Nơi diễn ra trận quyết đấu là một võ trường rộng lớn nằm trong khu vực Hoàng thành Thăng Long. Xung quanh võ trường được rào bằng những cột gỗ cao vững chắc điêu khắc hoa văn hình cá sấu, chim Lạc, hình chiếc thuyền, hình người cầm lao đi săn thú.
Ở giữa võ trường đắp một võ đài bằng đất cao hai thước, lát nền bằng những khối đá dày to bản. Bốn góc võ đài cắm bốn lá cờ với bốn màu xanh, đỏ, trắng, đen cao khoảng bốn thước. Bốn lá cờ này có màu sắc được thiết kế và đặt theo thuyết Âm Dương Ngũ Hành. Góc võ đài hướng đông thuộc mộc, cắm lá cờ màu xanh. Hướng nam thuộc hỏa, cắm lá cờ màu đỏ. Hướng tây thuộc kim, cắm lá cờ màu trắng. Hướng bắc thuộc thủy, cắm lá cờ màu đen. Đối diện với võ đài là khán đài giành cho vua quan ngồi. Ngay giữa khán đài, phía sau vị trí vua ngồi, có cắm một lá cờ cao vút màu vàng thêu hoa văn hình rồng năm móng uốn lượn. Ở ba mặt còn lại của võ đài thì dựng ba khán đài có quy mô nhỏ hơn khán đài giữa, giành cho các quan có chức vị thấp hơn.
Mặt trời ngả dần về tây, cái nắng chói chang dần biến mất, vua quan triều đình đã có mặt đông đủ ở võ trường.
Lý Hạo nhấp nhổm trên ghế chủ tọa, ngó bên này, nghiêng bên kia, ra chiều phấn khích, lên tiếng: “Cuộc tỷ võ hôm nay thật là vui quá. Không khí vô cùng náo nhiệt. Phải chi ngày nào cũng tổ chức một cuộc tỷ võ như thế này thì hay biết mấy nhỉ? Các khanh nghĩ sao?”
Trần An Quốc xun xoe: “Nếu Hoàng thượng thích, Hoàng thượng có thể xuống chiếu yêu cầu mỗi buổi chiều đều cho người quyết đấu võ công. Lúc đó Hoàng thượng tha hồ mà ngự lãm.”
Tô Trung Từ cười châm biếm: “Ý kiến của Thượng thư An Quốc nghe có vẻ là có lý đấy. Thượng thư An Quốc thực hiểu tâm ý của Hoàng thượng.”
Trần An Quốc hừ một tiếng: “Thái úy Trung Từ nói như thế là đồng tình với ngu ý của hạ quan chăng?”
Tô Trung Từ cười ha hả: “Nào có, nào có, chuyện đó bổn quan không dám lạm bàn. Trước tiên cứ xem trận thư hùng giữa hai người của hai gia tộc chúng ta đã.”
Trần Tự Khánh xoay người sang cung kính nói với Lý Hạo: “Giờ quyết đấu đã đến rồi, xin mời Hoàng thượng đứng ra tuyên bố.”
Tô Trung Từ nhếch mép khẽ ừ hử, hắn hiểu Trần Tự Khánh vừa nói câu đó là cực kỳ thâm hiểm. Trần Tự Khánh muốn bộc lộ lòng tôn kính vua và ngầm chỉ trích Tô Trung Từ không cwdp9 coi vua vào mắt, đồng thời tăng thêm mối hiềm khích giữa phe Hoàng tộc và phe họ Tô.
Lý Hạo giả vờ không quan tâm đến cuộc ganh đua miệng lưỡi giữa hai phe Tô, Trần mà gật đầu: “Tự Khánh khanh gia nhắc phải lắm. Trẫm cũng nôn nóng xem trò vui lắm rồi.”
Lý Hạo đứng dậy, cao giọng hô: “Cuộc quyết đấu giữa võ sĩ đại diện của hai gia tộc họ Tô và họ Trần bắt đầu.”
Ba hồi trống vang lên. Mọi người tập trung chú ý xuống võ đài.
Một vị quan võ đứng ở gần võ đài, cầm loa xướng: “Mời Giàng Bu Sor và Trần Thủ Độ lên võ đài.”
Ở hai bên khán đài, xuất hiện hai người tách khỏi đám đông, tiến lên võ đài.
Trần Thủ Độ chắp hai tay sau lưng, chầm chậm bước lên bậc đá, toàn thân mặc bộ võ phục màu xanh lam, điệu bộ tiêu dao, tự tại.
Phía bên kia, Giàng Bu Sor cao hơn Trần Thủ Độ cả cái đầu, mặc võ phục màu đen, tay vác chùy sắt to đùng trên vai, nện những bước chân đầy uy lực xuống nền đá.
Một vị quan võ nhận trách nhiệm làm trọng tài điều khiển trận quyết đấu, bắt đầu đọc hàng loạt quy tắc dài dằng dặc, nhưng tóm gọn lại chỉ có hai điều quan trọng cần phải nhớ là võ sĩ bị đánh rơi xuống võ đài sẽ bị xử thua và không được giết người.
