Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 127: Trần Thủ Độ




Trên bãi biển cát trắng phau phau, những đứa trẻ con chừng chín, mười tuổi chia thành từng tốp, từng tốp vui chơi với nhau rất hồn nhiên, thoải mái. Có tốp chạy nhảy, đùa nghịch với những làn sóng nhè nhẹ vỗ vào bờ. Có tốp rượt bắt nhau dưới những hàng thông, những hàng DCvpr phi lao xanh ngắt chạy dọc theo bãi biển thật yên bình và thơ mộng. Có tốp đang cặm cụi bắt con ngón tay dưới trời lồng lộng gió.
Trong đám trẻ ngồi xổm trên bãi biển đang lần tay dưới bãi cát, một cậu bé mặt mũi tuấn tú cất tiếng hỏi cô bé có mái tóc dài óng mượt bên cạnh: “Chị Dung, xem này, em bắt được hai mươi con, nhiều hơn chị bảy con rồi nhé.”
Cô bé quấy tay xuống nước, phụng phịu: “Em chơi ăn gian lắm Độ à! Chị không chơi trò bắt ngón tay nữa. Khó tìm chết được.”
“Lêu lêu, chưa gì đã bỏ cuộc, bỏ cuộc là chơi xấu nhé, chơi xấu phải chịu phạt.” Cậu bé càng ghẹo ác.
“Thôi bỏ đi, trò này nhảm, chị đi xây nhà cát.” Cô bé vẩy mạnh tay, vùng vằng đi lên bãi cát.
Cậu bé cười cười, đuổi theo: “Có gì mà phải giận? Em chia lại cho chị bảy con của em là chị thắng em rồi mà.”
Cô bé xoay người lại, gương mặt rạng rỡ như ánh trăng rằm: “Em nói thật chứ?”
Cậu bé ngây người, nhìn cô bé không chớp mắt.
Cô bé chạy đến bên cạnh cậu bé, dẩu môi: “Này, này, sao không trả lời. Hay là lại tiếc, không muốn cho chị nữa?”
Cậu bé ngượng nghịu: “Đâu... đâu có... em hứa là em cho mà.”
Cô bé nắm lấy bàn tay cậu bé, chạy thật nhanh lên bờ. Cậu bé ngơ ngẩn nhìn hai bàn tay đang nắm chặt nhau, bước đi như vô thức.
Cô bé dắt cậu bé ngồi xuống, đoạn chìa tay, hé nở nụ cười, khoe ra hàm răng trắng bóng: “Chia lại cho chị nào.”
Cậu bé thò tay vào trong cái giỏ tre, bắt hết hai mươi con bỏ vào giỏ của cô bé, nhoẻn miệng cười: “Em cho chị hết. Chị thích không?”
“Hi hi hi, tất nhiên là thích rồi. À, em làm sao mà bắt được nhanh vậy, có bí quyết gì không? Dạy cho chị với.” Cô bé lắc lắc cánh tay cậu bé.
Hai đứa trẻ cười đùa vui vẻ với nhau, cùng nhau chơi trò xây ngôi nhà cát.
Cậu bé chợt hỏi: “Chị thích người chồng của chị là người như thế nào?”
“Sao lại hỏi chuyện này, chị còn nhỏ mà, chị chẳng buồn quan tâm đâu.” Cô bé đáp.
“Thì chị cứ thử tưởng tượng xem, người mà chị sẽ sống trọn đời ấy. Như là cha của chị và mẹ của chị đang sống bên nhau ấy.” Cậu bé tiếp tục nói.
“Ơ... em cứ hỏi cái gì đâu không à... Thôi được rồi, để chị nghĩ đã... chị muốn chồng của chị là một đại anh hùng, một người tài giỏi nhất, rồi gì nữa nào... nói chung là cái gì cũng nhất.” Cô bé lật cái giỏ ra ngó nghiêng mấy con ngón tay ở trong, rồi đặt sang một bên tiếp tục vun cát đắp nhà.
Cậu bé lẩm bẩm: “Mình sẽ là người tài giỏi nhất.”
“Em vừa nói gì?” Cô bé hỏi.
“Không, không, em chẳng nói gì cả. Chúng ta ra đằng kia chơi đuổi bắt đi.” Cậu bé bối rối.
“Ừ, đi nào.” Cô bé vô tư nắm tay cậu bé chạy tới chỗ đám trẻ đang vui đùa ở phía xa xa, nơi có những hàng thông đang vươn mình ra biển.
* * * * * * * * * *
Tiếng sóng biển vỗ rì rào, tiếng hàng phi lao đón gió xào xạc. Có hai đứa trẻ chừng mười bốn, mười lăm tuổi đang sóng vai đi dạo trên bãi biển ngắm cảnh hoàng hôn.
