Hy Thái Hậu, hoàng đế Đồng Trị thường tìm đến các chốn lầu xanh để giải sầu. Không chỉ không có trong tay quyền lực, vị vua này còn bị thái hậu cấm đoán, chèn ép ngay cả việc "mây mưa" với hoàng hậu và các phi tần. Quá chán nản nên vị vua này đã lao vào các cuộc chơi hoan lạc với gái lầu xanh và điều này đã khiến Đồng Trị mắc bệnh giang mai. Vị vua trẻ đã băng hà khi mới hai mươi mốt tuổi. Để tránh tai tiếng, Từ Hy Thái Hậu đã tuyên bố là Đồng Trị mắc bệnh đậu mùa mà chết.
Cái gương tày liếp ấy đã khiến cho Lý Hạo phải run tay khi đụng vào gái lầu xanh. Ai mà biết được hắn có trúng số độc đắc hay không? Nếu như mà dính phải thì thôi xong, thời này làm gì có ai biết trị bệnh hoa liễu giùm hắn kia chứ. Ngay cả Cao Ngạo, hắn cũng dặn dò bao nhiêu lần là đối với gái lầu xanh chỉ được vui vẻ, chứ không được chơi bời.
Lý Hạo biết luyện môn võ công bá đạo Long Hổ Song Sát thì không thể thiếu phụ nữ. Đây là môn võ công chí dương chí cương, rất cần có âm khí của phụ nữ để điều hòa dương khí cường thịnh trong cơ thể người luyện công. Vì vậy, Lý Hạo đã tác thành hôn sự cho Cao Ngạo với mười cung nữ được hắn tuyển lựa kỹ càng. Cao Ngạo được vua ban cho vợ xinh thì hí hửng lắm, lúc nào không có việc của hội, rảnh rỗi là hắn lại về nhà luận bàn vấn đề duy trì nòi giống với những người vợ trẻ đẹp trong phủ.
Lý Hạo đang buông lời ong tiếng ve với hai kỹ nữ, chợt vành tai hắn giật giật, hắn ngừng lại, nhíu mày, cố lắng nghe những âm thanh phòng bên cạnh, hắn nghe lõm bõm được vài từ.
“... ngươi nhắn ta... chuyện... quan trọng không...”
“... đại nhân... tới lúc... chính sự...”
“... các ngươi... ngoài...”
Sau đó là tiếng phụ nữ cất lên, tiếng bước chân lạo xạo, tiếng cánh cửa khép mở.
Lý Hạo bá vai hai kỹ nữ, cắn trái nho mà kỹ nữ áo hồng đút cho, nói với Cao Ngạo: “Ngươi có vẻ vừa ý với hai nàng kia quá chứ hả? Cứ rủ rỉ rù rì suốt với hai nàng miết mà không biết chán là không được đâu đấy. Còn phải biết nghĩ tới anh em nữa chứ. Có lẽ mấy anh em kia đã đến rồi, ngươi xuống đón đi.”
Cao Ngạo gật đầu: “Dạ, cậu chủ.”
Cao Ngạo đứng dậy đi ra ngoài, nhìn về phía một gã Xã Hội Đen đang lởn vởn cách đó không xa. Gã chạy xuống lầu, chỉ một lát, gần chục gã đã chạy rầm rập lên lầu, tới chỗ bốn tên hộ vệ đang đứng gác trước cửa phòng thứ tư, quát tháo:
“Mở cửa, mở cửa ra mau, em Mơ của ta đâu, mau đưa ra đây.”
“Con Mơ khốn kiếp kia, ngươi mau ra đây cho ta, dám chim chuột với thằng khác trước mũi của ta à?”
Bốn gã hộ vệ nghiêm mặt đứng chắn trước cửa, mắng: “Lũ ngu ngốc. Cút nhanh. Không có mơ mộng gì ở đây hết.”
“Ngươi dám mắng ta?”
“Bọn láo toét.”
“Nó dám mắng anh Sơn Mặt Rỗ kìa tụi mày.”
“Đánh chết mẹ nó đi anh em.”
Gần chục tên Xã Hội Đen nhào tới bốn gã hộ vệ, kẻ bay đá, kẻ tung nắm đấm, kẻ nhảy xổ vào ôm chặt kẻ địch.
Bốn gã hộ vệ là những kẻ có võ công, đám Xã Hội Đen bát nháo sao có thể là đối thủ của chúng. Bị bốn gã hộ vệ đánh văng ra hết, nhưng đám này rất lỳ đòn, bị đánh ngã lại bật dậy xông vào đánh tiếp. Những gã Xã Hội Đen ở dưới lầu lục rục kéo lên ngày càng đông, hết tên này ngã xuống là có tên mới bù vào trận chiến. Bốn gã hộ vệ trúng không ít đòn đau, tuy vậy vẫn kiên trì chống cự.
Trong phòng thứ năm, Lý Hạo lộ vẻ hoảng sợ: “Cái gì thế? Chuyện gì xảy ra ngoài kia thế? Nghe như có tiếng đánh nhau ầm ầm ngoài kia.”
