Long An cung.
Trong sân vườn phía trước cửa Long An cung, Lý Thông múa đao quanh người, chém ngang, bổ dọc, phóng vút người tới phía trước, lại lui trở về phía sau, đến đi nhanh như gió lốc.
Lý Hạo trầm ngâm đứng xem Lý Thông luyện đao, từng luồng đao phong rít lên vun vút.
Thật sơ sảy, không ngờ cục diện lại rơi vào tình trạng này. Dương mưu, đây hoàn toàn là dương mưu. Gia tộc họ Trần đã công khai khiêu chiến với Lý Hạo, bắt buộc Lý Hạo phải xuất đầu nghênh chiến. Trần Tự Khánh sử dụng chiêu gậy ông đập lưng ông, kích động bạo loạn trong đội quân Túc Vệ, nhằm chỉ trích sự quản lý yếu kém của Lý Thông, từ đó Trần Tự Khánh đường hoàng đưa người trong gia tộc vào nắm giữ quân Túc Vệ.
Những kẻ thuộc gia tộc họ Trần trực tiếp gây ra trận bạo loạn đều là những cảm tử quân, chân chính được xem là chốt thí, có kẻ đã tàn phế, có kẻ đã chết, thậm chí có kẻ không chết trong trận ẩu đả ấy, mà lại bị chém đầu vì kỷ luật quân đội. Nhưng vì gia tộc, những kẻ đó không màng sống chết, xả thân vì lý tưởng của gia tộc.
Thực sự Lý Hạo chưa chuẩn bị cho tình huống lần này. Sau ba năm biệt tích, Trần Thủ Độ nông sâu thế nào? Không ai biết. Võ công của hắn đã đến trình độ gì? Cũng không ai biết. Lý Hạo không muốn làm những chuyện mà hắn chưa nắm chắc. Điển hình như cho Lý Thông so tài với Trần Thủ Độ vào ngày mai, để phân định người chiến thắng sẽ đảm nhiệm chức Điện tiền chỉ huy sứ Túc Vệ quân. Nhưng dưới sức ép cường thế của gia tộc họ Trần trong triều đình hiện tại, hắn không thể làm gì khác hơn, đành phải lao vào đánh cược trong trò chơi may rủi lần này.
Lý Thông hét lớn một tiếng, xuất tuyệt chiêu mạnh nhất trong pho Cuồng Phong đao pháp, Cuồng Phong Rống Giận. Ánh đao chớp lóe, nối liền lạc nhau không dứt, đao nối đao liên tục không ngừng nghỉ, một chiêu cuối cùng đã chặt đứt khúc gỗ lớn đặt dọc phía trước thành tám khúc.
“Tốt tốt, quả không hổ danh dũng sĩ mạnh nhất hoàng tộc họ Lý, võ công lại thăng tiến lên một cấp bậc mới.” Lý Hạo vỗ tay tán thưởng.
Lý Thông thu đao đặt dọc cánh tay, mồ hôi vã ra như tắm, thở dài thật sâu, mỉm cười đáp: “Nhờ có sự chỉ điểm của Hoàng thượng mà thần mới có thể ngộ thêm sự kỳ diệu trong pho Cuồng Phong đao pháp. Vô cùng cảm ơn Hoàng thượng.”
“Ha ha ha, không cần khách sáo, ai đời lại có chuyện thầy dạy võ cảm ơn đệ tử bao giờ. Ngược đời quá, ngược đời quá.” Lý Hạo cười lớn.
Lý Thông lắc đầu cảm thán: “Cuộc chiến ngày mai hung hiểm vạn phần mà Hoàng thượng có thể vui vẻ được nhường này, mới gọi là hiếm thấy. Ngay cả thần có bản tính vô tư, phóng khoáng cũng còn cảm thấy nặng nề.”
Lý Hạo bước tới, vỗ vai Lý Thông siết mạnh: “Vứt bỏ hết tất thảy tạp niệm trong đầu đi. Chỉ khi nào làm được chuyện đó, khanh mới có thể đạt đến trình độ đỉnh cao của người luyện võ.”
Lý Thông đáp: “Tuân lệnh Hoàng thượng.”
Trong lòng Lý Thông dấy lên nỗi ưu tư: “Vứt bỏ hết thảy tạp niệm trong đầu? Có mấy ai có thể làm được đây?”
* * * * * * * * * *
Bên cạnh bờ hồ trong khu vườn rộng lớn của phủ Trần An Quốc.
Trần Thủ Độ đang khoanh chân ngồi trên nền cỏ xanh rì, đối diện hồ nước trong veo tĩnh lặng. Trần Thủ Độ trầm mặc nhìn mặt hồ không hề chớp mắt, gương mặt lạnh tanh, không chút biểu cảm rõ rệt nào.