Cậu bé lên tiếng: “Trong cuộc thi gảy đàn bầu hôm nay, chị đã làm cho tất cả mọi người phải đắm mình vào khúc nhạc. Em không ngờ tiếng đàn lại có thể làm nên những điều thần kỳ như thế.”
Cô bé tự hào: “Tất nhiên rồi, chị đã phải miệt mài luyện tập hết ba tháng liền một khúc nhạc, mới có thể làm được như vậy đấy. Lúc đầu luyện vô cùng khó luôn, cứ sai mãi, phải cực khổ lắm mới luyện thành công. Còn em cũng không kém mà, trong cuộc đọ kiếm hôm nay, em là giỏi nhất còn gì, bao nhiêu người so tài với em đều thua về tay em hết, tuyệt nhiên không có đối thủ. Quả xứng danh kỳ tài của dòng tộc họ Trần.”
“Em cũng như chị vậy, phải luyện kiếm ngày đêm không ngơi nghỉ. Nhiều khi nản lắm, nhưng em luôn kiên trì, em sẽ phải đạt được điều mình muốn.” Cậu bé đáp.
“Chị biết mà, nhiều khi chị thấy em luyện quá sức mà chị khuyên mãi không chịu nghe. Cần gì phải khổ vậy chứ, có lúc phải nghỉ ngơi thư giãn mới tốt.” Cô bé dịu dàng nói.
“Chị không biết sao? Em làm tất cả những điều đó chỉ vì một người. Em nói vậy chị hiểu chứ?” Cậu bé chăm chú quan sát cô bé.
“Hiểu cái gì? Em muốn nói đến điều gì?” Cô bé chớp chớp mắt, lắc đầu.
Cậu bé ngước nhìn ra biển, ngoài đó có hai cồn đảo nổi lên như hai ngọn sóng xanh giữa biển khơi, ngập ngừng nói: “Trước kia, chị từng nói chị sẽ cưới một nhân vật anh hùng văn võ kiêm toàn, giỏi nhất trong thiên hạ lấy làm chồng. Chị còn nhớ không?”
Cô bé mím môi: “Cái này chị nói lúc nào ấy nhỉ? Sao không nhớ gì hết vậy ta? Hây, em tự nhiên nhắc đến chồng chị mới nhớ. Đêm hôm kia, chị nằm mơ thấy mình là nàng công chúa xinh đẹp nhất thế gian được một chàng hoàng tử hòa hoa cưỡi ngựa trắng tới rước chị về dinh. Sau đó, chị và anh ấy sống với nhau hạnh phúc suốt đời suốt kiếp. Thật ngộ nghĩnh phải không nào?”
“Chị, chị, rõ ràng trước đây chị đã nói là muốn cưới nhân vật anh hùng mà, sao giờ lại lật lọng sang muốn cưới hoàng tử?” Cậu bé chất vấn.
Cô bé nhoẻn miệng cười: “Em làm sao thế? Chị lấy ai làm chồng thì có gì liên quan tới em đâu? Hi hi, mà bỏ chuyện này qua một bên đi, chúng ta còn nhỏ mà nhắc đến làm gì cho mệt.”
Cậu bé siết chặt hai nắm tay: “Có liên quan? Em hỏi thật chị nhé. Em muốn lấy chị làm vợ. Chị có đồng ý không?”
Cô bé sững người: “Em nói linh tinh gì đấy. Chị không thích vậy đâu.”
“Không, em không nói linh tinh. Em muốn cưới chị, đó là sự thực.” Cậu bé nghiến răng.
“Chúng ta là chị em họ hàng với nhau, sao có thể cưới nhau được chứ?” Cô bé suy tư nói.
Cậu bé bất ngờ nắm chặt hai tay cô bé: “Em không cần biết, em thích chị, em muốn sống chung với chị. Hãy làm vợ em đi.”
Cô bé vùng tay ra: “Bỏ tay chị ra. Chị với em là không thể. Vả lại chị cũng đâu có cảm giác đặc biệt gì với em. Chị không thích nói chuyện với em kiểu này nữa. Bỏ tay chị ra. Chị đi về đây.”
Cô bé giận dữ hất tay của cậu bé ra, đi nhanh về phía những ngôi nhà lấp ló ở phía xa xa.
Cậu bé run run người, hai mắt đỏ hoe, nắm chặt đôi bàn tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay mạnh đến nỗi bật máu, máu từ bàn tay rỉ xuống nền cát trắng, tạo thành những chấm nhỏ đỏ tươi.
* * * * * * * * * *
Trong căn phòng rộng lớn, những trưởng lão của gia tộc họ Trần đang tổ chức cuộc họp bàn luận chuyện phát triển gia tộc.
Đột nhiên, trước cửa vào xuất hiện một bóng dáng thiếu niên. Cậu bé bước tới giữa cử tọa, đối diện tộc trưởng Trần Lý, quỳ xuống, thưa: “Kính thưa tộc trưởng, cháu, Trần Thủ Độ, có điều muốn cầu xin tộc trưởng.”
