Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 125: Xúc Tiến Chi Ngoài Sáng




Lý Hạo đạp thêm cánh tay bên kia. Đỗ Bá lại tru lên.
“Nhưng mà, ngươi dại lắm, ngươi quả thật là một thằng có đầu óc bã đậu, tại sao ngươi lại có thể ngu ngốc và thiển cận như vậy? Não của ngươi để dưới mông à? Thật uổng công Đỗ Kính Tu đã tin tưởng ngươi. Bây giờ... nói, đừng tưởng ngươi có thể lừa gạt được trẫm.”
Lý Hạo nhấc chân ra khỏi cánh tay Đỗ Bá, đứng sang một bên, chắp tay sau lưng, hững hờ nhìn Đỗ Bá.
Đỗ Bá cố gượng dậy, kinh hãi nhìn Lý Hạo, quỳ nói: “Hoàng thượng, tại sao ngài có thể biết những chuyện đó? Thần... thần chưa từng tiết lộ với ai...”
Lý Hạo khoát tay: “Ngươi không cần phải nhiều lời. Bây giờ ngươi muốn chết hay muốn sống?”
Đỗ Bá luống cuống van lạy: “Xin Hoàng thượng tha mạng, hạ thần biết sai rồi. Xin Hoàng thượng tha mạng.”
Lý Hạo hừ một tiếng: “Tưởng ngươi vẫn còn có thể tiếp tục gan lỳ? Biết điều vậy là tốt.”
Lý Hạo ngước nhìn Cao Ngạo, phân phó: “Gọi Lưu Hoàng Hiệp vào đây, yêu cầu Lưu Hoàng Hiệp ghi lại hết những lời khai của hắn. Bắt hắn nôn ra danh sách những kẻ bất mãn với Đỗ Kính Tu, e sợ Tô Trung Từ và rắp tâm hãm hại Đỗ Kính Tu trong gia tộc họ Đỗ. Sau khi cho hắn điểm chỉ vào tờ khai thì trao trả hắn về tận tay Đỗ Kính Tu, để lão Thái úy tùy ý xử lý hắn. Trời cũng đã muộn, việc của trẫm ở đây đã hết, trẫm về cung. Mọi chuyện còn lại giao cho Cao Ngạo làm chủ.”
Đám người Lý Hạo bước ra cửa tiệm thuốc, Lý Thông liếc vào trong tiệm thuốc, khẽ hỏi Lý Hạo: “Hoàng thượng đoán Thái úy Đỗ Kính Tu sẽ xử lý đám người phản bội này như thế nào? Bọn chúng đều là con cháu trong gia tộc họ Đỗ. Thần nghe nói Đỗ Kính Tu rất xem trọng kẻ phản trắc Đỗ Bá này.”
“Dù gì cũng là lão Thái úy lăn lộn chốn quan trường bao nhiêu năm. Ngay cả sự nhẫn tâm của một kẻ làm chính trị cũng không có thì lão Thái úy không tồn tại được đến ngày nay. Thời điểm này là thời điểm phi thường, bắt buộc lão Thái úy phải xuống tay với chúng. Ngày ấy sắp đến rồi, không thể tồn tại sự thương hại dại dột ở đây được. Còn nữa, đây là chuyện nội bộ trong gia tộc họ Đỗ, chúng ta không nên nhúng tay vào, chúng ta cần phải có một sự tôn trọng nhất định đối với lão Thái úy. Dù sao khanh nói cũng có ý đúng, tuy đám người phản bội ấy đều là kẻ phản trắc, nhưng chúng vẫn là con cháu máu mủ, ruột rà trong nhà họ Đỗ, có lẽ lão Thái úy sẽ khó lòng giết chúng. Thôi bỏ đi, lão Thái úy muốn làm gì cũng được, chỉ cần trẫm còn thể hiện lòng tin vào lão Thái úy ngày nào thì lão Thái úy còn hết lòng với trẫm ngày đó. Chính vì thế, trẫm mới giao cho lão Thái úy toàn quyền xử lý những kẻ phản bội trong gia tộc.”
Lý Hạo ngước đầu, hít luồng không khí trong lành căng tràn lồng ngực. Hắn mơ hồ cảm nhận được chông gai trên con đường phía trước ngày càng dày đặc hơn. Nhưng ý chí của hắn luôn kiên định, mặc cho chông gai, hắn sẽ đạp bằng chông gai để bảo vệ những gì vốn dĩ là của hắn.