Đám kỹ nữ cũng lo lắng, bồn chồn, nhìn nhau. Kỹ nữ áo vàng nép vào người Lý Hạo, nói: “Thiếp không biết, thiếp sợ lắm công tử ơi.”
Lý Hạo nuốt một ngụm nước bọt đánh ực, chỉ tay về phía Lý Thông: “Ngươi, ngươi nhanh ra đóng chặt cửa lại.”
Lý Thông đứng dậy, tiến về phía cửa, khoanh tay đứng chắn trước cửa.
Bên ngoài, Cao Ngạo nháy mắt với bốn gã Túc Vệ quân, len lén đi theo sau lưng đám Xã Hội Đen đang bao vây cửa phòng thứ tư. Nhân lúc hỗn loạn, bốn gã Túc Vệ quân xông lên, mỗi người chọn một gã hộ vệ mà quyết chiến.
Bốn gã hộ vệ không ngờ trong đám du thủ du thực này là có người biết võ công, nhanh chóng rơi vào thế hạ phong, trúng đòn liên tục.
Cao Ngạo đá văng cánh cửa, trông thấy hai tên đang đứng sau bàn rượu thịt, mặt mày xám ngoét. Gã đứng bên phải mặt trắng, béo tốt, thấp lùn, dái tai dài như tai phật di lặc, thể hiện vài phần phúc hậu. Gã đứng bên trái mặt nâu đen, cánh tay thõng xuống dài như tay vượn. Bởi vì Lý Thông đã tả trước hình dáng của Đỗ Bá và Tô Kỳ nên Cao Ngạo nhận ra ngay kẻ đứng bên phải là Đỗ Bá, còn kẻ đứng bên trái là Tô Kỳ.
Tô Kỳ lớn tiếng nói: “Điêu dân to gan. Chúng ta là mệnh quan triều đình đây. Còn không mau quỳ xuống?”
Cao Ngạo ra hiệu cho một gã Xã Hội Đen vừa xông tới bên cạnh, gã đó vội hét: “Con bà nó, dám giành gái với ông hả? Đánh bọn chúng cho tao.”
Đám Xã Hội Đen ùa tới như đàn châu chấu bâu vào cắn xé mùa màng. Đỗ Bá và Tô Kỳ chỉ là những kẻ bình thường, không có võ vẽ gì cả, bị đám Xã Hội Đen dần như dần sàng. Cả hai tên bị đánh đến khi ngất lịm thì mấy kẻ lưu manh mới chịu ngừng tay.
Một tên Xã Hội Đen nhét giẻ vào miệng Đỗ Bá, trói chặt hai tay, hai chân, trùm bao bố lên người Đỗ Bá, túm đầu bao lại, vác lên vai. Cả đám rút hết ra ngoài. Lúc này, bốn tên hộ vệ cũng bị bốn gã Túc Vệ quân xử lý xong từ lâu, đang nằm đo ván bất tỉnh.
Lý Hạo biết mọi chuyện đã kết thúc, vỗ ngực bồm bộp, xuýt xoa: “May quá, chúng ngừng đánh nhau rồi, cuối cùng cũng kết thúc. Đau tim chết được. Thôi, thôi, ở đây nguy hiểm quá. Ta về thôi, hẹn gặp lại các nàng sau nhé.”
Lý Hạo cuống quýt đứng dậy, cùng với Lý Thông đi KaTE6 ra ngoài, không quên vất cho mỗi kỹ nữ một túi tiền.
Đám người Lý Hạo mang Đỗ Bá rời lầu Mây Trắng, quay lại tiệm thuốc. Đưa Đỗ Bá vào một gian phòng kín.
Tên Xã Hội Đen ném phịch cái bao nhốt Đỗ Bá ở trong xuống đất, rồi lui ra.
Trong phòng chỉ còn lại Lý Hạo, Lý Thông và Cao Ngạo. Lý Hạo thờ ơ nhìn Đỗ Bá đang giãy dụa trong cái bao, tiếng ư ử nho nhỏ vang lên.
Lý Hạo hất hàm: “Cho hắn hưởng chút không khí trong lành đi.”
Lý Thông cúi xuống, tháo đầu bao, nhấc ngược cái bao lên cao, Đỗ Bá lăn quay ra ngoài.
“Rút cái giẻ, cởi trói ra cho hắn.” Lý Hạo lạnh lùng nói.
Lý Thông giật phắt cái giẻ đang nhét trong miệng Đỗ Bá, cởi luôn dây trói hai tay, hai chân của Đỗ Bá.
Đỗ Bá lồm cồm bò dậy, lắc đầu mấy cái, chớp chớp mắt nhìn ba người, hết nhìn người này lại nhìn người kia, đôi mắt tràn ngập sự hoảng loạn.
Đỗ Bá quỳ sụp xuống, lết đến trước mặt Lý Hạo, dập đầu liên tục: “Hoàng thượng, đa tạ hoàng thượng đã cứu hạ thần thoát khỏi bọn côn đồ kia. Đa tạ hoàng thượng.”
Lý Hạo nhấc chân đạp vào ngực Đỗ Bá, khiến Đỗ Bá ngã ngửa ra, tức giận mắng: “Đồ khốn kiếp, là trẫm sai người bắt ngươi tới đây. Đa tạ cái chó gì?”