Bên dưới võ đài vang lên những tiếng xì xào bàn tán. Những người đến xem cuộc đấu đều nhao nhao ngó lên khán đài quan sát hai vị võ sĩ.
Một vị quan văn ngồi ở cuối hàng nói: “Quan bác xem kìa, hai võ sĩ này cũng rất uy phong đấy. Quan bác đoán xem ai giỏi võ hơn.”
Vị quan văn ngồi kế trầm tư: “Tôi không rõ lắm về Trần Thủ Độ, chỉ nghe nói tên thiếu niên này từng là nhân tài võ học trong gia tộc họ Trần mấy năm trước. Còn Giàng Bu Sor, tôi đã nghe nhiều về các điển tích của hắn, hắn có sức khỏe phi thường, chỉ bằng tay không có thể đánh chết hổ, một mình đánh bại mười cao thủ vây công, tung hoành ngang dọc khắp một dải miền núi phía bắc hiếm có người địch lại.”
“Theo như quan bác kể, có lẽ Giàng Bu Sor sẽ đánh bại Trần Thủ Độ phải không?” Vị quan văn tiếp lời.
“Có lẽ vậy.” Vị quan văn kia gật gù.
Ở vị trí khác, một vị quan võ nói: “Trận này còn cần phải đánh nữa à? Người của họ Trần thua chắc rồi. Nhìn tên kia mà xem, to cao như voi miền núi thế kia thì còn đánh đấm kiểu gì nữa?”
Vị quan ngồi bên cạnh bảo: “Ỷ to khỏe hơn là không có bản lĩnh, gia tộc họ Tô không hề chơi đẹp chút nào. Tên này rõ ràng là người dân tộc miền núi, chứ nào phải người trong gia tộc họ Tô. Thế mà lại đem ra so đấu.”
Vị quan khác chen vào: “To xác hơn chưa chắc là người chiến thắng. Cần phải chờ đợi kết quả trận đấu mới biết được.”
Vị quan võ bĩu môi: “Nói thế mà cũng nói. Bây giờ tôi với quan bác cược xem ai là người chiến thắng nào. Tôi bắt tên to con kia, quan bác dám cược không?”
Vị quan đó xoa cằm lộ vẻ thần bí: “Trận đấu này ẩn chứa nhiều huyền ảo. Tôi đã nhẩm tính mấy lần vẫn không rõ kết quả. Xưa nay tôi chưa làm việc gì không nắm chắc, vì vậy tôi quyết định không cược với quan bác ván này.”
Vị quan võ ngoác miệng cười: “Còn bày đặt.”
Lúc đó, vị quan võ làm trọng tài đã đọc xong các quy tắc, cất tiếng: “Hai người còn có điều gì muốn hỏi hay không?”
Giàng Bu Sor ồm ồm nói: “Nhóc con kiêu ngạo kia, ngươi muốn dùng tay không đấu với cây chùy này của ta sao?”
Trần Thủ Độ lớn tiếng đáp: “Bằng tay không ta cũng có thể đánh bay ngươi xuống đài.”
Giàng Bu Sor há miệng cười vang: “Ta đã từng trải qua nhiều trận chiến lớn, nhưng gặp kẻ khinh thường địch thủ như ngươi là lần đầu tiên đấy. Lấy vũ khí ra đây, ta sẽ không đánh nhau với những kẻ tay không tấc sắt.”
“Ha ha, ngươi muốn bại nhanh hơn thì ta sẵn lòng chiều ý của ngươi. Người đâu, mang kiếm lớn ra đây cho ta.” Trần Thủ Độ hét to.
Một tên võ sĩ của gia tộc họ Trần nhanh chóng cầm một thanh kiếm sắt to dày, bằng cả hai tay dâng cho Trần Thủ Độ.
Trần Thủ Độ cầm thanh kiếm sắt nặng nề đó bằng một tay, huy kiếm múa một vòng, cười sang sảng: “Giàng Bu Sor, ngươi có tuyệt kỹ mạnh nhất gì thì hãy xuất ra, nếu không ngươi sẽ không có cơ hội đâu.”
Giàng Bu Sor đã không kìm nén được cơn giận, thở phì phò: “Trần Thủ Độ, chỉ một lát nữa thôi, ngươi sẽ phải nằm bẹp dí dưới đất mà cầu xin ta tha mạng cho ngươi. Ta sẽ cho ngươi biết như thế nào mới gọi là đau đớn.”
Trần Thủ Độ nhướng mày, giơ kiếm lên cao: “Ta thì đoán ngược lại, ngươi sẽ bại trận trong nhục nhã. Năm chiêu, ngươi sẽ bị ta đánh bại trong năm chiêu.”
Giàng Bu Sor chống chùy xuống sàn, cười ngất ngưởng: “Năm chiêu? Đây là chuyện cười thú vị nhất mà ta từng nghe. Vị quan trọng tài kia, mau mau cho bắt đầu đi, để ta đập bẹp con tép khoác lác này.”
Vị quan trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu và lui xuống dưới đài.
