Không ai ngờ đến kết quả như thế này, tất cả mọi người có mặt tại võ trường ngày hôm nay đều chờ mong một trận chiến long trời lở đất giữa các đối thủ. Nhưng ngay trận đấu đầu tiên, đã có bất ngờ xảy ra. Trận đấu diễn ra rất chóng vánh, chỉ vài nhịp thở, trận đấu đã kết thúc. Đối thủ được đánh giá cao hơn, đã thua, thua nhanh đến nỗi không thể nào nhanh hơn được nữa.
Giàng Bu Sor chống tay đứng dậy, khuôn mặt đỏ bừng, nhìn chằm chặp Trần Thủ Độ như muốn đóng đinh Trần Thủ Độ lên tường. Dĩ nhiên Giàng Bu Sor không phục, hắn vẫn còn dồi dào sức lực để tiếp tục chiến đấu. Nhưng hắn đã thua rồi, hắn không thể phủ nhận điều đó.
Giàng Bu Sor mở miệng: “Ta thua. Nhưng ta vẫn chưa chấp nhận trận thua này, do ta quá chủ quan khinh địch. Nếu có một trận quyết chiến sinh tử, chưa biết ai mới là kẻ nằm xuống.”
Trần Thủ Độ thờ ơ đáp: “Ta sẽ đợi đến ngày đó. Hy vọng ngươi đừng chết quá sớm.”
Trần Thủ Độ nắm chặt cây kiếm lớn trong tay, quay lưng, trở về vị trí đứng lúc đầu.
Tiếng trầm trồ thán phục xôn xao.
“Quá mạnh.”
“Chỉ vài chiêu đã đánh ngã Người Giết Hổ.”
“Sức lực và võ nghệ của Trần Thủ Độ là không thể nào hình dung được. Giàng Bu Sor đã là nhân vật khó kiếm, ấy thế mà đem so với Trần Thủ Độ thì chẳng là gì cả.”
“Lời đồn đại quả không ngoa. Trần Thủ Độ là kỳ tài ngút trời của gia tộc họ Trần.”
“Tôi thực chờ mong trận đấu sắp tới diễn ra, chắc chắn là kinh thiên động địa.”
“Trận đấu tiếp theo, Trần Thủ Độ thắng chắc rồi.”
“Còn phải xem thế nào đã. Nói thật tình, thực không uổng phí chiều nay tôi bỏ công đi xem trận chiến hấp dẫn như thế này.”
Trên khán đài, Lý Hạo đang thầm lo lắng: “Khốn kiếp, tên này... trong ba năm ở Mông Cổ hắn làm như thế nào EL9qm mà luyện được một sức khỏe kinh người đến thế? Ngay cả mình cũng chưa chắc thắng được Giàng Bu Sor một cách đơn giản như vậy. Tình hình này... Lý Thông lành ít dữ nhiều rồi!”
Trần Thừa cả cười: “Giỏi lắm, rất giỏi. Trần Thủ Độ đã mang đến uy phong cho gia tộc họ Trần. Ha ha, chỉ tội cho gia tộc nào đó ngay cả đến nhờ vả người ngoài mà cũng phải chịu thua trong nhục nhã.”
Tô Trung Từ tím mặt, hừ lạnh: “Thái bảo Trần Thừa chớ vội đắc ý. Chỉ là một cuộc đấu cỏn con, bổn quan không để vào mắt. Ngày rộng tháng dài, Thái bảo Trần Thừa cứ từ từ mà cười cho thỏa chí đi đã.”
Trần An Quốc đế thêm: “Thái úy Trung Từ nói đúng lắm. Chặng đường phía trước còn rất dài, mong ngài đi cho cẩn thận.”
Bên dưới võ đài, vị quan trọng tài xướng: “Trần Thủ Độ chiến thắng. Giàng Bu Sor bại trận. Mời Giàng Bu Sor lui vào trong.”
Lý Hạo đứng dậy, vỗ tay tán thưởng: “Trần Thủ Độ giỏi lắm. Đánh nhau quá tuyệt. Mỗi tội xem không sướng mắt, có tý đã hết, chán quá. Thôi được rồi, vỗ tay, vỗ tay nào các khanh. Vỗ tay trợ hứng nào.”
