Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 132: Thua




Véo.
“Trọng Đao Trảm Phong” Lý Thông quát lớn.
Cuộc giao chiến tiếp theo bắt đầu. Lần này là Lý Thông ra tay trước, những người am hiểu võ công đều nhận ra trong cuộc giao chiến lần trước, tuy bề ngoài hai đấu thủ có vẻ ngang tài, ngang sức, nhưng Lý Thông có phần chiếm ưu thế hơn một chút.
Lý Thông bổ đao chéo một đường như cầu vồng quét vào vai trái Trần Thủ Độ. Thế công như sấm sét, tiếng gió rít theo luồng đao, tựa hồ chém đôi người Trần Thủ Độ.
Trần Thủ Độ xuống tấn, không tránh không né, huơ kiếm đón đỡ nhát chém kia.
Keng.
Bảo kiếm Lấp Biển là bảo kiếm thuộc vào hàng ngũ đại thần khí của Đại Việt. Bảo kiếm này được vinh danh xếp hạng thứ hai, bởi tính sắc bén, bền chắc vô ngần của nó. Đây là bảo kiếm được một người thợ rèn họ Phùng ở Hoàng Giang rèn cho gia tộc họ Trần vào sáu mươi năm trước để tạ ơn cứu mạng. Nghe dân gian truyền lưu, thợ rèn họ Phùng là thợ rèn vũ khí tài giỏi nhất thời bấy giờ. Ông đã sử dụng một chất liệu kim loại hiếm có để chế tạo bảo kiếm Lấp Biển trong vòng bảy mươi ngày đêm miệt mài rèn đúc không ngừng nghỉ. Qua bao nhiêu năm tháng bể dâu, bảo kiếm Lấp Biển đã qua tay những kỳ tài võ học của gia tộc họ Trần, cùng với họ lập nên vô vàn kỳ tích.
Đã nhắc đến nguồn gốc của bảo kiếm Lấp Biển, thì không thể không nhắc đến vũ khí đứng đầu Đại Việt chính là thanh trường đao Bão Tố đang nằm trong căn phòng thờ tổ của hoàng tộc họ Lý. Trường đao Bão Tố, vũ khí gắn liền với cái tên của vị Hoàng đế đầu tiên nhà Lý, Lý Thái Tổ. Lý Thái Tổ cùng với thanh trường đao Bão Tố đánh đông dẹp bắc, tiễu trừ loạn đảng, chấn nhiếp quần hùng, một tay xây dựng cơ đồ, lập nên triều đại nhà Lý huy hoàng hơn hai trăm năm qua.
Sau Lý Thái Tổ, chỉ có ba người có diễm phúc được sử dụng trường đao Bão Tố, bởi ý nghĩa truyền kỳ của nó và sức nặng kinh khủng của nó mà ít ai cầm nổi trên tay, nói chi đến việc múa đao. Điển hình là trong cuộc chiến tranh với quân Tống, trường đao Bão Tố đã xuất thế khi đất nước gặp họa xâm lăng. Lý Vinh Hiển, vị hổ tướng của hoàng tộc họ Lý, trong trận chiến trên sông Như Nguyệt đã sử dụng thanh trường đao Bão Tố xông vào địch quân, giữa trận tiền chém tướng, lấy đầu tướng giặc như giữa chốn không người.
Càng trở về sau, con cháu hoàng tộc họ Lý càng trở nên yếu đuối, chỉ lo ăn chơi hưởng thụ đã quên mất quá khứ hào hùng của cha ông, để rồi trong tương lai cả dòng họ Lý phải chịu cảnh nhà tan cửa nát, bị tru diệt đuổi giết khắp nơi, một số phải trốn chui trốn nhủi như chó nhà có tang, một số phải chịu cảnh nhục nhã lưu vong nơi đất khách quê người, đau lòng khôn kể xiết. Và cho tới ngày nay, họ Lý một thời danh tiếng lẫy lừng lại trở thành họ tộc ít nhất của nước Việt, chỉ chiếm khoảng 0,5% dân số.
Keng. Keng. Keng.
