Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 133: Lăng Loàn




“Khanh dừng lại, khí thế của khanh dường như có chút hỗn loạn. Chuyện gì đã ảnh hưởng tới tâm tính của một Lý Thông dũng mãnh?” Lý Hạo cất tiếng hỏi.
Đã một tuần lễ trôi qua, Lý Thông đã có thể luyện tập võ nghệ cùng với Lý Hạo. Chiều nay, như thường lệ, hai người đang cùng nhau so đấu trong ngự hoa viên ở Long An cung.
Lý Thông thu thế, đặt đao dọc cánh tay ở phía sau, khẽ lắc đầu: “Thần không rõ ràng, thần có cảm giác rất nặng nề. Nếu như ngày đó thần không thua vào tay Trần Thủ Độ, thì có lẽ thần sẽ không trở thành tội nhân của hoàng tộc. Giờ đây thần chỉ muốn lấy cái chết để tạ tội với Hoàng thượng, thần thực uổng phí lòng tin tưởng của Hoàng thượng bấy lâu.”
Lý Hạo giận dữ văng tục: “Con mẹ nó chứ, bậy bạ, thua thì có việc mẹ gì phải lấy cái chết mà tạ tội? Chỉ là một thằng dân chài kéo lưới, có gì đáng sợ chứ? Khanh cứ chờ xem, sẽ có ngày trẫm chặt nó thành tám khúc để rửa mối nhục hai kiếm ngày đó cho khanh.”
Lý Hạo bước tới, vỗ vai Lý Thông: “Khanh phải nhớ, trẫm còn cần có khanh bên cạnh. Cục diện bây giờ chưa phải là quá bết bát, khanh hiện đang giữ chức Ngự tiền chỉ huy sứ, nắm giữ trọng binh cấm cung, lực lượng đó không phải là nhỏ. Đây là cuộc chiến trường kỳ, chúng ta có thể thua một số cuộc chiến nhỏ lẻ. Chẳng sao cả, bởi vì người chiến thắng cuối cùng, luôn luôn là chúng ta. Luôn luôn như thế.”
Lý Thông nhìn chằm chằm vào mắt Lý Hạo, Lý Thông nhận ra trong đôi mắt ấy tràn đầy sự tin tưởng và sẻ chia. Lý Thông gật đầu: “Nhất định như vậy. Hoàng thượng, thần sẽ mãi mãi sát cánh cùng Hoàng thượng, giết sạch bất kỳ kẻ thù nào cản trở bước chân của Hoàng thượng. Nhất định như vậy”
Không biết tự bao giờ, Lý Thông đã có một niềm tin mù quáng vào vị Hoàng đế trẻ tuổi trước mặt. Từ cái ngày định mệnh ấy, cái ngày mà vị vua này đến tìm Lý Thông đòi học võ công, Lý Thông bắt đầu chứng kiến một vị vua trẻ con không hiểu chuyện dần dần lột xác, trở thành một vị Hoàng đế thực thụ, một vị Hoàng đế chân chính, một người chỉ bằng đôi tay ma thuật của mình, có thể thao túng thế cục triều đình, có thể xoay chuyển cục diện giang sơn.
Lẽ sống của vị vua này đã trở thành lẽ sống của Lý Thông, niềm tin của vị vua này đã trở thành niềm tin của Lý Thông. Chỉ cần Lý Thông còn một hơi thở, hắn sẵn sàng dốc hết sức lực để hoàn thành mọi nhiệm vụ mà vị vua này giao cho. Dẫu vị vua này có bảo hắn nhảy vào chỗ chết, hắn cũng tự nguyện xông thẳng vào đó không chút nhíu mày.
Lý Hạo càng siết chặt bả vai Lý Thông hơn nữa: “Không nói lời thừa thãi, khanh cũng biết rằng người bên cạnh để trẫm tin tưởng không có bao nhiêu người. Thực sự trong thâm tâm trẫm chưa từng coi khanh như thần tử, trẫm... coi khanh như anh em ruột thịt của mình vậy. Trẫm cảm nhận được nỗi lòng của khanh. Hứa với trẫm, hãy quên những chuyện cũ rích nhàm chán đó đi. Tương lai huy hoàng còn đang ở phía trước. Hãy cùng với trẫm... dày xéo gia tộc họ Trần.”
Lý Thông mím chặt môi, ánh mắt long lanh trở nên kiên định, đôi mắt đã phủ một làn sương mờ ảo: “Thần hiểu, ngày mà hoàng tộc chúng ta quật khởi cũng là ngày tàn của gia tộc họ Trần.”
* * * * * * * * * *
Thời gian lặng lẽ thoi đưa, từ cái ngày mà Trần Thủ Độ hoành không xuất thế tại kinh thành Thăng Long tới nay đã trôi qua hơn một tháng. Cái tên Trần Thủ Độ là cái tên được bàn tán nhiều nhất trong giới quý tộc ở kinh đô.