Các vị quan ngồi kế bên Lý Hạo lần lượt đứng lên vỗ tay nhiệt liệt, tiếp theo toàn bộ mọi người trong khán đài đều đứng dậy, vỗ tay hoan hô Trần Thủ Độ. Tiếng vỗ tay vang rền chúc mừng kẻ chiến thắng trong oanh liệt ở trận đấu thứ nhất.
Khi tiếng vỗ tay dứt, mọi người an tọa, vị quan trọng tài nói: “Mời đấu thủ Trần Thủ Độ xuống dưới nghỉ ngơi. Hết thời gian nửa nén nhang, bắt đầu tiến hành cuộc thi đấu tiếp theo giữa hai đấu thủ Trần Thủ Độ và Lý Thông.”
Trần Thủ Độ giơ tay lên cao: “Khoan đã, tôi xin có ý kiến.”
Vị quan trọng tài biết hiện tại Trần Thủ Độ chưa có tước vị gì cả. Tuy nhiên hắn hiểu rõ hai điều, thứ nhất Trần Thủ Độ là thành viên nòng cốt trong gia tộc họ Trần. Thứ hai là sau ngày hôm nay, tiếng tăm của Trần Thủ Độ sẽ trở nên vang dội và sẽ được trọng dụng làm quan lớn trong triều đình. Một kẻ có chức quan nhỏ nhoi như hắn là không thể so sánh, cho nên vị quan trọng tài liền cung kính nói: “Ngài có ý kiến gì xin cứ nêu ra.”
Trần Thủ Độ quăng thanh kiếm lớn về phía gã võ sĩ Trần tộc đứng ở đằng xa, ngạo nghễ đầy khí phách: “Tôi muốn lập tức tiến hành trận đấu tiếp theo.”
Vị quan trọng tài dò hỏi: “Ngài chắc chắn chứ. Ngài không muốn nghỉ ngơi dưỡng sức sao?”
Trần Thủ Độ gật đầu: “Tôi chắc chắn.”
Vị quan trọng tài ngước nhìn lên phía khán đài trung ương, lộ vẻ xin ý kiến.
Lý Hạo đứng dậy cười lớn: “Ha ha ha, trẫm cũng muốn mau mau xem trận đấu mới lắm rồi. Cho đánh ngay đi.”
Vị quan trọng tài bắc loa xướng: “Mời đấu thủ Lý Thông lên võ đài. Tiến hành trận đấu cuối cùng.”
Lý Thông mặc bộ võ phục màu nâu nhạt xuất hiện, tay cầm thanh bảo đao bóng loáng, uy nghi bước lên võ đài.
Trần Thủ Độ chắp tay: “Nghe danh đại nhân Lý Thông đã lâu, bây giờ mới được chứng kiến tận mắt. Quả không hổ danh là đệ nhất cao thủ triều đình. Phong phạm vững chãi, tư thái bình ổn, dường như núi sập trước mắt cũng không chút nhíu mày.”
Lý Thông cũng chắp tay hồi đáp: “Các hạ quá khen. Năm chiêu vừa rồi đã khiến cho Lý mỗ mở rộng tầm mắt. Lý mỗ sẽ tận lực, dốc hết sức mình tiếp chiêu của các hạ.”
“Đại nhân Lý Thông sử dụng bảo đao à? Tốt, tôi sẽ dùng bảo kiếm của gia tộc để bồi tiếp đại nhân. Người đâu, mang bảo kiếm Lấp Biển ra đây cho ta.” Trần Thủ Độ hô lớn.
Trận đấu vừa rồi với Giàng Bu Sor, Trần Thủ Độ hoàn toàn có thể dùng bảo kiếm Lấp Biển để chiến thắng. Nhưng Trần Thủ Độ không thích sử dụng cách đó, Trần Thủ Độ muốn dùng thanh kiếm lớn để đối phó với cây chùy sắt nặng nề, Trần Thủ Độ muốn dùng sức lực để đè bẹp vũ lực. Muốn sử dụng vũ lực kinh người để chấn nhiếp toàn trường, muốn chứng tỏ cho tất cả thế nhân biết hắn, Trần Thủ Độ, là kẻ toàn tài, không ai có thể vượt qua hắn ở bất kỳ lĩnh vực nào.