Đỗ Bá lập cập ngửa đầu lên, ngước nhìn Lý Hạo, cầu xin: “Bẩm Hoàng thượng, hạ thần đâu có gây nên tội tình gì? Sao Hoàng thượng lại bắt hạ thần tới đây? Hạ thần luôn một lòng trung thành với Hoàng thượng, mong Hoàng thượng soi xét.”
Lý Hạo cười lớn: “Giỏi, giỏi lắm. Có ý nghĩa. Đến nước này mà còn dám khua môi múa mép trước mặt trẫm. Ngươi còn thanh minh thanh nga cái gì nữa hả? Còn dám già mồm cái cố à? Tẩn cho nó một trận đã, rồi nói gì thì nói.”
Lý Thông cười gằn, túm cổ Đỗ Bá nhấc lên.
Đỗ Bá run sợ: “A, hoàng thượng, không, không...”
Một tay Lý Thông bóp cổ Đỗ Bá, một tay nắm thành nắm đấm thoi bình bình vào bụng Đỗ Bá. Tiếng kêu rên, cầu xin tha thứ hỗn loạn nhất thời vang lên trong căn phòng tối tăm mờ mờ, chỉ có chút ánh sáng le lói của ánh đuốc.
Đôi mắt Lý Hạo như hình hai viên đạn nhìn Đỗ Bá phừng phừng lửa giận. Kẻ phản bội, đó là kẻ mà Lý Hạo căm hận nhất, còn căm hận hơn cả kẻ địch. Lý Hạo không thể mất Đỗ Kính Tu, vì một khi Đỗ Kính Tu chết đi, kế hoạch của hắn sẽ bị đả kích vô cùng nghiêm trọng. Lúc ấy, Lý Hạo sẽ rơi vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Nếu như không có Huỳnh Vẹn kịp thời báo lại tin tức Đỗ Bá lén gặp Tô Kỳ. Nếu như không có Lý Hạo ở tiệm thuốc vào chiều nay. Nếu như Lý Hạo không đọc được phần sử liệu kể lại cái chết thương tâm của Đỗ Kính Tu. Thì số phận Đỗ Kính Tu coi như chấm hết. Cuộc đời là thế, luôn tồn tại những chữ nếu như, luôn có những bước ngoặt khôn lường. Lịch sử đã chứng minh, chỉ cần một sự thay đổi nhỏ ngẫu nhiên, thì bánh xe lịch sử đã quay theo chiều hướng khác.
Lý Hạo thấy Lý Thông đánh cho Đỗ Bá hộc cả máu mồm, phất tay hô: “Dừng lại.”
Lý Thông ném Đỗ Bá xuống đất. Đỗ Bá vẫn bò dậy, quỳ gối cúi đầu, rên rỉ: “Hoàng thượng, hạ thần không phản bội... Hạ thần luôn trung thành với Hoàng thượng.”
Lý Hạo xoa cằm: “Xem ra có vài phần khí khái.”
Lý Hạo bước tới, đạp lên bàn tay Đỗ Bá đang chống đất, nhấn mạnh xuống.
“A.... a... a...”
“Ngươi cho rằng ngươi chưa hé lộ ý định phản bội Đỗ Kính Tu của ngươi với ai, là ngươi sẽ thoát tội? Có phải ngươi tin rằng, trẫm không có bằng chứng xác thực nào có thể khép tội ngươi, là ngươi sẽ không sao cả? Ngươi lầm rồi, trẫm, là thiên tử giáng trần, trẫm có thể đọc được hết thảy suy nghĩ của ngươi.”
Lý Hạo sút vào bụng Đỗ Bá. Đỗ Bá lăn lông lốc mấy vòng, nằm ngửa ra đất. Lý Hạo nhún người theo, đạp lên cánh tay Đỗ Bá.
“Á...”
Hàm răng Đỗ Bá va vào nhau cạch cạch. Mồ hôi trên mặt vã ra như tắm.
Lý Hạo tăng thêm lực chân, gằn từng tiếng: “Ngươi muốn báo cho Tô Trung Từ mọi động thái bí mật của Đỗ Kính Tu những ngày gần đây, ngươi muốn lập công với Tô Trung Từ. Còn tại sao ngươi phản bội Đỗ Kính Tu ư? Trẫm đoán xem nào, ngươi tính toán thế lực mạnh nhất hiện tại là Tô Trung Từ nên ngươi sớm về đầu quân cho lão già sắp xuống lỗ đó để tiếp tục hưởng vinh hoa phú quý. Còn gì nữa nào? Chức tộc trưởng gia họ Đỗ, nghe có vẻ hay ho đấy. Chỉ cần Đỗ Kính Tu chết, với những vây cánh của ngươi đã mua chuộc sẵn, ngươi có thể đường hoàng bước lên vị trí tộc trưởng. Sao hả, trẫm nói không sai chứ hả?”
Thâm Không Bỉ Ngạn tác phẩm mới của Thần Đông, khởi đầu rất ổn, hệ thống mới lạ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.