Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 128: Túc Vệ Quân Nổi Loạn




Cậu bé khịt mũi: “Ông nói vớ vẩn cái gì thế? Cháu chào ông, cháu về nhà.” Cậu bé xoay người, dời bước.
“Nguyện vọng lớn nhất của cháu là gì?” Ông già cất tiếng.
Cậu bé khựng lại: “Nguyện vọng lớn nhất?”
Cậu bé quay sang ông già, đôi mắt mong chờ nhìn ông già, đầu cúi xuống ngẫm nghĩ lại ngẩng lên: “Nguyện vọng của cuộc đời cháu... là Dung.”
Ông già bình thản hỏi: “Dung là ai vậy cháu?”
“Dung là chị họ con chú con bác với cháu.” Cậu bé thở dài.
Ông già nhếch mép cười cười: “Thế thì đã làm sao? Một khi cháu đứng đầu thiên hạ, cháu có quyền lực trong tay, cháu có thể làm bất cứ chuyện gì mà cháu muốn. Luật lệ lúc đó sẽ nằm trong tay cháu. Không ai có thể phản đối cháu, cháu muốn gió được gió, muốn mây được mây. Muốn có được mỹ nữ, trước hết phải có được giang sơn.”
“Cháu không hiểu rõ lắm. Nhưng ý của ông là cháu có thể có Dung?” Cậu bé vồn vã.
“Hoàn toàn có thể. Cháu có thể có mọi thứ mà cháu muốn, kể cả Dung.” Ông già vuốt râu.
Cậu bé quỳ rạp người, dập đầu ba cái: “Đệ tử kính chào sư phụ.”
“Tốt, vậy thì ngay bây giờ đi với sư phụ. Nơi đó rất xa, không có nhiều thời gian đâu.” Ông già bảo.
Cậu bé đắn đo: “Đệ tử phải về nhà báo lại với cha mẹ đã.”
Ông già mỉm cười, cất bước đi trước: “Không cần, sư phụ sẽ cho người truyền tin sau. Đi nào.”
Thời khắc ấy, cậu bé không hiểu lý do tại sao một mực lẽo đẽo theo chân ông già không chút nghi ngại, hỏi: “Chúng ta sẽ đi đâu vậy sư phụ?”
“Mông Cổ.” Ông già trả lời.
“Mông Cổ là ở đâu vậy sư phụ? Tại sao chúng ta phải đến đó?” Cậu bé hỏi tiếp.
Ông già ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời toàn một màu xám xịt, dường như trời sắp đổ mưa, chậm rãi nói: “Bởi vì phải hiểu được tường tận kẻ thù mới có thể chống lại kẻ thù.”
* * * * * * * * * *
Hoàng thành Thăng Long.
Lý Thông oai phong trên lưng ngựa đi nước kiệu. Phía sau là một đội lính trăm người chỉnh tề đi theo hắn.
Một tên lính hộc tốc chạy tới trước mặt Lý Thông, bẩm báo: “Thưa đại nhân, xảy ra chuyện rồi. Bên kia, có hai Vệ đang xảy ra xích mích, tình huống rất loạn.”
“Đó là hai vệ nào?” Lý Thông hỏi gấp.
“Bẩm, Vệ Ngọc Giai và Vệ Hưng Thánh ạ.” Tên lính đáp.
“Ngọc Giai? Trần Văn Đà, tên khốn kiếp.” Lý Thông tức giận mắng.
“Tất cả nghe lệnh, theo ta.” Lý Thông quát, quất roi ngựa, phi nước đại đi trước.
Lý Thông tới địa điểm xảy ra cuộc hỗn loạn, đã thấy hai phe lao vào nhau chiến đấu kịch liệt. Cả hai phe như kẻ thù không đội chung, quyết triệt hạ đối phương, gươm giáo tuốt trần, ánh sáng chói lòa từ vũ khí lóe lên liên tục, âm thanh hô hào, tiếng vũ khí chém vào nhau vang lên loảng xoảng.
Lý Thông giận dữ vung đao, bằng kỹ thuật cưỡi ngựa siêu phàm, điều khiển con ngựa phóng lên cao, nhảy vào giữa đám đông.