Một gã sĩ khác cầm thanh bảo kiếm bén nhọn, lấp lánh ánh hàn quang dưới buổi chiều tà dâng lên tận tay Trần Thủ Độ.
Vị quan trọng tài xướng: “Trận đấu cuối cùng bắt đầu.”
Chín hồi trống liên tục vang lên dồn dập, rung động lòng người, kích thích máu nóng tất cả mọi người ở võ trường như sôi trào, cuồng nhiệt.
Lý Thông và Trần Thủ Độ đối mặt nhau, gườm gườm quan sát địch thủ.
Trần Thủ Độ vươn thẳng kiếm, chĩa về hướng Lý Thông, ánh mắt Trần Thủ Độ sắc lẹm. Trần Thủ Độ đã không còn dáng vẻ bình thản, bất cần nữa, giờ đây hắn đã thay đổi dáng vẻ khác hoàn toàn so với trận chiến trước. Biểu tình của Trần Thủ Độ trở nên trầm trọng, hai mắt ghim thẳng vào Lý Thông, Trần Thủ Độ muốn thu vào mắt toàn bộ cử chỉ, động tác của Lý Thông, dù là nhỏ nhất. Trần Thủ Độ không phải là kẻ ỷ y, khinh thường địch thủ.
Tay phải Lý Thông nắm chặt chuôi đao ổn định mà thoải mái, thân mình thẳng tắp, đứng im bất động như cây cổ thụ sừng sững, hiên ngang đón gió, hai tay đặt chéo xuống dưới, mũi đao chạm đất. Với tư thế này, nhìn bề ngoài như Lý Thông không hề vào thế thủ gì cả, nhưng trong đó lại ẩn chứa nhiều huyền ảo khôn lường. Lý Thông đã đạt đến cảnh giới vô vi, tựa có tựa không.
Cả võ trường im phăng phắc, hồi hộp chờ đợi màn long tranh hổ đấu sắp diễn ra trên võ đài.
Bỗng Lý Hạo đứng dậy, chụm hai tay thành loa, gào: “Hai khanh nhớ có đánh thì đánh lâu lâu vào đấy. Đừng có như trận đấu vừa rồi, mới tý đã kết thúc. Đánh đi, đánh nhiệt tình vào.”
Trần Thủ Độ thoáng liếc nhìn lên vị trí Lý Hạo đang gào thét.
Lý Thông chợt xoay mạnh cổ tay, khẽ nhích lưỡi đao lên phía trước. Ánh mắt Lý Thông biến đổi lập lòe phản xạ dưới tia nắng yếu ớt của ánh mặt trời sắp lặn.
Trần Thủ Độ đột nhiên phát hiện có biến, cho rằng Lý Thông tấn công, nên hơi nhướn người về phía trước. Sau mới nhận ra bản thân đã bị lừa, Trần Thủ Độ quyết gỡ gạc mặt mũi, lập tức phát động công kích hòng chiếm tiên cơ.
Trần Thủ Độ hô lớn: “Cá Kình Lướt Sóng.”
Thanh kiếm trong tay Trần Thủ Độ đâm thẳng tới, cả thân hình Trần Thủ Độ như mũi tên rời cung lao vun vút theo thanh kiếm về phía trước.
Trên khán đài, Lý Hạo vỗ vỗ vai Tô Trung Từ cười hềnh hệch: “Ấy, Tô thái úy xem kìa, họ đánh nhau rồi kìa. Vui, vui thật.”
Tô Trung Từ hắng giọng: “Lão thần đã nhìn thấy. Khụ, khụ, mời Hoàng thượng an tọa để thoải mái ngự lãm cuộc đấu.”
“Ờ đúng, đúng rồi, ái khanh nhắc trẫm mới nhớ ra, ngồi xuống xem thoải mái hơn.” Lý Hạo đặt mông đánh phịch xuống ghế, xốc xốc hai cánh tay áo, hào hứng dán mắt vào trận chiến dưới võ đài.
