Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 141: Cuộc Nói Chuyện Với Số Một




Ngay trong đêm đầu tiên người ngoài hành tinh xâm lược trái đất, bọn chúng đã tấn công vào thủ đô các nước lớn mạnh trên Trái Đất. Washington, Mát-xcơ-va, Bắc Kinh... bị chìm trong biển lửa. Bọn chúng biết rõ vũ khí mạnh nhất của loài người chính là vũ khí hạt nhân nên bọn chúng đã bao vây, phong tỏa các trung tâm hạt nhân một cách nhanh chóng. Rồi một trường hạo kiếp u tối trong trang sử của loài người bắt đầu. Nhân loại thụ động chống trả người ngoài hành tinh trong nỗi khiếp sợ, hãi hùng.
Tuy người ngoài hành tinh mạnh hơn người Trái Đất, nhưng chúng có nhược điểm là ít hơn người Trái Đất rất nhiều lần. Trong một sớm một chiều không thể nào thâu tóm được Trái Đất, loài người dần dần tổ chức các cuộc kháng chiến ngày càng lan rộng.
Đến năm thứ mười, một vị anh hùng của Trái Đất xuất hiện, người ấy luôn dẫn đầu trong các chiến dịch đánh phá người ngoài hành tinh, tạo nên những chiến công hiển hách, thắp lên niềm hy vọng chiến thắng của loài người.
Cuộc chiến tranh thế giới diễn ra tới năm thứ ba mươi thì quân tiếp viện của người ngoài hành tinh đã tới. Lực lượng vũ trang của người ngoài hành tinh được bổ sung gấp bội phần. Chỉ hai năm sau đó, loài người đã bị quét sạch khỏi Trái Đất, còn lại một bộ phận bị người ngoài hành tinh bắt làm nô lệ.
Toàn bộ đoạn phim được chiếu xong, Số Một nhìn Lý Hạo đầy sùng bái nói: “Vị anh hùng ấy chính là ông chủ. Cái tên Lý Hạo đã trở thành huyền thoại trong lòng nhân dân trên thế giới. Vì mối hận những người thân của ông chủ bị bọn thằn lằn giết chết, ông chủ đã chấp nhận làm vật thí nghiệm sống trong chương trình cải biến gen của Hội Liên Hiệp Khoa Học Quốc Tế. Liều thuốc đó tiêm vào những người khác đều làm cho họ chết trong đau đớn, nhưng duy nhất có ông chủ đã sống sót và trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.”
Số Một vung vẩy cây phất trần, cuồng nhiệt tiếp lời: “Trước khi ông chủ chết vài năm, sư phụ của ông chủ tiến hành thiết kế nước cờ cuối cùng, ông ấy đã thuyết phục được Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc chấp thuận kế hoạch điên cuồng này. Các nhà khoa học tài ba nhất trên thế giới bắt tay vào xúc tiến kế hoạch không ngừng nghỉ. Đám thằn lằn đã mang đến chết chóc cho Trái Đất, đồng thời cũng mang đến những tinh hoa của nền khoa học tiến bộ vượt thời đại. Nhờ vào những kỹ thuật khoa học tiên tiến mà chúng ta học hỏi được từ bọn thằn lằn, các nhà khoa học đã sáng chế ra đầy đủ trang thiết bị cung ứng cho kế hoạch ấy. Khi kế hoạch chưa được hoàn thiện, nhưng bắt buộc phải khởi động một vội vã vì loài người đã rơi vào con đường diệt vong. Nên một số thứ vẫn còn trục trặc trong quá trình tiến hành. Đây là một canh bạc, canh bạc lớn nhất của con người.”
“Nghe như ông nói thì tôi chính là tâm điểm của canh bạc đó.” Lý Hạo trầm ngâm.
Số Một khẳng định: “Đúng vậy, ông chủ được chọn làm vị cứu tinh của Trái Đất. Ông chủ phải thực hiện, không thể chối từ.”
Lý Hạo nhếch mép cười cười, không hề tin tưởng: “Cứu tinh thế quái nào? Cả Trái Đất còn đánh không lại bọn chúng thì một mình ta làm được gì? Lấy ngón tay búng đám thằn lằn à?”
Số Một hồ hởi nói: “Điều đầu tiên ông chủ cần làm là bình định đất nước. Xây dựng Đại Việt lớn mạnh thành một cường quốc. Sau đó thống nhất toàn cầu, cải cách, đổi mới Trái Đất, giúp cho Trái Đất có một nền khoa học kỹ thuật tiên tiến vượt mặt bọn thằn lằn. Lúc ấy loài người sẽ đủ năng lực chiến đấu với bọn chúng một trận.”