Lý Thông vận hết sức lực, gầm lớn: “Tất cả dừng tay.”
Đám đông nhận ra Lý Thông đến, vội tách ra hai bên, chĩa vũ khí về phía đối phương.
Lý Thông liếc sang Tô Thanh Ngọ đang đứng ở đầu hàng Vệ Hưng Thánh, mặt phằm phằm lửa giận, lại nhìn thấy Trần Văn Đà đang cười cợt đứng ở cuối toán quân phe họ Trần. Lý Thông hô to: “Trần Văn Đà, ngươi làm vậy là có ý gì?”
Trần Văn Đà đủng đỉnh bước lên đầu hàng, thờ ơ: “Thưa Điện tiền chỉ huy sứ đại nhân, cái này phải hỏi mấy người Vệ Hưng Thánh. Chúng tôi đang đi tuần, thì tự nhiên Đô chỉ huy sứ Tô Thanh Ngọ lại cho người sang quấy rối chúng tôi.”
Tô Thanh Ngọ chỉ vào mặt Trần Văn Đà mà mắng: “Láo toét, chính chúng ta mới là bị các ngươi khiêu khích. Giờ lại muốn lật lọng, đổi trắng thay đen à? Bọn họ Trần các ngươi đều là một lũ gian xảo, thực là khốn kiếp.”
Trần Văn Đà trợn mắt, rút xoạt kiếm: “Ngươi mắng ai?”
Tô Thanh Ngọ nắm chặt đốc kiếm, nghiến răng: “Ta mắng cả gia tộc họ Trần các ngươi đấy? Rồi sao?”
Lý Thông thét: “Câm miệng. Các ngươi câm miệng hết cho ta. Nếu ai còn dám có gan làm loạn, ta không ngần ngại trừng trị thẳng tay kẻ đó. Đứng yên tại chỗ hết cho ta.”
Đúng lúc ấy, một tên lính khác quần áo xộc xệch, hối hả chạy tới: “Báo, báo... Đại nhân, đại nhân, không hay rồi.”
Trần Văn Đà nhếch mép cười cười.
Lý Thông chột dạ, thầm lo lắng có điều bất thường xảy ra, hỏi: “Nói nhanh lên.”
Tên lính thở gấp: “Bẩm đại nhân, người của Vệ Bổng Nhật và Vệ Vũ Đô đang đánh nhau to rồi ạ.”
“Cái gì?” Lý Thông nắm chặt dây cương ngựa.
* * * * * * * * * *
Điện Thiên An.
Giữa lúc quần thần bàn luận rôm rả vấn đề bình định loạn lạc trong nước, Chương thành hầu Trần Tự Khánh đứng ra khải tấu: “Bẩm Hoàng thượng, thần có điều muốn tâu.”
Lý Hạo ngồi trên ngai rồng, lòng thoáng động, nói: “Chuẩn tấu.”
Trần Tự Khánh nhấn mạnh từng tiếng: “Bẩm hoàng thượng, thần muốn kiện Điện tiền chỉ huy sứ Lý Thông tội tắc trách.”
“Ồ, Lý Thông đã gây ra những lỗi lầm gì mà dẫn đến tội tắc trách vậy?” Lý Hạo lộ vẻ ngạc nhiên.
“Điện tiền chỉ huy sứ Lý Thông quản lý quân không nghiêm, thường tự tiện rời bỏ vị trí tuần tra đi đâu không rõ, làm việc bê trễ, dẫn đến lòng quân bất ổn, quân kỷ bất an. Chiều hôm qua, Túc Vệ quân xảy ra những trận huyên náo, binh lính đánh nhau hỗn loạn, đa phần bị trọng thương, có một số tên lính đã bị giết chết. Thực là không còn xem kỷ cương phép nước ra gì nữa. Kính mong Hoàng thượng nghiêm trị người đứng đầu Túc vệ quân là đại nhân Lý Thông ạ.” Trần Tự Khánh ung dung nói.
“Thực sự như vậy sao? Nếu quả như thế thì Lý Thông đúng là đáng trách, đáng trách lắm. Các vị ái khanh, chuyện này phải giải quyết thế nào đây?” Lý Hạo cất tiếng hỏi.