Là người luyện võ công, Trần Thủ Độ có thính giác rất nhạy cảm. Từ tiếng bước chân người ở đằng xa vọng lại, Trần Thủ Độ đã có thể biết được mấy người đang đi tới, nếu quen thuộc hắn còn biết đó là người nào.
Ba người vừa tới đều là anh em thân thuộc với Trần Thủ Độ, đó là Trần Tự Khánh, Trần Thừa và Trần An Quốc.
“Xem ra chú em rất tự tin vào cuộc chiến ngày mai, giờ này vẫn còn ngồi đây thảnh thơi ngắm cảnh.” Trần Thừa, người chưa thấy đâu, tiếng đã có trước.
Trần Thủ Độ nhón chân đứng dậy với một phong cách cực kỳ tao nhã, chắp tay: “Kính chào ba anh. Không phải em tự phụ, chẳng qua trận đấu ngày mai, thực sự không có tính khiêu chiến mà thôi.”
“Hả? Còn không nhận là tự phụ. Anh của chú đây, không phải nói huênh hoang chứ, người có võ công cao hơn anh, quét mắt khắp Đại Việt không có bao nhiêu người. Nhưng đấu với Lý Thông, lại chỉ có thua chứ không bao giờ thắng. Dù cho chú đi học võ công ở bên ngoài có giỏi giang đến cỡ nào, cũng phải biết khiêm nhường một chút.” Trần Thừa nhếch mép.
Trần An Quốc lên tiếng: “Anh Thừa nói đúng đấy Thủ Độ à. Chú nên nghĩ đối sách hạ gục Lý Thông đi.”
Trần Tự Khánh cười sảng khoái: “Để coi nào, một người là võ sĩ vô địch của Hoàng tộc đương triều đã thành danh hơn mười năm, hiện đang đứng đầu đội quân Túc Vệ tiếng tăm lẫy lừng. Một người là kỳ tài ngút trời của gia tộc họ Trần, sau ba năm bôn ba hải ngoại mới trở về, đột nhiên khiêu chiến một lúc hai địch thủ mạnh nhất của hai gia tộc. Nào nào, mọi người đoán xem, ai sẽ chiến thắng đây?”
Trần Thủ Độ khẽ cười: “Anh Tự Khánh thực biết nói chơi, cái gì mà kỳ tài ngút trời của gia tộc kia chứ, danh hiệu đó em nào dám nhận. Em cũng chỉ là vì gia tộc mà tận tâm tận lực cống hiến sức mình thôi.”
Trần An Quốc chau mày: “Còn nữa, em Độ cũng không nên xem thường người của gia tộc họ Tô. Kẻ địch là đối thủ khó nhằn đấy. Anh mới điều tra lai lịch về kẻ mà Tô Trung Từ mang ra ứng chiến. Kẻ đó gọi là Giàng Bu Sor, một cái tên nổi tiếng ở miền núi phía Bắc. Hắn có sức khỏe kinh người, so về sức lực có phần hơn hẳn cả Lý Thông. Hắn từng một mình đánh chết một con hổ lớn, nên nhân gian còn gọi hắn là Người Giết Hổ.”
Sắc mặt Trần Thủ Độ vẫn không hề thay đổi khi nghe tin tức trên, gật đầu: “Em sẽ lưu ý hắn.”
Trần An Quốc ngán ngẩm: “Đến chịu với em. Chẳng biết em dựa vào cái gì mà vẫn có thể bình chân như vại thế này được?”
Trần Thừa khinh bỉ nói: “Lão cáo già Tô Trung Từ muốn dây máu ăn phần đây mà. Ngay cả người ngoài gia tộc cũng mang vào thi đấu, thật không biết liêm sỉ.”
Trần Tự Khánh nhìn Trần Thủ Độ chăm chú: “Mọi chuyện chỉ có thể dựa vào kết quả trong cuộc chiến ngày mai. Trần Thủ Độ, cố gắng. Anh tin tưởng em.”
Trần Thủ Độ hờ hững đáp: “Chiến thắng... đã nằm trong lòng bàn tay chúng ta. Gia tộc họ Trần bất diệt.”
* * * * * * * * * *
Trong sân luyện võ của phủ Tô Trung Từ.
Ầm... ầm... ầm...
Ba nhát chùy. Tảng đá vỡ ra nát bấy.
Những người quan khán tại đó đều trợn tròn mắt nhìn kẻ đang ở trước mặt họ. Kẻ đó có bộ dáng cao to, tay cầm cây chùy sắt đứng sừng sững như ngọn núi nhỏ.
“Hắn có phải là người hay không vậy? Tảng đá to như thế mà có thể đập nát được? Sức trâu cũng không đủ để hình dung về người này.” Tô Trung Sang đang đứng bên cạnh 2m3RZ Tô Trung Từ, bình phẩm.