Khi mũi kiếm còn cách một bước chân, Lý Thông phất đao gạt mũi kiếm lên trên, chuyển người qua trái, uốn cánh tay như rắn uốn khúc, thúc cùi chỏ vào cổ Trần Thủ Độ.
Trần Thủ Độ nhún mình, tràn người qua một bên né đòn đánh hiểm hóc đó, quát: “Sóng Biến Muôn Hình.”
Trần Thủ Độ điều khiển thanh kiếm chuyển động theo nhiều hướng khác nhau, theo những quỹ tích kỳ ảo, tuy vậy mũi kiếm đều nhằm vào cánh tay phải cầm đao của Lý Thông mà đâm tới. Kiếm chiêu đó của Trần Thủ Độ nhằm mê hoặc Lý Thông, khiến cho Lý Thông bị bó tay bó chân, bởi vì tay cầm đao khó mà linh hoạt né tránh hơn tay còn lại. Đây là chiêu kiếm vừa có công dụng tấn công lại vừa có thể phòng thủ, cực kỳ khó phá giải.
Lý Thông nhíu mày, hét: “Gió Luồn Kẽ Lá.”
Lý Thông xoay chân, nhún người một vòng, thân hình Lý Thông nằm ngang giữa không trung, đồng thời thanh đao tạt ngang lưng Trần Thủ Độ.
Trần Thủ Độ công kích bất thành, bị đòn thế ảo diệu của Lý Thông trả đòn, lúc này Trần Thủ Độ rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan. Nếu như đứng im sẽ bị chặt đôi người thành hai nửa, nếu như tránh đòn đao ấy sẽ mất thế chủ động, rơi xuống hạ phong, chắc chắn một con người như Trần Thủ Độ sẽ không chọn giải pháp ấy.
Trần Thủ Độ quyết định mạo hiểm, bẻ ngoặt tay trở kiếm nhanh như chớp giật, đè thanh kiếm phía trên thanh đao, kéo lê thanh kiếm trên lưỡi đao, những tia lửa điện bắn xẹt ra liên hồi do sự ma sát giữa hai loại vũ khí.
Lý Thông chột dạ, có cảm giác thanh đao trên tay đang bị thanh kiếm hút chặt, không điều khiển được theo ý mình nữa. Lý Thông tung cước đá vào eo lưng Trần Thủ Độ.
Trần Thủ Độ nhanh như cắt, vung trảo chụp vào chân Lý Thông, thanh kiếm thôi không cuốn lấy thanh đao nữa, quét một đường từ trên cao xuống nhằm chém vào chân Lý Thông.
Lý Thông rướn người, tung nắm đấm cực mạnh vào giữa mặt Trần Thủ Độ, thanh đao vụt xuống biến đổi theo đường dích dắc hình chữ chi, kịp thời chặn sống chiêu kiếm hiểm độc kia.
Trần Thủ Độ biết đợt công kích lần này đã không thể thành công, nếu còn ngoan cố tấn công tiếp, rất có thể người bị bại trận sẽ chính là hắn. Chính vì thế, Trần Thủ Độ đưa một chân ra sau, ngả người tránh cú đấm như sấm sét của Lý Thông, tiếp tục lùi thêm mấy bước, hoành kiếm xéo trước ngực, chuyển sang thế thủ.
Lý Thông cũng hiểu Trần Thủ Độ là đối thủ khó nhằn, không thể chiến thắng trong một vài chiêu thức, cho nên Lý Thông cũng không tấn công tiếp, thu đao lại, cảnh giác nhìn địch thủ.
Ai nấy nhất thời ồ lên khen ngợi cả hai đấu thủ trên võ đài đang thi đấu hết sức tuyệt vời. Cả hai đều đã cống hiến hết mình, xuất ra những tuyệt học của hai nhà, gặp chiêu phá chiêu, gặp thức phá thức. Quả xứng đáng là cặp đấu kỳ phùng địch thủ tuyệt thế đương thời.
Main bá, vô tình gần giống Cổ Chân Nhân.