Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 134: Đau




Khoảnh khắc đó, Trần Thủ Độ đang đứng xoay lưng lại cửa phòng. Nghe tiếng cửa phòng bật mở, Trần Thủ Độ giật mình nhìn lại. Trần Thị Dung hoảng hốt, thét lên một tiếng chói tai.
Lý Hạo cảm thấy cổ họng khô khốc đắng chắt, nghiến răng: “Trần Thủ Độ... ngươi đi khỏi đây cho trẫm.”
Trần Thủ Độ lạnh lùng đối mặt với Lý Hạo.
Lý Hạo quát lớn: “CÚT...”
Lý Hạo vung tay chỉ ra ngoài: “Ngươi cút ngay cho trẫm, cút...”
Trần Thủ Độ chầm chậm đi ra ngoài, tới bậc cửa thì ngoái đầu nhìn lại, đoạn sầm mặt đi thẳng.
Trong phòng chỉ còn lại Lý Hạo và Trần Thị Dung.
Lý Hạo không nói một lời, lặng lẽ nhìn Trần Thị Dung với ánh mắt vô hồn.
Trần Thị Dung tái mặt, nức nở: “Hoàng thượng... thần thiếp... không... không như Hoàng thượng đang nghĩ..”
Lý Hạo nghiến chặt răng, đôi mắt như hình viên đạn muốn ghim thẳng vào Trần Thị Dung. Lý Hạo cảm thấy như bầu trời quay cuồng, đất dưới chân như sụp đổ. Hắn thổn thức, hắn thấy một vị mặn mặn bên khóe miệng, giọt nước mắt đã lăn xuống cằm.
“Hoàng thượng... không phải... không phải như vậy...” Trần Thị Dung lắp bắp, nhào tới ôm Lý Hạo.
Lý Hạo xô mạnh Trần Thị Dung ra. Trần Thị Dung loạng choạng lùi lại mấy bước, ngã ngồi trên nền đất, ánh mắt hãi hùng nhìn Lý Hạo.
Lý Hạo siết chặt nắm đấm, xòe bàn tay, giơ lên cao... Được nửa chừng, cả cánh tay run rẩy, hắn thu tay về.
Trần Thị Dung òa khóc, nấc lên từng hồi, luôn miệng kể lể, cầu xin.
Lỗ tai Lý Hạo lùng bùng, hắn không nghe được những lời Trần Thị Dung đang nói. Khuôn mặt Lý Hạo vặn vẹo, biến đổi. Hắn ngẩng đầu, nuốt mạnh một ngụm nước bọt, quay lưng đi một mạch khỏi cung Nguyên phi.
Trần Thị Dung liêu xiêu ra ngoài cửa, gương mặt tuyệt mỹ nhợt nhạt chan hòa nước mắt. Nàng gào lên một tiếng thê lương, khụy dần dần xuống đất...
Lý Hạo trở về Long An cung, ngồi xuống ghế, đập bàn hô toáng đòi rượu.
Hai cung nữ Xuân Lan, Thu Nguyệt nhanh chóng mang rượu cho hắn, líu ríu, sợ hãi đứng bên cạnh.
Lý Hạo nổi giận đuổi hết ra ngoài, hắn đóng sầm cửa phòng lại, ngồi một mình trong phòng dốc bình rượu mà tu.
Lý Hạo tu hết hớp này đến hớp khác. Rượu ban đầu cay... cay nồng, về sau lại ngọt, ngọt lạ thường.
Hắn mệt mỏi, cả cơ thể muốn rã rời. Thời gian tưởng chừng trôi rất chậm, chậm như một con ốc sên đang bò, nhích lê từng chút một.
Hắn bắt đầu nhớ về những ngày tháng hạnh phúc với Trần Thị Dung. Cảm giác thích thú khi bỡn cợt nàng, còn nàng thì cấu véo, trách móc hắn. Cả hai quấn lấy nhau như hai con sam mỗi khi gặp mặt. Trước mắt hắn như hiện ra khung cảnh nàng đánh đàn, nàng ngồi đó, bàn tay lả lướt trên dây đàn, tiếng đàn thánh thót, âm vang, thổn thức, mơ hồ...