Một gã trung niên mắt lé đứng chếch ở phía sau Tô Trung Từ, khom lưng nói: “Thưa đức ngài, chỉ là một tảng đá vô tri, sao có thể cho thấy rõ được bản lĩnh thật sự của Người Giết Hổ? Hay là để tiểu nhân yêu cầu hắn biểu diễn thêm vài tuyệt kỹ nữa ạ.”
Tô Trung Từ cười sảng khoái: “Hay lắm, tiếp tục.”
Gã mắt lé hô lớn: “Giàng Bu Sor, múa bài võ Thiết Chùy San Núi.”
Gã to lớn bắt đầu huy vũ cây chùy sắt nặng trịch, mỗi bước chân của gã khiến cho người ta có cảm giác đất dưới chân đang rung lên từng hồi.
Tô Trung Sang gặng hỏi Tô Trung Từ: “Tại sao anh lại cử người ra đánh hiệp đầu giúp nhà Lý? Cứ để hai nhà Lý, Trần đánh nhau sống chết, chúng ta làm ngư ông đắc lợi có phải hơn không?”
Tô Trung Từ cười khẩy: “Hừ, giúp nhà Lý? Chú lầm rồi, thằng nhãi con thư sinh Trần Thủ Độ, anh không để vào mắt. Trên điện chầu, anh chỉ giả vờ tát nước theo mưa đấy thôi. Cái chính là anh muốn nắm giữ chức vị đứng đầu Túc Vệ quân kia?”
Tô Trung Sang nhếch môi: “Ý của anh là cho tên đó làm Điện tiền chỉ huy sứ?”
“Chính thế. Em có thể thấy đấy, sức khỏe của hắn còn vượt trội hơn hẳn Lý Thông. Chỉ cần hắn có thể chiến thắng Lý Thông, những chuyện khác anh có thể chu toàn.” Tô Trung Từ đáp.
Tô Trung Sang hỏi gã mắt lé: “Thào Nà, ngươi cho rằng tên này có thể thắng được Lý Thông hay không?”
Gã mắt lé cúi người trả lời: “Thưa đức ngài, khắp dải miền núi phía Bắc, không ai có thể thắng nổi Giàng Bu Sor. Giàng Bu Sor là chiến sĩ dũng mãnh nhất. Giàng Bu Sor từng tay không đánh chết hổ dễ như hái quả ngọt trên cây. Giàng Bu Sor từng đánh bại một lúc mười người mạnh nhất ở các bản làng kế bên dễ như leo lên đồi, lên núi. Cái tên Lý Thông kia mà ngài nhắc đến chắc chắn sẽ bại trận dưới sức lực khỏe hơn hùm beo của Giàng Bu Sor.”
Tô Trung Từ phất tay: “Đủ rồi, ngươi không cần phải ca tụng nữa. Cái ta cần chính là kết quả, chứ không phải là mấy lời nói hươu nói vượn của ngươi. Nếu Giàng Bu Sor thất bại, thì coi chừng cái mạng nhỏ của ngươi đó.”
Gã mắt lé toát mồ hôi, liên tục gật đầu: “Tiểu nhân hiểu rõ, tiểu nhân hiểu rõ.”
“Tốt, lui ra nhà sau đi, cứ ăn uống phủ phê thoải mái. Ta là người rất hiếu khách và rất trân trọng hiền tài. Yên tâm, ngày mai Giàng Bu Sor mà toàn thắng, ta sẽ trọng thưởng.” Tô Trung Từ nói tiếp.
Gã mắt lé vâng dạ, khom mình, đi khỏi sân luyện võ.
Tô Trung Từ cất tiếng: “Đã khống chế được mấy động lớn ở châu Tây Nùng rồi?”
“Thưa anh, tổng cộng là chín động lớn hoàn toàn quy phục, còn năm động lớn thì đang trong quá trình thôn tính.” Tô Trung Sang đáp.
“Chậm quá, nhanh chóng hối thúc bọn chúng gấp rút lên. Bên chú làm ăn rề rà lắm, phải học hỏi thằng cháu rể Ma La kìa, nó đã hoàn thành nhiệm vụ mà ta giao phó từ nửa tháng trước.” Tô Trung Từ nheo mắt.
“Dạ, em sẽ cố gắng hết mình. Đã không còn sớm nữa, em xin phép quay về nhà ạ.” Tô Trung Sang chắp tay.
“Được rồi, chú đi đi. Anh ở đây xem tên bò mộng kia luyện chùy.” Tô Trung Từ chăm chú nhìn gã to lớn giữa sân luyện võ, nói. “Giàng Bu Sor... Mong rằng ngươi đừng làm ta thất vọng.”
Tô Trung Sang cúi người, đi giật lùi mấy bước mới xoay người lại, trong lúc hắn cắm mặt rời đi, ánh mắt lóe lên tia vi diệu đầy phức tạp.
Thâm Không Bỉ Ngạn tác phẩm mới của Thần Đông, khởi đầu rất ổn, hệ thống mới lạ