Trần Tự Khánh nối tiếp lời vua: “Bẩm Hoàng thượng, tội trạng của đại nhân Lý Thông đã rõ rành rành. Theo như luật lệ triều ta, phải cách chức đại nhân Lý Thông ạ.”
Lý Hạo trầm ngâm: “Dù sao đi nữa, theo như trẫm thấy, lỗi lần này cũng không phải Lý Thông không gây ra. Vả lại đây cũng là lần đầu, làm gì tới nỗi phải cách chức cơ chứ. Như vậy, e rằng có phần oan nghiệt quá chăng?”
“Bẩm Hoàng thượng, triều quy đã đặt ra rõ ràng, giả như ta châm chước bỏ qua không màng tới lần này, rồi đến lần sau có những chuyện tương tự xảy ra, thì ắt loạn đấy ạ. Nếu Hoàng thượng đã có lời như vậy, thần có kiến nghị sau, nên chăng tìm người tài đức giỏi hơn đại nhân Lý Thông thay vào vị trí của đại nhân Lý Thông. Còn đại nhân Lý Thông chỉ bị giáng xuống một chức, để có thể trợ giúp cho người mới. Thần thiết nghĩ ấy là kế sách vẹn toàn đấy ạ.” Trần Tự Khánh khoan thai nói.
Lý Hạo gật đầu: “Nghe khanh hiến kế, trẫm thấy cũng có lý lắm. Thôi thì cứ như vậy đi. Nhưng mà tìm đâu ra người nào tài giỏi hơn Lý Thông bây giờ? Lý Thông là võ sĩ dũng mãnh oJSZ9 vào hàng bậc nhất của nước Việt ta, trẫm nghĩ rằng việc lựa chọn người vào thế chỗ, không hề đơn giản chút nào.”
“Bẩm Hoàng thượng, vừa hay có một người, người ấy mới đi du ngoạn phương xa trở về. Đó chính là Trần Thủ Độ, người ở Hải Ấp, người này văn võ toàn tài, sở học binh pháp làu thông. Trần Thủ Độ rất xứng đáng giữ chức Điện tiền chỉ huy sứ.” Trần Tự Khánh bình thản nói.
Lý Hạo hồ hởi: “Có cả người như vậy? Không biết võ công người này thế nào?”
Trần Tự Khánh đáp: “Trần Thủ Độ được học võ công từ hồi nhỏ, khi đó đã thể hiện bản lĩnh tuyệt luân, khắp vùng Hải Ấp không ai địch nổi. Có lẽ võ công Trần Thủ Độ không chênh lệch với đại nhân Lý Thông là bao. Nói thẳng ra, có phần còn nhỉnh hơn cả đại nhân Lý Thông.”
“Kỳ nhân dị sĩ ở Đại Việt ta không đâu không có, trẫm thật muốn được gặp mặt Trần Thủ Độ. Hắn có ở đây không, vời hắn lên cho trẫm.” Lý Hạo giống như một đứa bé tìm được của lạ, tò mò khám phá.
“Bẩm Hoàng thượng, Trần Thủ Độ đang đứng chầu ở ngoài. Hoàng thượng muốn gặp hắn lúc nào cũng được ạ.” Trần Tự Khánh mỉm cười.
Lý Hạo phán: “Gọi Trần Thủ Độ vào đây.”
Lê Việt Công hô lớn: “Cho vời Trần Thủ Độ vào điện.”
Một thái giám đứng ngoài cửa điện hô theo: “Cho vời Trần Thủ Độ vào điện.”
Lát sau, một bóng người dong dỏng cao, toàn thân mặc bộ đồ trắng, giống hệt như một thư sinh, bình tĩnh bước vào điện chầu.
Người áo trắng quỳ xuống hành lễ: “Vi thần Trần Thủ Độ bái kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Bên mép Lý Hạo giật nhẹ, tay vuốt ve ngón út, bảo: “Miễn lễ.”
Trần Thủ Độ đứng lên, im lặng cúi đầu. Lúc này dáng vẻ của hắn từ bộ dáng như thư sinh lại hòa chút vẻ hiên ngang, cao ngạo bất kham.