Trần Thủ Độ giậm mạnh chân xuống sàn võ đài, không chút bối rối múa kiếm đón đỡ các chiêu đao tấn công dũng mãnh của Lý Thông. Hai đấu thủ hòa mình vào chiêu thức, đường đao kiếm loang loáng, tỏa ra từng luồng khí lạnh lẽo khắp võ đài.
Tô Trung Từ nhếch môi nói: “Có vẻ như Trần Thủ Độ sẽ chống đỡ không được bao lâu nữa. Ngay từ cuộc giao chiến lần trước đã rơi vào thế hạ phong, lần này cũng chẳng khá khẩm hơn gì mấy. Hà hà, có lẽ Chương thành hầu Tự Khánh phải uổng công thiết kế cục diện này mất rồi.”
Mắt Trần Tự Khánh vẫn không rời khỏi cuộc chiến, hồi đáp: “Đa tạ Thái úy Trung Từ nhắc nhở, tuy nhiên hạ quan không hiểu đại nhân đang nói về cục diện nào. Hạ quan xưa nay đều hành sự vì giang sơn xã tắc, lê dân bá tính nước Đại Việt, nào dám có lòng riêng bao giờ.”
“Xem ra ngài chỉ hành sự vì người dân Đại Việt thôi chứ gì?” Tô Trung Từ làm như vô tình hỏi.
Câu hỏi này của Tô Trung Từ rất độc địa. Thâm ý trong đó muốn ám chỉ gia tộc họ Trần chuyên làm việc ban ơn cho dân chúng để thu phục nhân tâm, gây tiếng tốt cho nhà Trần. Ngoài ra trong câu vừa rồi của Trần Tự Khánh lại không hề nhắc đến làm việc cho vua, phục vụ triều Lý. Vì thế Tô Trung Từ đã chớp ngay câu nói ấy mà xúc xiểm Trần Tự Khánh.
“Thái úy Trung Từ, ngài đừng có lộng ngôn bẻ ngữ, ngậm máu phun người. Lòng trung thành của họ Trần đối với triều Lý trước sau như một. Chứ không phải như một quyền thần nào đó lấn át cả vua quan triều đình. Nếu ngài có thời gian rảnh rỗi, thì hãy ra ngoài dân gian, đi vi hành mà xem người dân họ đang đồn đại những gì.” Trần Tự Khánh thản nhiên như không, chầm chậm lựa lời đối đáp.
Trần Tự Khánh rất khôn khéo lái sang chuyện của người dân, cốt ý đập lại Tô Trung Từ một gậy. Sự kiện bạo loạn ở phủ Tô Trung Từ đã truyền ra rộng rãi khắp dân chúng trong cả nước. Vết nhơ này, Tô Trung Từ quả thật khó lòng mà gột rửa cho hết được.
Tô Trung Từ cười nhạt: “Hừ, bổn quan cũng vì Hoàng thượng mà lao tâm khổ tứ, lại bị ngài nói xỏ nói xiên thành ra như thế. Thực nuối tiếc lắm thay. Bọn điêu dân vô công rỗi nghề chỉ biết ngồi chơi tán nhảm với nhau, nào biết được nỗi cực khổ của một vị quan phải gánh vác bộn bề công việc trên đất nước. Bổn quan làm việc thế nào, tự có sắp xếp, chỉ cần Hoàng thượng hiểu cho bổn quan là bổn quan đã thỏa lòng mong mỏi.”
Lý Hạo phất tay bảo: “Được rồi, các ái khanh, cả hai người đều như tay phải, tay trái của trẫm. Cớ sao lúc nào cũng so đo cãi cọ với nhau. Mau xem, xem họ đánh nhau tít mù bên dưới có phải sướng mắt hơn không?”
Lý Thông lại tiếp tục vung đao bổ xuống vai trái Trần Thủ Độ, đôi mắt trợn tròn, cơ bắp hai cánh tay nổi lên cuồn cuộn.
Trần Thủ Độ cười thầm trong bụng: “Vẫn là chiêu thức Trọng Đao Trảm Phong à? Chẳng lẽ tên mãng phu này không 2m3RZ biết đạo lý trong một trận chiến không được lặp lại chiêu thức quá hai lần?”