Ngay khi vừa xuất hiện ở Thăng Long không lâu, Trần Thủ Độ đã khiêu chiến với hai cao thủ được xếp vào cấp bậc mạnh nhất Đại Việt. Một người được mệnh danh là Người Giết Hổ, võ sĩ không có đối thủ ở miền núi phía Bắc. Một người là Điện tiền chỉ huy sứ, đứng đầu Túc Vệ quân, võ sĩ vô địch của triều đình nhà Lý. Trong trận khiêu chiến ấy, Trần Thủ Độ đã chiến thắng hai đấu thủ trong oanh liệt, trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người chứng kiến tại đương trường.
Những người đã tận mắt quan sát cuộc đấu, khi về huênh hoang kể lại cho người thân trong nhà nghe sự thần dũng vô song của Trần Thủ Độ trong hai cuộc long tranh hổ đấu, kinh thiên động địa ấy. Kẻ mạnh xứng đáng được tôn sùng, kẻ mạnh xứng đáng được sùng bái. Người nào người nấy đều thán phục, tâng bốc Trần Thủ Độ lên tận mây xanh. Có người còn hào hứng cho rằng Trần Thủ Độ chính là cao thủ vô địch thiên hạ, mạnh nhất đương thời.
Từ lúc Trần Thủ Độ lên nắm giữ chức Điện tiền chỉ huy sứ, Lý Hạo càng cố thu mình hơn. Hắn không còn ra ngoài kinh thành dạo chơi, lêu lổng. Chiều nào cũng ở rịt trong điện Trường Xuân duyệt tấu chương. Lúc nào chán quá không có việc gì làm thì tổ chức hội đá dế ngay trong điện, hoặc là ra ngự hoa viên câu cá giải sầu.
Lịch trình hàng ngày của Hoàng đế Lý Hạo vẫn như thường lệ. Buổi sáng, lên điện chầu ngồi gật đầu ba phải. Buổi chiều, lên điện Trường Xuân đóng dấu tấu chương. Buổi tối, vui vầy cùng mỹ nữ. Nhắc đến mỹ nữ, Lý Hạo mới cảm thấy an ủi phần nào. Có thể số của hắn thuộc dạng số đỏ, cho nên những phi tần của hắn ai cũng xinh đẹp, tệ nhất thì được xếp vào hạng kha khá, không có ai bị hắn liệt vào hàng cá sấu cả.
Có một chuyện làm hắn hơi cảm thấy đau đầu là chuyện các phi tần của hắn từ khi được hắn sủng hạnh lại bắt đầu giở thói ghen tuông, tranh giành hắn về vòng tay êm ái của mình. Mấy bà vợ này không đối mặt nhau thì thôi, hễ cứ gặp mặt là lại xỏ xiên tị nạnh nhau đủ điều. Sau đó lại chạy đi tố cáo hắn là bà này thế nọ, bà ấy thế kia. Ôi thôi, nhức hết cả đầu, khiến cho Lý Hạo nộ khí xung thiên, quạt cho đám phi tần một trận. Lúc ấy mới có chiều hướng đi vào nề nếp, ít cạnh khóe nhau hơn. Nếu có chuyện mấy phi tần đấu đá nhau, cũng chỉ là ngấm ngầm chứ không có ai công khai như trước.
Nhưng trong mấy chục phi tần, không phải người nào cũng biết sợ. Có hai phi tần ở cung điện sát nhau lại là hai người thù ghét nhau nhất. Cứ mỗi lần đụng chuyện gì thì y như rằng, hai người xỉa xói nhau vô cùng kinh khủng. Mấy chiêu trò của hai phi tần này nhiều khi làm cho Lý Hạo phải lạnh sống lưng. Lý Hạo buộc phải xuất tuyệt kỹ, giở mưu ma chước quỷ của hắn để đối phó với hai phi tần.
Ngày nọ, Lý Hạo cho vời hai phi tần vào Long An cung một lượt, mời hai nàng ngự thiện cùng hắn tại đó. Hai phi tần nào biết trong rượu đã bị Lý Hạo chế thêm xuân dược. Uống rượu không lâu sau, EL9qm hai nàng cảm thấy cả người nóng ran. Vậy là Lý Hạo đưa hai nàng vào tròng, bày trò nhất long hí song phượng. Bị Lý Hạo sử dụng đủ loại thủ đoạn phòng the dẫn dắt và kích thích, cộng thêm xuân dược trong người, hai phi tần hòa vào cuộc vui ân ái đến quên cả đất trời.
Cho tới khi tỉnh lại, vẫn nhớ nhung cảm giác lâng lâng tuyệt mỹ ấy, hai nàng lại đè Lý Hạo ra mà chơi trò song phượng hí nhất long. Gì chứ, chuyện này Lý Hạo không hề chùn bước, sẵn sàng nghênh thương tiếp chiến...
Từ ngày đó trở đi, cả hoàng cung đều ngạc nhiên trước sự thay đổi của hai phi tần đó. Hai nàng đột nhiên trở thành cặp đôi thân thiết nhau còn hơn chị em cùng cha cùng mẹ. Đi đâu cũng có nhau, có cái gì cũng san sẻ cho nhau. À, đặc biệt là chuyện chung chăn gối với Hoàng đế cũng cùng nhau hưởng thụ. Tình cảm khắng khít của họ lại trở thành giai thoại trong giới phi tần chốn thâm cung.
