Trần Tự Khánh bất chợt nghĩ tới một người, một con người ẩn giấu rất sâu, con người đó tựa như một con cá ẩn mình ngoài biển khơi đang chậm rãi xé toang tấm lưới mà gia tộc họ Trần đã tốn bao xương máu để giăng ra.
Gia tộc họ Trần làm tất cả những chuyện này là vì cái gì? Tất cả chỉ vì hai chữ bá nghiệp, mà những con người của gia tộc họ Trần, của vùng quê miền biển đã phải ra đi vĩnh viễn, trong đó có cả cha của hắn. Nghĩ tới đây, lòng hắn lại rung động, mặt nước đang yên ả lại lăn tăn gợn sóng, Trần Tự Khánh lắc nhẹ đầu, tiếp tục nhìn trời cao nhập định.
Tia nắng chói chang của những ngày đầu mùa hạ chiếu nghiêng nghiêng trên vai Trần Tự Khánh, lướt dần lên từng hàng cây nhành lá một cách nhẹ nhàng, trầm mặc. Khi Trần Tự Khánh thình lình để mắt đến một điểm đen từ phương nam trên nền trời xanh thẳm, điểm đen ấy đã lớn dần lên, hóa thành bóng trắng rồi từ từ hạ xuống. Trần Tự Khánh thì thào: “Bồ câu đưa thư? Hải Ấp có động tĩnh gì sao?”
Hồi lâu sau, tiếng bước chân lạo xạo trên con đường lát đầy sỏi trắng. Trần Tự Khánh không hề quay đầu, vẫn chắp hai tay sau lưng, hỏi: “Có chuyện gì không vậy bác Hải Nam?”
Người vừa mới đến là lão quản gia của tòa phủ đệ, Trần Hải Nam. Trần Hải Nam tiến đến phía sau Trần Tự Khánh, cất tiếng già nua: “Thưa tộc trưởng, người ấy... sau ba năm... đã trở về.”
Trần Tự Khánh mở miệng lẩm bẩm: “Ba năm, sau ba năm dài đằng đẵng, cuối cùng hắn cũng trở về.”
Trần Hải Nam tiếp lời: “Chắc giờ đây người ấy không còn là cậu bé nông nổi như ngày nào. Tộc trưởng e sợ người ấy ư?”
Trần Tự Khánh không đáp mà suy nghĩ rất lâu, sau đó nói: “Trở về là tốt, chỉ cần có thể tạo dựng sự nghiệp huy hoàng cho gia tộc, ai lên làm tộc trưởng cũng được. Cháu không hề chấp nhất chuyện này, nếu hắn có thể đưa gia tộc họ Trần lên đỉnh vinh quang, cháu nguyện hai tay dâng chức vị tộc trưởng cho hắn. Lập tức truyền tin cho hắn nhanh chóng lên kinh đô. Bá nghiệp đại thành, con bé... sẽ thuộc về hắn.”
* * * * * * * * * *
Điện Trường Xuân.
Lý Hạo đang cặm cụi đóng dấu tấu chương, trước mắt Lý Hạo là một chồng tấu chương chất cao như núi. Nghĩ lại cũng thực thương thay cho số phận làm vua. Thật ra làm một vị vua đúng nghĩa là vô cùng cực khổ, nào có sung sướng gì cho cam. Ấy đấy, cứ nhìn cảnh Lý Hạo với đám tấu chương cao quá đầu người mà xem, biển công việc mênh mông cỡ đấy, đủ để Lý Hạo bơi nguyên ngày từ sáng đến chiều cũng không hết việc ấy chứ.
Gã thư ký Lý Văn Quý ngồi ở bàn bên trái, đăm chiêu đọc mớ văn thư, chốc chốc lại nhíu mày, gạch gạch xóa xóa lên tờ giấy bên cạnh. Gã thư ký Ngô Công Tài không thấy đâu, chắc là đang phải thực hiện nhiệm vụ bí mật nào đó mà Lý Hạo giao cho.
Tên thái giám Lê Việt Công thì ngáp ngắn ngáp dài, đứng canh gác trước cửa điện. Lê Việt Công che miệng, bàn tay uốn xuống quạt qua quạt lại thật yểu điệu vô ngần. Mi mắt Lê Việt Công vừa cụp xuống, chợt mở ra. Lê Việt Công cất tiếng eo éo: “Đại nhân Công Tài, ngài vừa đi đâu về mà vội vàng thế? Coi kìa, mồ hôi chảy hết đầy mặt rồi kìa.”
“Cảm ơn đại nhân Việt Công đã quan tâm. Thôi, hạ quan có việc gấp bên người, hạ quan phải vào trong yết kiến long nhan mới được.” Ngô Công Tài hơi cúi người, chắp tay chào Lê Việt Công.
Ngô Công Tài đi ngang người Lê Việt Công. Lê Việt Công liền ngoắc cong cánh tay, đặt lên vai Ngô Công Tài: “Gượm đã, gượm đã, có việc quan trọng lắm sao đại nhân Công Tài?”