“Hoàng thượng, sao lại ngủ trong bồn tắm như thế?”
Lần đầu tiên gặp nàng, nàng đã hỏi câu ấy, hắn vẫn còn nhớ như in, nàng thật đẹp, đẹp tuyệt trần.
“Hoàng thượng, thần thiếp hận ngài, ngài không còn yêu thần thiếp nữa, thần thiếp đánh, đánh cho ngài chết.”
Lần đó là lần mà Lý Hạo nói muốn sang ngủ bên cung Hoàng hậu, Trần Thị Dung đã nổi cơn ghen kinh khủng.
“Hoàng thượng, đừng rời xa thần thiếp. Thần thiếp mà mất người, thần thiếp không biết làm sao đâu.”
Đêm nào mà Lý Hạo và Trần Thị Dung ở bên nhau nàng cũng lặp lại câu nói ấy. Câu nói ấy như vang vọng, ngân lên, chìm xuống mãi không thôi.
Lý Hạo cảm thấy có chút khó thở. Hắn khà mạnh, nốc thêm một ngụm rượu nữa. Cơ thể con người rất kỳ lạ, khi chịu đau đớn về thể xác thường nhớ đến cha mẹ, khi chịu tổn thương về tinh thần lại nhớ đến người thương yêu.
Ký ức nhạt nhòa chợt hiện về, hắn nhớ về cô ấy, người đã hy sinh tính mạng vì hắn. Có lẽ suốt cuộc đời này, hắn phải mắc nợ cô ấy, không bao giờ có thể trả hết.
Lắc đầu cho văng khỏi trí óc hình bóng cũ kia thì hình bóng mới lại len lỏi vào suy nghĩ của hắn. Gương mặt đó, nụ cười ấy, vòng tay kia, hắn nghĩ chỉ có thể thuộc về hắn. Tại sao? Tại sao? Hắn không hiểu tại sao nàng lại có thể đối xử với hắn như thế? Tại sao lại như thế? Tại sao chuyện đó lại có thể xảy ra ở ngay trước mắt hắn. Hắn không muốn tin. Hắn không dám tin. Hắn hy vọng đó chỉ là ác mộng.
Hắn bắt đầu cười, cười gằn, cười khành khạch, cười lớn tiếng, cười ha hả như một thằng điên. Rồi bật khóc, nước mắt cứ thế trào ra, tuôn rơi không ngừng. Hắn thẫn thờ dốc cạn bình rượu, hắn không biết đây là bình rượu thứ mấy, hắn chỉ biết là nhiều...
“Hoàng thượng.”

“Hoàng thượng.”
...
Lý Hạo mơ màng tỉnh dây, đầu nhức như búa bổ, hắn mở mắt nhìn thấy căn phòng có chút chao đảo.
“Hoàng thượng.” Lại một tiếng gọi nữa vang lên.
Lý Hạo lè nhè: “Có chuyện gì? Trẫm đang mệt. Có gì để mai nói.”
“Bẩm Hoàng thượng, Trần Nguyên phi xảy ra chuyện rồi.” Giọng nói pha lẫn sự kích động.
Lý Hạo bật dậy, lao vội ra mở cửa, thấy lão thái giám Lê Việt Tiến đang đứng bên ngoài. Lý Hạo hỏi dồn: “Trần Nguyên phi làm sao?”
“Trần Nguyên phi... đập đầu vào tường, đang hôn mê bất tỉnh rồi ạ.” Lê Việt Tiến run sợ nói.
Trái tim Lý Hạo như bị giáng một cú đấm nặng nề, hắn cảm thấy đầu váng mắt hoa, hai tai như ong ong lên. Hắn bấu tay vào cột, nhắm mắt, thở một hơi thật dài. Sau đó, hắn chạy, chạy thật nhanh, chạy hết sức có thể.
Tới cung Nguyên phi, Lý Hạo chạy xộc vào trong phòng. Hiện giờ, trong phòng có vài người, gồm cung nữ đứng hầu và quan thái y đang đứng bên cạnh giường Trần Thị Dung.