Nói chung, những ngày này là những ngày nhàn hạ, thoải mái và cũng là nhàm chán của Lý Hạo trong quãng thời gian qua. Lý Hạo hiểu rõ những ngày này là để đệm nốt nhạc trầm lặng cho những nốt nhạc dồn dập sắp tới.
* * * * * * * * * *
Điện Trường Xuân.
Trên con đường dẫn vào trong điện, lão thái giám Lê Việt Tiến bước thấp bước cao hối hả chạy tới.
Lê Việt Công đứng chầu bên ngoài cửa điện Trường Xuân, thấy Lê Việt Tiến, vội hỏi: “Thưa Quản vụ công công, có chuyện gì mà vội vã như vậy ạ?”
“Cha có chuyện gấp cần bẩm báo với Hoàng thượng. Cha vào đây.” Lê Việt Tiến nói nhanh.
Lê Việt Công mỉm cười: “Dạ, mời Quản vụ công công vào ạ.”
Lão thái giám Lê Việt Tiến đi nhanh vào trong, vừa gặp Lý Hạo, Lê Việt Tiến khấu đầu tung hô, đoạn nói: “Bẩm Hoàng thượng, lão nô có chuyện cần bẩm báo.”
Lý Hạo ngả người trên ghế, cười cười: “Coi kìa lão thái giám, không cần phải gấp gáp như vậy đâu. Ngài chạy vội vã như thế có ngày vấp ngã, trọng thương thì lấy ai chăm sóc cho trẫm đây. Cứ từ từ mà nói.”
“Bẩm Hoàng thượng, có chuyện cực kỳ hệ trọng ạ.” Lê Việt Tiến sốt sắng.
“Khanh nói đi, trẫm đang nghe đây.” Lý Hạo đáp.
Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt Lê Việt Tiến, lão thái giám nhấp nháy mi mắt, bước thêm mấy bước lại gần Lý Hạo, nói nhỏ tiếng như cố gắng chỉ vừa đủ để Lý Hạo nghe thấy: “Bẩm Hoàng thượng, vừa rồi lão nô nhận được tin tức Trần Thủ Độ lẻn vào cung của Trần Nguyên phi ạ.”
Lý Hạo lặng người, bật thốt: “Hả? Khanh vừa nói gì?”
Lê Việt Tiến lặp lại: “Bẩm Hoàng thượng, là Trần Thủ Độ lẻn vào cung của Trần Nguyên phi ạ.”
* * * * * * * * * *
Lý Hạo chạy như bay trên con đường lớn dẫn tới cung Nguyên Phi. Đám thái giám, lính hộ vệ bở hơi tai, hộc tốc chạy miết theo phía sau.
Toán lính đi tuần tra thấy Lý Hạo chạy như điên dại trên đường, ngạc nhiên nhỏ giọng kháo nhau.
Một tên lính mặt rỗ đi cuối hàng hỏi: “Hoàng thượng đang làm gì vậy mày?”
Tên lính mũi tẹt bên cạnh đáp: “Làm sao mà tao biết được. Chắc Hoàng thượng đang tập chạy bộ để giữ gìn long thể.”
Tên lính mặt rỗ khịt mũi: “Mày điên à? Giữa trưa nắng thế này, tập chạy bộ làm gì?”
Tên lính mũi tẹt nhỏ giọng hô: “A, thằng này láo, mày dám bảo Hoàng thượng điên à?”
Tên lính mặt rỗ hoảng hốt bịt mồm tên kia lại: “Tiên sư nhà mày, câm mồm cho tao. Mày muốn cả nhà tao toi đời hả?”
Tên lính đó phải cảm tạ trời đất là hắn không sao bởi vì Hoàng thượng không hề nghe thấy, mà dù cho Hoàng thượng có nghe thấy thì Hoàng thượng cũng chẳng màng tới hắn. Bởi vì giờ đây toàn bộ tâm trí Hoàng thượng đang để ở cung Nguyên phi.
Lý Hạo chạy tới cửa cung, ngay lập tức yêu cầu đám cung nữ không được lên tiếng. Hắn đi vội vào trong. Cửa phòng chính đóng kín. Ở bên ngoài không nghe thấy động tĩnh gì phía trong.
Lý Hạo bước thẳng tới cửa phòng, xô mạnh cửa.
Một hình ảnh mà Lý Hạo không muốn thấy nhất đập vào mắt hắn. Ngực hắn như ngừng đập. Mắt hắn như tóe lửa. Tay chân hắn như đông cứng. Hắn cảm thấy như có ngàn vạn mũi tên đang xuyên qua cơ thể hắn, cắt hắn tan thành từng mảnh nhỏ...
Ở trong phòng... ngay chính giữa phòng... Trần Thủ Độ đang ôm Trần Thị Dung.
Main bá, vô tình gần giống Cổ Chân Nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.