Lý Hạo cười hỏi: “Nghe bảo khanh đi du ngoạn phương xa mới về. Khanh kể trẫm nghe xem, khanh đã đi những đâu, mấy nơi đó có những điều gì kỳ lạ?”
Trần Thủ Độ trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, thần đã dong thuyền lớn ra khơi, đi về phương Bắc. Thần đã từng ghé qua Hàng Châu nước Tống, Hoàng Hải nước Cao Ly và thần đã ở nơi lâu nhất là Mông Cổ.”
Lý Hạo thích thú: “Hay vậy à? Khanh được đi nhiều nơi thật. Mà Mông Cổ là cái xứ nào vậy? Ở đó có gì chơi vui không?”
Trần Thủ Độ chậm rãi đáp: “Bẩm Hoàng thượng, nơi đó không có gì vui cả. Chỉ có thảo nguyên, gió, ngựa và... máu.”
Lý Hạo xua tay: “Vậy thì không vui, khanh còn cái gì mới mẻ nữa thì kể trẫm nghe xem nào.”
Bấy giờ, Trần Tự Khánh thưa: “Bẩm Hoàng thượng, nếu như Trần Thủ Độ được bổ nhiệm vào chức Điện tiền chỉ huy sứ, đến lúc ấy Hoàng thượng sẽ có nhiều thời gian trò chuyện hơn với Trần Thủ Độ.”
“Chương thành hầu Tự Khánh nói như vậy, bổn quan không đồng ý. Ai cũng biết Điện tiền chỉ huy sứ Lý Thông thần dũng vô địch, chưa hề thất bại dưới tay người nào. Nay Chương thành hầu Tự Khánh ca tụng em họ của mình lên mây, nghe buồn cười lắm.”
Ánh mắt chúng nhân đổ dồn về người đó, không ai khác kẻ vừa lớn giọng nói là Thái úy phụ chính Tô Trung Từ.
Trần Tự Khánh khẽ nhướng mày: “Theo ý của Thái úy Trung Từ là võ công của Trần Thủ Độ kém cỏi hay chăng? Nếu Thái úy Trung Từ chưa tin tưởng vào năng lực của Trần Thủ Độ thì có thể cho người so tài cao thấp với Trần Thủ Độ là rõ ngay thôi.”
Tô Trung Từ bảo: “Bẩm Hoàng thượng, lão thần cho rằng, chức vị Điện tiền chỉ huy sứ là chức vị nặng nề, đảm đương trọng trách bảo vệ Cấm thành, bảo vệ an nguy cho Hoàng thượng, không phải ai muốn làm là làm được. Người đó phải có võ nghệ siêu quần, đánh bại mọi đối thủ, mới có thể tiếp nhận chức vị ấy được.”
Lý Hạo gật gù: “Khanh nói chí lý lắm. Không thể lơ là chuyện này được. Khanh có cao kiến gì chăng?”
Tô Trung Từ nói: “Như Chương thành hầu Tự Khánh đã ca tụng Trần Thủ Độ là nhân vật kỳ tài hiếm có, lực át quần hùng. Lão thần đề xuất cử nhân tài trong gia tộc họ Tô ra, so chiêu cùng với Trần Thủ Độ. Nếu như Trần Thủ Độ thắng, lúc ấy mới tranh tài với Điện tiền chỉ huy sứ Lý Thông. Bởi vì Trần Thủ Độ có thể chiến thắng mọi đối thủ mới được xem là người xứng đáng nhất.”
Trần Tự Khánh vội tâu: “Bẩm Hoàng thượng, theo cách này, Trần Thủ Độ có phải là chịu thiệt thòi quá không?”
Trần Thủ Độ hướng về phía Trần Tự Khánh khẽ giơ tay, đoạn đối diện với vua, lên tiếng: “Bẩm Hoàng thượng, thần có thể nêu ý kiến bản thân được không ạ.”
Lý Hạo bảo: “Khanh cứ nói.”
Trần Thủ Độ chắp tay: “Đại nhân Tô Trung Từ nói rất thấu tình đạt lý. Thần chấp thuận cách của đại nhân Tô Trung Từ.”
Thâm Không Bỉ Ngạn tác phẩm mới của Thần Đông, khởi đầu rất ổn, hệ thống mới lạ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.