Trần Thủ Độ chếch kiếm lên cao, dự định vừa đỡ đòn đao ấy, sẽ tung thêm liên tiếp các chiêu thức hóa giải đòn thế, thừa dịp phản đòn, đồng thời tặng cho Lý Thông một đòn trí mạng vào điểm sơ hở của chiêu thức là bắp đùi chân phải.
Keng.
Đao kiếm chạm nhau.
“Hử?” Trần Thủ Độ khẽ thốt.
Trần Thủ Độ nghĩ rằng chiêu chém vừa rồi của Lý Thông phải cực mạnh, bởi theo uy thế tấn công của Lý Thông đã cho thấy Lý Thông đã dồn hết toàn lực. Nhưng thực tế lại không phải vậy, lực đạo của thanh đao lại không mạnh như tưởng tượng, mà nó lại nhẹ như bông.
Thanh đao của Lý Thông vừa chạm vào thanh kiếm đã bật tưng lên rồi chuyển hướng theo đường cầu vồng một lần nữa, chém vào bên cạnh sườn Trần Thủ Độ.
Trần Thủ Độ lỡ nhịp, bối rối né người tránh cú chém nguy hiểm kia.
Lý Thông biết thời cơ đã tới, nếu không tận dụng vào thời khắc này thì còn đợi tới bao giờ nữa?
Lý Thông vận hết toàn bộ công lực trong cơ thể, gầm lớn một tiếng đinh tai nhức óc: “Cuồng Phong Rống Giận.”
Loạn đao tung hoành. Lực xô trời đất. Cây cối ngả nghiêng. Người người khiếp sợ. Bão tố là cơn ám ảnh của loài người. Mỗi khi những cơn cuồng phong tràn qua nơi nào, chỉ còn để lại nơi ấy tang thương và chết chóc. Con người khi đứng trước những cơn giông bão, mới thấy rõ sự nhỏ bé, yếu đuối của bản thân. Sự giận dữ của trời đất, sức tàn phá của thiên nhiên là vô cùng vô tận, mãnh liệt vô ngần.
Trần Thủ Độ vất vả chống đỡ những chiêu đao liên hoàn của Lý Thông như chiếc lá khô trước gió, dập dìu trôi nổi giữa cơn cuồng phong bạo vũ không tìm ra lối thoát.
Quanh thân hai đấu thủ, bóng đao, ánh kiếm được xuất ra nhanh đến nỗi khiến cho người ta có cảm giác như nhìn hai quả cầu bạc đang di chuyển trên võ đài.
Choang.
Lý Thông và Trần Thủ Độ tách nhau ra, giương mắt nhìn đối thủ.
Bên vai trái Trần Thủ Độ xuất hiện một đường máu đỏ tươi, từng giọt máu lăn xuống, rơi từng giọt trên nền võ đài.
Lý Thông cũng bị trúng một kiếm vào chân phải nhưng đường kiếm không sâu, chỉ sạt ngoài da rướm máu.
Trần Thủ Độ ngửa đầu cười ha hả: “Thực không ngờ, thực không ngờ. Trần Thủ Độ ta vừa về Đại Việt đã được diện kiến một cao thủ nhường này. Có thể gây thương tích trên người Trần Thủ Độ ta, quả là không nghĩ tới, không nghĩ tới.”
Lý Thông im lặng, nhìn chằm chằm Trần Thủ Độ, không đáp. Trong lòng Lý Thông trở nên nặng trịch, vừa rồi Lý Thông đã trổ toàn lực, nhưng vẫn thể đánh bại Trần Thủ Độ. Trần Thủ Độ như tường đồng vách sắt, vững chãi không đổ trước mọi thế cuồng công của Lý Thông. Hơn thế nữa, Lý Thông còn cảm nhận được Trần Thủ Độ chưa sử dụng hết sức. Tâm tưởng Lý Thông bắt đầu dấy lên nỗi bất an.
Trần Thủ Độ hỏi: “Đại nhân Lý Thông, có phải ngài đoán rằng tôi sắp sử dụng tuyệt kỹ trấn tộc Thủy Triều Dậy Sóng đúng không?