Lý Hạo bước đến bên giường, đau lòng nhìn Trần Thị Dung. Nàng nằm đó, khuôn mặt nàng xanh xao, trên đầu nàng đã được quấn kín băng. Lúc này trông nàng thật mỏng manh, yếu đuối như một chiếc lá trên cành cây lung lay trước gió, chỉ cần xuất hiện một cơn gió thổi mạnh qua, là chiếc lá ấy sẽ bay đi mất.
Lý Hạo quay sang quan thái y, lớn tiếng nói: “Nguyên phi thế nào?”
Quan thái y thưa: “Bẩm Hoàng thượng, Nguyên phi đã qua cơn nguy khốn. Chỉ là... đang hôn mê bất tỉnh mà thôi.”
Lý Hạo gằn giọng: “Hôn mê bất tỉnh? Bao giờ mới có thể tỉnh lại. Nếu Nguyên phi có mệnh hệ gì thì coi chừng cái đầu của ngươi.”
Quan thái y toát mồ hôi, ấp úng: “Dạ, dạ, bẩm Hoàng thượng có lẽ... tối nay... hoặc là sáng mai... cũng có thể là chiều mai... là... là... có thể tỉnh lại ạ.”
Lý Hạo không cật vấn tiếp, ngồi xuống giường, nắm lấy bàn tay Trần Thị Dung. Lý Hạo vươn tay vuốt ve gương mặt nàng, theo thói quen cố hữu, miết ngón tay trỏ lên sống mũi của nàng thật nhẹ, thật nhẹ nhàng.
Lão thái giám Lê Việt Tiến lại gần, dâng một tờ giấy cho Lý Hạo: “Bẩm Hoàng thượng, đây là của Trần Nguyên phi đặt trên bàn, gửi cho Hoàng thượng ạ.”
Lý Hạo vơ vội tờ giấy, mở tờ giấy ra đọc, những dòng chữ ngả nghiêng, mờ mờ hiện lên trong mắt Lý Hạo.
“Hoàng thượng, thần thiếp chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Hoàng thượng. Thần thiếp biết trước đây đã từng gây ra một số rắc rối cho người, thần thiếp xin lỗi người. Nhưng từ khi thần thiếp hiểu rằng trái tim của thần thiếp chỉ có mỗi một hình 6uIxK bóng của người, không bao giờ có thể xóa nhòa đi được. Thần thiếp quyết định sống chết cùng Hoàng thượng. Vì Hoàng thượng, thần thiếp đã cắt đứt liên lạc với gia tộc. Vì Hoàng thượng, thần thiếp đã phụ lòng anh em trong nhà. Vì Hoàng thượng, thần thiếp chấp nhận mọi lời đay nghiến độc ác nhất. Thần thiếp chỉ cầu được sống bên cạnh người, được nằm trong vòng tay của người, không bao giờ rời xa.
Những gì mà Hoàng thượng nhìn thấy không phải như người nghĩ. Thần thiếp không hề có tình ý gì với em Độ, thần thiếp chỉ xem em Độ như em trai của mình mà thôi. Em Độ bỗng nhiên lẻn vào phòng rồi nói rất nhiều, nhưng thần thiếp không chấp nhận. Em Độ nắm tay thần thiếp, thần thiếp giằng tay ra. Em Độ bất ngờ ôm chặt lấy thần thiếp và Hoàng thượng đã xông vào ngay lúc ấy. Thần thiếp đã rất hoảng sợ, khi Hoàng thượng bỏ đi, thần thiếp đã cầu xin người trở lại trong tuyệt vọng. Thần thiếp biết đã mất người. Thần thiếp chẳng còn lẽ sống nào trên cõi đời này nữa.
Hoàng thượng, có lẽ khi người đọc được những dòng chữ này của thần thiếp, có lẽ thần thiếp đã xuống âm ty, nhưng thần thiếp không oán người và sẽ không bao giờ oán người. Ở dưới này thần thiếp sẽ mãi mãi nguyện cầu cho Hoàng thượng. Vĩnh biệt người.”
Trong khi Lý Hạo đọc tờ giấy, những giọt nước mắt của hắn bất giác rơi rơi, vương lên tờ giấy, làm nhòe đi những dòng chữ mà vốn dĩ nó đã ướt đẫm những giọt nước mắt trước đó.