Ngô Công Tài hơi cảm thấy rờn rợn tóc gáy, nhấc bàn tay nõn nà của Lê Việt Công xuống, mỉm cười: “À, chuyện cực kỳ quan trọng. Một tin tức khẩn cấp đến từ phương xa, hạ quan phải vào bẩm báo gấp. Hạ quan đi đây, thất lễ, không hầu chuyện đại nhân Việt Công được.”
Ngô Công Tài đi thẳng vào điện Trường Xuân. Ngô Công Tài không nhận ra ánh mắt Lê Việt Công dõi theo không chớp mắt.
Ngô Công Tài bước đến trước bàn Lý Hạo, tung hô vạn tuế, đặt lên trên mặt bàn một phong thư, tâu: “Bẩm Hoàng thượng, người mà Hoàng thượng dặn dò đặc biệt quan tâm đã xuất hiện rồi.”
Lý Hạo đăm chiêu: “Xuất hiện, xuất hiện rồi sao? Ba năm, sau ba năm, rốt cuộc hắn đã xuất hiện rồi sao?”
Lý Hạo lật giở phong thư, đọc lướt nhanh, vo viên phong thư, nắm chặt trong lòng bàn tay, thở dài: “Hắn, tại sao hắn lại không chết đi cho rảnh nợ? Sớm không thấy, muộn không thấy, lại thò mặt ra đúng lúc này? Muốn trêu ngươi ta chăng? Quả thực, ta luôn không muốn đối đầu với hắn. Sau một thời gian dài, ta đã ngầm thả lỏng tâm hồn.”
Gương mặt Lý Hạo biến đổi thành nghiêm nghị, đôi mắt tóe lửa: “Hừ, xuất hiện thì xuất hiện. Há ta lại sợ một thằng ngư dân chài lưới? Xuất hiện rất tốt, xuất hiện rất hay. Đến đây đi, kẻ sinh cùng năm với ta, để xem ai mới là kẻ chết trước, để xem ai mới là kẻ cười ngạo cuối cùng.”
Trên chiếc kệ sách đặt sau lưng Lý Hạo, ở bên dưới có một chiếc hộp gỗ, bên trong chiếc hộp chứa một cuộn giấy có thông tin về một người mang tên Trần Thủ Độ.
Trần Hoằng Nghi, em trai của Trần Lý, có ba đứa con trai, lần lượt là Trần An Quốc, Trần An Bang và Trần Thủ Độ. Trong ba anh em, nổi bật hơn cả là Trần Thủ Độ với sự thông minh, tháo vát hơn người, học một hiểu mười, khó ai bì kịp. Nhưng người lắm tài lại hay có nhiều tật, Trần Thủ Độ lúc còn bé có thói quen nghịch ngợm, ngỗ ngược, thường hay đi khắp nơi bày trò trêu ghẹo mọi người, dẫn đầu đám trẻ quanh nhà đi phá làng phá xóm.
Khi cả ba trưởng thành, thì sự khác biệt càng thể hiện rõ nét. Trần Thủ Độ nổi lên như mặt trời giữa ngọ, hắn chính là kỳ tài ngút trời khắp vùng Hải Ấp. Trong gia tộc họ Trần, Trần Thủ Độ được xem như một thiên tài siêu việt về tài trí và võ nghệ, ai cũng đoán già đoán non về chức vị tộc trưởng tương lai sẽ rơi vào tay Trần Thủ Độ, bởi sự xuất chúng của Trần Thủ Độ đã thực sự chinh phục được cả những vị trưởng lão khó tính nhất của gia tộc.
Không hiểu sao, cách đây ba năm, Trần Thủ Độ mất tích một cách đầy huyền bí. Mọi người tỏa ra tìm hiểu tung tích của Trần Thủ Độ mà không ai tìm thấy. Khoảng nửa tháng sau, mới có người từ biển Đông truyền tin về là Trần Thủ Độ đã ra ngoài biển khơi, hắn nói rằng muốn tự mình tìm tòi, khám phá thế gian. Kể từ đấy, Trần Thủ Độ bặt vô âm tín, không một ai biết thêm tin tức gì về Trần Thủ Độ nữa.
* * * * * * * * * *
Bên ngoài cổng Nam kinh thành Thăng Long.
Dải tường thành Thăng Long hùng vĩ phơi mình rực rỡ trước nắng hè, vệt sáng hừng hực muốn thiêu đốt vạn vật kéo dài từ phía chân trời, bao trùm lên đầu tường thành lặng lẽ, làm lóa mắt những ai chẳng may ngẩng đầu quá cao để quan sát. Ánh dương quang vươn dài ra tưởng chừng như vô tận ban phát ánh sáng màu hồng đi khắp chốn đại địa. Những tia sáng đó vô tình mà thờ ơ kết thành những bông hoa đỏ chói trên con đường dài dằng dặc, trải xa tít tắp về phương nam tưởng chừng không có đích đến.
Hí hí hí hí...
Những người đi đường nhộn nhịp nghe tiếng ngựa hí ngân dài, đồng thời ngoái lại nhìn phía sau.