Lý Thông bình ổn tâm trạng, thản nhiên hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải? Chẳng lẽ gia tộc họ Trần vừa sáng tạo ra tuyệt kỹ trấn tộc mới hay chăng?”
Trần Thủ Độ ngạo nghễ nói: “Ngài sai rồi. Ngài biết rằng đao pháp gia tộc họ Lý trọng chữ nhanh hơn chữ mạnh, kiếm pháp gia tộc họ Trần thì ngược lại, trọng chữ mạnh hơn chữ nhanh. Nói về mạnh, ngài chưa chắc đã hơn tôi. Còn nếu như tôi mà nhanh hơn ngài thì... Ha ha ha... Ngài cũng đã biết tôi từng sống ở Mông Cổ. Nhưng ngài có biết Mông Cổ là vùng đất như thế nào không? Nơi đó chính là thảo nguyên bao la ngút ngàn và... có gió, gió ở khắp mọi nơi, những cơn gió thổi không bao giờ dứt trên thảo nguyên Mông Cổ. Vì thế, khi tại hạ nắm được tinh túy của gió, tinh túy của chữ nhanh thì võ công bất bại đã không còn thuộc về hoàng tộc nhà Lý nữa rồi. Ha ha ha... Hãy đỡ tuyệt kỹ của tôi... Gió Lộng Biển Khơi.”
Xoẹt.
Trần Thủ Độ phóng người, lao vút về phía Lý Thông. Tung kiếm như sấm sét, tấn công mãnh liệt vào Lý Thông. Đường kiếm của Trần Thủ Độ như những cơn gió cuồn cuộn trên mặt biển, lả lơi như gió vờn, mạnh mẽ như sóng xô, lập lờ như gió thoảng, dồn dập như sóng vỗ bờ.
Trần Thủ Độ thoắt ẩn thoắt hiện, biến đổi bộ pháp trên rất nhiều phương vị. Mỗi cái chớp mắt là một chiêu kiếm đâm, thọc, chém, quét liên miên bất tuyệt. Chiêu nào chiêu nấy cực kỳ cường mãnh, như nát đá tan vàng, các thức xuất ra lại mênh mông, bát ngát, ẩn chứa vô vàn huyền ảo.
Mỗi kiếm chém vào Lý Thông đều để lại một vết rạn nứt trên thanh bảo đao của Lý Thông, còn cánh tay của Lý Thông đều rung lên theo từng nhát chém.
Hầu như tất cả mọi người đều đã đứng dậy, tập trung toàn bộ tinh thần, căng mắt theo dõi cuộc chiến.
Lý Hạo không đứng. Lý Hạo vẫn ngồi. Hai bàn tay Lý Hạo bóp chặt tay vịn ghế. Hắn không biết rằng mồ hôi đã chảy ướt đẫm lưng áo.
Một tiếng gầm lớn vang lên: “Ngã...”
Một thanh bảo đao bật lên cao vẽ một đường vòng cung giữa không trung.
Một cơ thể to lớn văng khỏi võ đài, rơi huỵch xuống nền đất.
Lý Thông đã thua.
“Người đâu? Người đâu? Nhanh chóng vào chữa trị cho Điện tiền chỉ huy sứ.” Vị quan trọng tài kêu thất thanh.
Lý Thông nằm ngửa trên nền đất. Trên ngực Lý Thông xuất hiện hai đường kiếm giao nhau hình chữ thập màu máu đỏ tươi.
Trần Thủ Độ đứng trên võ đài bễ nghễ, uy nghi như ma thần giáng thế. Trần Thủ Độ liếc nhìn Lý Thông, đoạn ngẩng đầu nhìn lên khán đài trung ương, chiếu ánh mắt vào vị trí chính giữa. Một luồng sát khí đột nhiên bộc phát toàn trường, khiến cho chúng nhân ớn lạnh trong người, dâng lên nỗi sợ hãi không tên, sinh ra cảm giác hung hiểm dị thường.
Main bá, vô tình gần giống Cổ Chân Nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.