* * * * * * * * * *
Ngay buổi tối hôm ấy, Cao Ngạo cho người giải Đỗ Bá kèm với bản danh sách tới phủ họ Đỗ. Đỗ Kính Tu nổi trận lôi đình, giận dữ sai người đánh cho Đỗ Bá cơ hồ tàn phế. Dựa theo bản danh sách Đỗ Bá khai, Đỗ Kính Tu bắt hết những kẻ manh nha nổi loạn trong gia tộc. Rốt cục, Đỗ Kính Tu vẫn là người trọng tình thân, không giết người nào, mà đem bắt nhốt vào nhà lao của gia tộc.
Hôm sau, sứ thần nước tống Triệu Khắc Sảng đang vui vẻ uống rượu xem múa hát trong cung tiếp đãi sứ thần, bỗng nhiên nghe tin dữ và tận mắt trông thấy thảm trạng của người em họ.
Ngay lập tức, Triệu Khắc Sảng đi tìm Tô Trung Từ hặc tội chuyện đám thương nhân bị giết chết giữa ban ngày ban mặt trong quán rượu. Triệu Khắc Sảng mắng sa sả vào mặt Tô Trung Từ về trị an kém cỏi của kinh thành, đồng thời ra lệnh Tô Trung Từ phải truy bắt bằng được những kẻ thủ ác đã giết chết đám thương nhân người Tống.
Mấy ngày sau đó, cả kinh thành nháo nhào lên vì sự lục soát rầm rộ của quân lính triều đình. Mặc cho đám quân lính triều đình có điều tra khắp hang cùng ngõ hẻm ở khắp Thăng Long, nhưng đám giết người man rợ kia vẫn như bọt biển giữa đại dương, không chút tăm hơi tông tích.
Tô Trung Từ không còn cách nào khác, phải bấm bụng nhả ra mấy rương châu bảo và chục mỹ nữ hiến dâng cho Triệu Khắc Sảng, nhằm xoa dịu cơn giận dữ của hắn.
Triệu Khắc Sảng ở lại ăn chơi phè phỡn thêm vài ngày. Chơi bời chán chê, hắn mới khăn gói lên đường trở về nước Tống. Triều đình Đại Việt lại phải tổ chức yến tiệc rình rang, người đưa kẻ đón, tiễn sứ thần Đại Tống về nước. Hơn ai hết, kẻ vui sướng nhất dĩ nhiên là Thái úy phụ chính Tô Trung Từ. Tô Trung Từ vô cùng uất ức Triệu Khắc Sảng bởi trong thời gian qua, Triệu Khắc Sảng đã hút không ít máu tươi của Tô Trung Từ.
* * * * * * * * * *
Ba kế hoạch của Lý Hạo đồng thời được triển khai. Công ty Bảo Vệ, hội Kéo Xe, hội Ăn Mày lần lượt thành lập.
Cao Ngạo tuyển ra những anh em có tố chất năng động, nhanh nhẹn, mạnh mẽ và bản lĩnh để đưa vào làm thành viên trong công ty Bảo Vệ. Các thành viên được phân loại thành bảo vệ tư gia, bảo vệ cửa hàng, bảo vệ áp tải, bảo vệ con người.
Trong thời buổi hỗn loạn hiện tại, nhu cầu được bảo vệ càng ngày càng được tầng lớp thượng lưu chú trọng hơn, giúp họ cảm thấy an toàn hơn trước những mối đe dọa nguy hiểm từ bên ngoài. Những vụ ẩu đả, chém giết, cướp bóc ở kinh thành ngày càng trở nên nhiều hơn, nguy hiểm hơn. Do đó, công ty Bảo Vệ vừa khai trương, đã nhận ngay được hợp đồng từ một số phú ông, hoặc nhận chuyển giao hàng hóa cho một số cửa hàng, một số thương nhân, lái buôn.
Việc lập hội Ăn Mày không khó khăn lắm, chỉ cần có bạo lực và tiền là có thể dễ dàng điều khiển đám ăn xin đang lang thang khắp chốn kinh thành. Bạo lực? Đám lưu manh bặm trợn đâu có thiếu cái đó. Tiền? Gì chứ cái này thì Hoàng đế Lý Hạo không thiếu, Lý Hạo chỉ thiếu có binh lực và nhân lực, đây là hai thứ hắn khao khát nhất, tài sản châu báu mà hoàng tộc họ Lý tích trữ hơn hai trăm năm không phải là con số nhỏ.
Hội Ăn Mày dần dần nhen nhóm lên với số lượng lớn. Đám Xã Hội Đen đi khắp các con phố, bằng mọi thủ đoạn khuất phục đám ăn mày quy về dưới trướng. Cao Ngạo cũng tham gia vào việc đi tìm nhân tuyển thích hợp để đặt vào các vị trí lãnh đạo trong hội Ăn Mày. Một lần tình cờ, Cao Ngạo đích thân thu phục một gã ăn xin có võ công cao cường, gã đó có cái tên hơi bi thảm, Dương Sầu. Cao Ngạo quyết định đưa Dương Sầu lên làm hội trưởng hội Ăn Mày.