Lão thái giám Lê Việt Tiến khẽ yêu cầu mọi người rời khỏi căn phòng. Đám thái y, cung nữ dần dần lui ra, Lê Việt Tiến khom người kính cẩn đứng ở bên ngoài cửa phòng.
“Trần Thủ Độ, tao phải giết mày.” Lý Hạo rít lên như con rắn độc.
Lý Hạo phóng ra ngoài cửa phòng. Một bóng hình to lớn án ngữ trước cửa phòng.
Lý Hạo dừng chân lại, trầm giọng: “Lý Thông, khanh mau tránh ra.”
Người chắn trước cửa phòng là Lý Thông. Lý Thông cất tiếng ồm ồm: “Hoàng thượng, Hoàng thượng không thể đi giết Trần Thủ Độ được.”
“Tránh ra.” Lý Hạo nạt.
Lý Thông khuỳnh hai tay xuống, cúi đầu: “Hoàng thượng, ngài đi bây giờ chỉ có thể chịu chết mà thôi. Trần Phủ có vô số cao thủ, khắp nơi đều giăng thiên la địa võng. Hoàng thượng đi bây giờ, cho dù thêm cả thần nữa cũng chỉ là nạp mạng cho bọn chúng thôi. Hoàng thượng, mau tỉnh lại đi.”
“Cút... trẫm ra lệnh cho ngươi cút sang một bên.” Lý Hạo quát.
“Hoàng thượng, người đừng hồ đồ nữa. Ngày ấy sắp đến rồi, chúng ta phải nhẫn, nhẫn, nhẫn. Đây là điều Hoàng thượng dạy thần. Hoàng thượng quên rồi sao? Hãy tỉnh lại, Hoàng thượng.” Lý Thông rống lớn.
“Cút...” Lý Hạo tung chân đạp Lý Thông.
Lý Thông hứng trọn cú đạp, lui về sau hai bước, chuyển người trở về vị trí ban đầu.
Lý Hạo đấm thẳng vào mặt Lý Thông. Lý Thông không tránh, nhận cú đấm vào giữa mặt, môi bật máu, mặt lạnh lùng đứng vững như ngọn núi.
Lý Hạo tung đòn đấm tiếp theo, Lý Thông giơ tay gạt đòn, nghiêng người xông tới húc vào Lý Hạo.
Cả người Lý Hạo chịu lực phản chấn cực mạnh, văng ra phía sau đập lưng vào cột nhà.
“Khụ, khụ.”
Lý Hạo ho khan hai tiếng, cười dài, cười rũ rượi, cười mãi cho đến khi tiếng cười tắt lịm, mới lên tiếng: “Cảm ơn khanh, khanh ra ngoài đi.”
Gương mặt Lý Thông giãn ra hòa hoãn, cúi người lùi dần ra ngoài cửa.
Lý Hạo như người mất hồn đi tới chiếc giường hoa gấm sang trọng kia. Hắn ngồi xuống, buông thõng hai tay, hắn vô lực, uể oải, đầu óc trống rỗng, không còn điều khiển được cảm xúc.
“Ái phi... trẫm xin lỗi... trẫm xin lỗi...” Lý Hạo rên rỉ qua cuống họng, ánh mắt thất thần nhìn Trần Thị Dung đang hôn mê.
“Là trẫm đã hại nàng... ái phi của trẫm... trẫm là thằng vô dụng. Ngay cả phi tần của mình cũng không bảo vệ được.” Lý Hạo nấc khẽ.
“Trẫm là kẻ máu lạnh, tàn ác, vô lương tâm. Hại chính cả người đầu ấp tay gối với mình. Vô dụng, quá vô dụng.” Lý Hạo lúc khóc lúc cười xen kẽ những câu lẩm bẩm vô nghĩa.
“Đến ngay cả việc giết kẻ đầu sỏ đã gây nên chuyện này mà trẫm cũng không làm được. Có phải trẫm quá vô dụng không?”
“Vô dụng.”
“Vô dụng.”
“Vô dụng.”
Câu nói ấy cứ văng vẳng trong đầu Lý Hạo liên miên không dứt.
Lý Hạo gục xuống bên cạnh Trần Thị Dung nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Không não tàn, không hậu cung, tu tiên cổ điển, tìm hiểu cố sự, mời bạn đọc đến với

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.