Một thanh niên mặc bộ quần áo màu trắng lóa đang cưỡi trên lưng một con ngựa trắng như tuyết, nổi bật trên nền không gian xám xịt đầy cát bụi của con đường lớn dẫn vào kinh thành. Hắn ghì chặt cương ngựa, con ngựa nhấc bổng hai vó lên cao, hí một tiếng dài, đạp đạp liên hồi vào không khí, làn bụi mờ mờ phất phơ bay theo gió.
Thoạt trông người thanh niên tựa hồ thư sinh, dáng người cao cao mảnh khảnh, bộ dạng yếu đuối, nhưng xét kỹ lại mới nhận ra sự mạnh mẽ tiềm ẩn của người thanh niên đó. Màu da cổ đồng rắn chắc, gương mặt sáng ngời đầy khí khái, lông mày rậm đen, mắt sáng như sao, pha lẫn nét cuồng dã, hoang dại như ẩn như hiện, như có như không, khó lòng nắm bắt.
Đôi mắt linh động của con ngựa liếc ngang, liếc dọc chung quanh, lắc đầu thật mạnh, chiếc bờm trắng tung xõa ra cực kỳ đẹp mắt. Con ngựa trắng kia không có điểm nào giống với những con ngựa của nước Việt, nó cao to hơn giống ngựa Việt bình thường. Con ngựa đó có cái cổ ngắn nở nang, toàn thân phủ một lớp lông dày màu trắng, bốn chân ngựa lực lưỡng to dài, trên trán lại có một điểm đen hình ngôi sao bốn cánh, tô thêm vẻ oai phong cho con ngựa. Con bạch mã này chỉ có thể xứng với bốn chữ mà thôi, tuyệt thế thần câu.
Còn người thanh niên áo trắng chính là kẻ mà Lý Hạo e dè nhất, Trần Thủ Độ.
Trần Thủ Độ ngồi bất động trên lưng ngựa, nhìn chằm chằm vào cổng thành sừng sững đang dương uy với hắn. Con ngựa như hiểu ý chủ, thôi không cất vó, lặng lẽ đứng im không nhúc nhích.
Khẽ điểm nụ cười trên môi, Trần Thủ Độ thầm nói: "Kinh thành Thăng Long, ta đã đến rồi đây."
Vỗ về một cách âu yếm lên bờm ngựa, Trần Thủ Độ trò chuyện: "Bạch Mã, chúng ta đã đến rồi. Chúng ta sẽ cùng nhau chinh phục chốn kinh đô phồn hoa đô hội, ngươi ưa thích chứ?"
Con ngựa trắng khẽ vẫy cái bờm, một chân trước cạ cạ xuống đất, đầu gật gù.
Trần Thủ Độ nhắm mặt lại, từ từ ngẩng lên cao, mở bừng mắt, ánh mắt hắn như ánh lửa giữa đêm khuya chợt bừng sáng, khí thế Trần Thủ Độ nổi lên như ngọn sóng cuộn trào: "Kinh thành Thăng Long, ta sẽ chinh phục ngươi, nhất định. Lý tưởng của ta ở đây, lẽ sống của ta ở đây, nàng... ở đây. Nàng hãy chờ ta. Thiên hạ? Quyền lực? Ta không cần những thứ đó, cái ta cần, chỉ duy nhất là nàng. Nhưng... để có được nàng, ta bắt buộc phải chiếm lấy hai thứ ấy. Ta sẽ quét sạch mọi thứ cản trở trên con đường ta đến với nàng. Thần cản, ta giết thần, phật cản, ta chém phật. Không ai có thể ngăn trở Trần Thủ Độ ta, không ai cả."
Khí thế bạo ngược mà hoang dã của Trần Thủ Độ chợt nổi lên, chợt dịu xuống, ánh mắt hắn trở nên hiền hòa hơn bao giờ hết: "Nàng có còn nhớ đến những lời nói năm xưa hay chăng? Nàng nói nàng yêu thích một người đàn ông chín chắn, vững vàng, đỉnh thiên lập địa, đứng đầu trời đất. Ta, từ một cậu bé ham chơi, tinh nghịch đã đổi thay, vươn lên bằng tất m41GE cả nghị lực của ta, chỉ vì nàng. Sau đó nàng lại nói nàng mơ mộng nàng là công chúa được một chàng bạch mã hoàng tử rước về dinh để sống trọn đời trọn kiếp bên nhau. Giờ đây, ta đã trở thành bạch mã hoàng tử như ý nguyện trong lòng nàng. Hãy chờ ta, ta sẽ đến đón nàng, và hai ta sẽ mãi mãi ở bên nhau. Hãy chờ ta, Dung."
Trần Thủ Độ bỗng nhớ về những hồi ức xa xôi, những hồi ức cứ xẹt qua trong đầu hắn một cách chóng vánh, mơ hồ, như ảo như mộng, như thực như hư...
Vạn Tướng Chi Vương truyện hay, phương thức tu luyện mới lạ, hài hước