Sau khi Lý Hạo vẽ ra bản thiết kế về chiếc xe kéo cho đội kỹ thuật của gia tộc họ Cao xem, họ đã mau lẹ chế tác ra khoảng sáu mươi chiếc xe kéo có bánh xe bằng gỗ, tung ra thử nghiệm.
Tuy việc chế tác ra chiếc xe kéo mau lẹ là thế nhưng công đoạn chế tác không đơn giản chút nào. Xe kéo có những yêu cầu rất khắt khe và chế tác kỳ công. Kích thước chiều dài, chiều rộng, chiều cao của thùng xe phải cân bằng, đúng quy định. Các chi tiết của xe kéo phải chính xác, có độ cheo, độ xê dịch để khi di chuyển không bị chao, bị nghiêng. Khó nhất là giai đoạn đặt nhíp, cân bằng khung xe. Vật liệu làm xe phải làm từ loại gỗ bền và có độ đàn hồi cao. Mỗi bánh xe được ghép từ sáu mảnh gỗ gắn với mười hai chiếc tăm cắm vào trục bánh xe.
Chiếc xe có bánh bằng gỗ có nhược điểm là không êm, dễ bị xóc nẩy. Lý Hạo cũng chẳng biết làm thế nào để đội kỹ thuật chế tạo ra bánh xe sắt có vỏ bằng cao su, hắn có phải nhà hóa học với vật lý học quái đâu. Nghĩ không ra thì kệ đấy, có xe kéo đã là bước tiến rồi, Lý Hạo giao lại nhiệm vụ cho đội kỹ thuật họ Cao tiến hành nâng cấp chiếc xe với tiêu chí nhẹ, CiFXD bền, chắc.
Hội Kéo Xe mới thành lập có ba bến xe kéo, nhưng sinh ý có chiều hướng phát triển thuận lợi. Người đi đường thấy hình thức chuyên chở người mới mẻ đều thích thú, giá cả lại rất phải chăng, phù hợp với túi tiền của tầng lớp bình dân. Người dân chuyển dần sang đi lại quanh kinh thành bằng xe kéo thay vì đi xe ngựa, bởi dùng sức người rẻ hơn nhiều so với dùng sức ngựa. Tuy nhiên không chỉ có tầng lớp bình dân đi xe kéo, mà cả tầng lớp quý tộc cũng ưa chuộng loại xe chuyên chở kỳ lạ này.
Thời gian sau, hội Kéo Xe cho ra lò hàng loạt những chiếc xe kiểu mới nhẹ, đỡ bị xóc nẩy và trang hoàng lộng lẫy chủ yếu giành cho tầng lớp thượng lưu. Thế là chiếc xe kéo chia ra làm hai loại xe phân biệt rõ ràng, một loại để chuyên chở tầng lớp bình dân với giá rẻ, một loại để chuyên chở tầng lớp thượng lưu với giá đắt. Chiếc xe kéo dần dần trở thành quen thuộc với phố phường Thăng Long. Nhiều khi đắt khách quá, khách hàng phải giữ chỗ trước mấy ngày nếu muốn được ngồi xe kéo vênh vang trên đường lớn.
* * * * * * * * * *
Phủ Trần Tự Khánh.
Trần Tự Khánh đang đứng ngước nhìn trời cao, dưới bóng cây đa um lá trong khu vườn rộng lớn, đượm nét cô liêu hoang vắng. Sự im ắng, lặng lẽ đến nỗi có thể nghe rõ cả tiếng con ruồi đang vo ve đập cánh quanh quẩn dưới tán lá, cả tiếng chim chích kêu ríu rít trên ngọn cây đa.
Trần tự khánh có thể đứng yên không động đậy như thế suốt cả một ngày, đó là lúc hắn nhập tâm nhất. Hắn là người truy cầu sự hoàn hảo. Hắn nghiêm khắc với cả chính bản thân, mỗi khi tâm hồn xao động hắn lại tự phạt mình như vậy. Hắn luôn muốn tâm hồn mình đạt đến cảnh giới viên mãn, tựa như mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng.
Mọi chuyện hiện nay diễn ra không hề suôn sẻ như mong muốn, Trần Tự Khánh có cảm giác một bàn tay vô hình nào đó đang điều khiển thế cục triều đình, ngay cả hỗn loạn đang xảy ra trên khắp nước Đại Việt, dường như cũng chịu sự tác động của một âm mưu vô cùng to lớn.
Thâm Không Bỉ Ngạn tác phẩm mới của Thần Đông, khởi đầu rất ổn, hệ thống mới lạ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.