Trần Thủ Độ hững hờ nhìn địch thủ, chỉ xéo kiếm lên trời.
Giàng Bu Sor vung chùy sắt lên cao, hô: “Chết...”
Giàng Bu Sor chạy ầm ầm đến vị trí Trần Thủ Độ đang đứng, như một con voi hùng dũng lao đến đạp nát con mồi.
Bình bịch.
Bình bịch.
Toàn bộ khán giả đều hồi hộp nhìn chằm chặp vào võ đài. Họ nghe tiếng bước chân huỳnh huỵch của Giàng Bu Sor mà cảm tưởng như có một chiếc chày đang giã từng hồi vào trái tim của mình, lực chấn động mà Giàng Bu Sor tạo ra thật khủng khiếp.
Tốc độ của Giàng Bu Sor tăng dần lên, nếu ai nghĩ rằng Giàng Bu Sor to lớn là chậm chạp thì hắn đã lầm. Tốc độ chạy của Giàng Bu Sor có thể nói là nhanh như gió lốc, chỉ mấy bước chân đã lao tới chỗ Trần Thủ Độ. Ánh mắt mọi người dường như không thể quan sát kịp tốc độ di chuyển của Giàng Bu Sor.
Giàng Bu Sor giậm mạnh chân xuống đất, phóng vút người lên cao, giáng cây chùy xuống đỉnh đầu Trần Thủ Độ. Giàng Bu Sor đã bị Trần Thủ Độ khơi dậy lửa giận, hắn chỉ có một ý nghĩ là phải đập vỡ đầu tên nhóc con kiêu ngạo trước mặt thì mới hả cơn giận này, còn chuyện phân thắng thua gì đó, hắn đã vứt quách sang một bên.
Tô Trung Từ ở trên khán đài thầm lo lắng: “Không xong, con bò điên này muốn giết chết thằng nhóc ngu ngốc kia hay gì vậy?”
Vị quan võ trầm trồ: “Quá mạnh. Quá nhanh.”
Một vị quan võ sáng mắt: “Chiến tướng, đúng là chiến tướng. Tên này xứng đáng cho vào vị trí chiến tướng xung phong dẫn đầu nơi tiền tuyến.”
Uy lực một chùy như bài sơn đảo hải, đánh thẳng vào đầu Trần Thủ Độ. Chiêu thức ấy nhanh đến nỗi khiến một số người theo kịp diễn tiến của chiêu thức, đã thầm nhận định Trần Thủ Độ e rằng phải chết không thể nghi ngờ.
Trong thời khắc đó, Trần Thủ Độ cười nhạt, quay kiếm một vòng từ dưới lên, chiêu quay kiếm cực nhanh.
Vút.
Tiếng gió rít lên.
Trần Thủ Độ gầm lớn: “Ngã...”
Choang.
Thanh kiếm sắt lớn đánh vào cây chùy sắt.
Giàng Bu Sor bật ngửa người ra sau. Rất nhanh, Giàng Bu Sor đứng vững, cầm cây chùy bằng cả hai tay. Giàng Bu Sor cảm giác cánh tay kia tê dại.
“Ngã...” Trần Thủ Độ chém thẳng vào cây chùy mà Giàng Bu Sor đang cầm.
Giàng Bu Sor bị đẩy lùi mấy bước.
“Ngã...” Tiếng ngã tiếp theo lại vang lên. Trần Thủ Độ xoay ngược cổ tay chém một đường vòng cung vào bên hông Giàng Bu Sor.
Giàng Bu Sor loạng choạng đỡ đòn.
“Ngã...” Trần Thủ Độ hét lớn, nhún người lên cao, chém kiếm xuống.
Giàng Bu Sor đã bị đẩy lùi đến mép võ đài. Giàng Bu Sor không thể lùi được nữa. Giàng Bu Sor vận hết sức lực quét cây chùy lên trên, quyết dùng toàn lực đánh bay vũ khí trong tay Trần Thủ Độ.
Keng.
Trong thời điểm cây chùy chạm vào thanh kiếm, Giàng Bu Sor thoáng thấy Trần Thủ Độ uốn người trên không, tung hai chân, đạp vào giữa ngực hắn.
Toàn trường tĩnh lặng. Không có tiếng xì xào. Không có tiếng bàn tán. Ngay cả tiếng thở gấp cũng không có.
Khi chúng nhân quan sát cuộc chiến hoàn hồn lại, họ đã thấy Giàng Bu Sor đang nằm trên mặt đất, tay ôm ngực, trợn trừng mắt nhìn Trần Thủ Độ ở trên võ đài.
Giàng Bu Sor đã rớt khỏi võ đài. Giàng Bu Sor đã bại trận. Cuộc chiến mới chỉ diễn ra có chốc lát mà thôi. Nhưng sự thực đúng là như vậy, không thể chối cãi, Trần Thủ Độ đã đánh bại một đối thủ hùng mạnh, chỉ trong năm chiêu!
Vạn Tướng Chi Vương truyện hay, phương thức tu luyện mới lạ, hài hước