Lý Hạo ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Ha ha, nghe thú vị lắm, chuyện cười năm nào cũng có, nhưng nghe một con rôbốt kể chuyện tấu hài thì đúng là vô địch. Thống nhất Trái Đất hả? Đúng là người mơ nói mộng, ngươi làm cho ta cười đến chết mất.
Số Một khịt mũi, liếc Lý Hạo bằng ánh mắt khinh bỉ: “Ngu ngốc.”
Lý Hạo sầm mặt: “Thấy ông sắm vai rôbốt già nên tôi khiêm nhường gọi bằng ông, nhưng tôi rất nghi ngờ ông có phải là rôbốt hay không? Mà ông thực sự trung thành với tôi đấy chứ?”
Số Một nghiêm mặt: “Tôi được tạo ra để một lòng giúp đỡ ông chủ hòan thành lý tưởng, lời của ông chủ chính là mệnh lệnh tối cao. Nếu ông chủ muốn Số Một chết, Số Một sẽ tự hủy ngay trước mặt ông chủ.”
Lý Hạo ngạc nhiên: “Rất khí khái, ông 1yH3b chứng minh ông là rôbốt cho tôi xem.”
Số Một xoa tay lên mặt, kéo nắp khuôn mặt, lộ ra toàn bộ máy móc thiết bị, dây nhợ chằng chịt ở trong đầu của Số Một. Lý Hạo thoáng nhìn liền cảm thấy giật mình, rõ ràng da thịt chân tay là con người mà bộ phận bên trong thì đúng là máy móc.
Lý Hạo xua tay: “Được rồi, mau đậy cái mặt của ông lai đi, tôi tin rồi.”
Gương mặt Số Một loáng cái đã trở lại bình thường. Lý Hạo nổi lòng tò mò đến gần sờ sờ lên khuôn mặt, rồi sờ lên da tay của Số Một, đi vòng quanh nhìn hết lượt các rôbốt.
Lý Hạo tấm tắc: “Thần kỳ thực. Nền khoa học kỹ thuật tương lai thực quá tiến bộ. Tôi tin các vị đích thực là robốt, tại sao còn biết mắng chửi người, lại còn mắng chửi cả chính ông chủ của mình nữa?”
“Đó không phải là mắng chửi, đó là Số Một thẳng tính, nghĩ gì nói đó, nhìn việc luận việc mà thôi.” Số Một khẳng khái đáp.
Lý Hạo vô cùng ngạc nhiên, chửi người mà vào miệng một con robốt này lại trở thành một đức tính, miệng lưỡi thật giỏi.
Lý Hạo lắc đầu ngán ngẩm, hỏi tiếp: “Ờ, ờ, coi như tôi ngu ngốc đi. Nhiệm vụ bình định chiến loạn và xây dựng đất nước cường thịnh thì với những gì tôi đã nắm trong tay hiện nay, tôi tự tin có thể làm được. Nhưng việc thống nhất Trái Đất chính là việc làm không tưởng, đến sáng tác chuyện cổ tích cũng không ai dám nghĩ tới chuyện đó, mà ông nói cứ như là việc mua bánh ăn kẹo không bằng. Thế này nhé, nước ta nhỏ yếu, vũ khí thô sơ, lạc hậu, tiềm lực quân sự cũng không, năng lực thì chẳng có mà đòi đánh chiếm ai. May ra tôi làm được như triều Nguyễn, diệt Chiêm Thành, đánh Chân Lạp đã là khá khẩm lắm rồi. Với lại ông nhìn thử xem với cái đất nước bé tí bằng cái lỗ mũi thế này, dân số được bao nhiêu chứ hả? Tôi cho ông phù phép biến toàn bộ người dân thành thiên tài hết thì lấy bao nhiêu người đi đánh trận, bao nhiêu người để quản lý toàn bộ dân số trên thế giới đông hơn gấp ngàn lần, gấp triệu lần như thế. Bọn họ chỉ nhổ mỗi người một bãi nước bọt là đủ dìm chết toàn bộ chúng ta rồi.”
Số Một thờ ơ trả lời: “Mọi chuyện đều đã có sắp xếp, với sự giúp đỡ của chúng tôi ông chủ có thể làm được những chuyện không tưởng. Ông chủ chỉ việc sống tốt, sống khỏe, không bị người ta giết chết, thì bá nghiệp tất thành.”