Trần Hoằng Nghi ngồi phía bên trái Trần Lý, nạt: “Hỗn xược, chỗ họ tộc đang bàn luận chuyện quan trọng. Trẻ con sao dám tự tiện xông vào. Mau về nhà chờ ta quay về xử lý.”
Trần Lý giơ tay ngăn cản, điềm đạp nói: “Cháu Thủ Độ muốn cầu xin điều gì, nói ra cho bác nghe thử.”
Cậu bé dõng dạc: “Cháu muốn cưới con gái của tộc trưởng là Trần Thị Dung làm vợ ạ. Kính mong tộc trưởng thỏa lòng mong mỏi của cháu.”
Một vị trưởng lão ngồi ở gần đó quát: “Hoang đường, làm gì có cái lý lẽ đó. Cháu Dung là chị họ của ngươi, sao có thể đòi gả cho ngươi được?”
Cậu bé quắc mắt nhìn vị trưởng lão, gằn giọng: “Không hề hoang đường, cháu và chị Dung không phải là anh em cùng cha cùng mẹ, cưới nhau là chuyện bình thường.”
Trần Lý nhíu mày: “Chuyện này... Dung, nó có muốn cưới cháu không?”
Cậu bé trầm tư, lắc đầu đoạn gật đầu, dịu giọng: “Bây giờ thì chị Dung chưa chịu. Nhưng cháu tin chắc chỉ cần tộc trưởng chấp thuận là cháu sẽ có thể làm cho cô ấy toàn tâm toàn ý với cháu.”
Trần Hoằng Nghi gầm lớn: “Loạn, loạn rồi, sao ta lại có thể sinh ra một thằng con bất chấp luân thường đạo lý như ngươi vậy chứ?”
Trần Hoằng Nghi đứng dậy, túm cổ cậu bé lôi xềnh xệch ra ngoài, luôn miệng chửi mắng: “Ranh con, về nhà ông phải dạy dỗ lại mày mới được. Hết đi phá làng phá xóm, giờ lại làm chuyện mất mặt gia phong thế này... khốn nạn... về nhà mày sẽ biết tay ông...”
* * * * * * * * * *
Ráng chiều, biển dậy sóng, một bóng hình đơn độc, nhỏ bé đang quỳ gối trên bãi cát. Cậu bé lặng thinh nhìn ra biển Đông, ánh mắt vô hồn.
“Cháu bé, tại sao cháu lại quỳ ở đây?”
Cậu bé quay mặt lại thấy một ông già mặc áo màu xanh như một nhà nho, chùm râu đen nhánh, mái tóc để dài buông thả, hai tay chắp sau lưng mỉm cười nhìn mình.
Cậu bé đứng dậy, lễ phép nói: “Cháu chào ông ạ. Ông muốn hỏi đường hay tìm người ạ. Cháu sẽ chỉ cho ông.”
“Ông muốn tìm người, một người mà ông đã vất vả tìm kiếm rất lâu rồi. Ông đến đây bằng linh cảm, khi gặp cháu, linh cảm đó trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.” Dứt lời, ông già vươn tay chụp lấy bả vai cậu bé.
Cậu bé đảo người, nhảy sang một bên tránh đòn chụp ấy.
Gương mặt ông già trở nên mừng rỡ: “Hay lắm, tiếp tục.”
Ông già dấn tới một bước kỳ ảo, cánh tay múa lên, chụp tới người cậu bé lần thứ hai.
Mắt cậu bé như hoa đi, cảm giác trước mắt như có một bóng mờ, vai trái bị một bàn tay chụp lấy, bàn tay vạch áo lệch xuống, để lộ ra ba điểm nhỏ màu đỏ xếp thành hình tam giác trên lưng bên vai trái.
Ông già ngửa đầu nở nụ cười thỏa mãn: “Cuối cùng, ta cũng đã tìm được.”
Cậu bé khó chịu, hỏi: “Ông muốn gì? Sao tự nhiên lại muốn bắt cháu?”
“Ông muốn cháu làm đệ tử của ông.” Ông già tuyên bố.
Cậu bé lắc đầu: “Cháu không muốn.”
Ông già nhìn cậu bé bằng ánh mắt cuồng nhiệt: “Cháu không thể từ chối. Bởi vì cháu là anh hùng của dân tộc, bởi vì chỉ có cháu mới có thể đem lại ấm no cho con dân Đại Việt trong thời buổi loạn lạc này, bởi vì cháu chính là người duy nhất có thể giải cứu dân tộc Việt thoát khỏi nạn xâm lăng của một dân tộc hùng mạnh đến từ phương Bắc.”
Vạn Tướng Chi Vương truyện hay, phương thức tu luyện mới lạ, hài hước

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.