Lý Hạo cười nhạt: “Đó là câu trả lời đấy à? Thua luôn... Hờ hờ, cứ coi như là đánh chiếm được hết đi. Hơn chục năm sau có thằng cha Thành Cát Tư Hãn cũng chiếm gần hết châu Á với châu Âu rồi. Rốt cuộc thì sao? Nước Mông Cổ vẫn bại trận, bị đánh cho căn cơ sụp đổ, cơ hồ không thể ngóc đầu dậy nổi. Đấy, kết cục của một đất nước xưng hùng xưng bá đấy. Lại nữa, giả sử chúng ta có thể chiếm hết các nước đi, thì làm sao mà giữ mãi đất nước khổng lồ phát triển vững vàng đến ngàn năm sau? Con người sống lâu nhất là cũng chỉ được trăm tuổi. Cổ nhân có câu không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời, ai dám chắc con cháu đời sau không có đứa hủ bại, lúc đó thì làm sao mà giữ đất nước mãi mãi vững bền đây? Bây giờ thống nhất, sau này cũng tan rã mà thôi.”
Số Một gật gù: “Mọi người cũng đã nghĩ đến vấn đề ấy, cho nên ông chủ chính là người duy nhất được chọn. Bởi vì ông chủ là một con người đầy dã tâm, hung tàn và khát máu.”
“Con bà nó chứ, ông đang khen tôi hay là chửi tôi vậy? Mấy cái này xem ra không phải là đức tính tốt đẹp đáng tự hào nhỉ. Nhưng tôi thấy tên điên Tần Thủy Hoàng có vẻ còn trội hơn tôi vài phần về những đức tính này đấy. Tôi đề cử hắn, ông đi chọn hắn làm công việc điên rồ này đi. Tôi chán ngán lắm rồi, tôi muốn được sống an nhàn.” Lý Hạo phất tay.
Số Một nheo mắt: “Có thật là ông chủ chán ngán không? Có thật là ông chủ muốn sống an nhàn không? Ông chủ có còn nhớ những ánh mắt của người thân trước khi ra đi? Chẳng lẽ ông chủ có dứt bỏ được? Chẳng lẽ ông chủ nghĩ rằng những cơn ác mộng đó sẽ thôi không đeo bám ông chủ nữa? Cỗ máy thời gian đã nổ tan, bây giờ có đi chọn lại người khác cũng không được nữa. Nhưng có lẽ chính ông chủ cũng không phát hiện ra bản thân mình thuộc mẫu người nào. Sâu thẳm dưới đáy lòng của ông chủ luôn ẩn chứa dục vọng thống trị và chiếm lĩnh. Ông chủ được sinh ra để làm đại sự, để làm bậc kiêu hùng, ông chủ luôn muốn mình vượt lên tất cả, đứng đầu chúng sinh. Ông chủ không thể phủ nhận khát vọng đó, nó mãi mãi tồn tại trong tâm khảm của ông chủ.”
Lý Hạo nghe không chớp mắt. Hắn tự vấn lương tâm, hắn là người như thế sao? Hắn không rõ lắm. Từ trước đến nay hắn chỉ nghĩ rằng hắn làm tất cả mọi chuyện là để bảo vệ những người thân bên cạnh. Hắn bày mưu tính kế, xuất thủ tàn nhẫn, ra tay độc ác là vì bảo bọc vợ con, che chở bạn bè, giúp đỡ chiến hữu. Thế mà thời khắc này, hắn lại đang nghe một con rôbốt lột trần bản chất con người hắn, không chút khoan dung, không chút nhân nhượng. Lý Hạo thần người nghe Số Một nói một thôi một hồi khoa trương về dã tâm cua hắn, không phản bác được lời nào.
Số Một chép miệng: “Ông chủ đã hiểu ra rồi chứ? Trông ông chủ thế kia chắc là hiểu rồi. Vì vậy ông chủ không thể trốn tránh được trách nhiệm đâu. Tạm thế đã... Còn Tần Thủy Hoàng không được như ông chủ, tuy rằng so về những phẩm chất mà Số Một vừa nêu, ông chủ đi xách dép cho hắn cũng không kịp, nhưng ông chủ có một thứ mà Tần Thủy Hoàng luôn luôn truy cầu trong vô vọng.”
Lý Hạo gặng hỏi: “Tôi có cái khỉ gió gì mà lão hoàng đế đấy không có?”
Từ trong miệng Số Một bật ra hai chữ: “Trường sinh.”
Lý Hạo đơ người, đoạn ôm bụng cười ngặt nghẽo, phẩy tay về phía Số Một vừa cười sằng sặc vừa bảo: “Ha ha ha, trường sinh, ha ha, nghĩa là sống không chết đúng không?”
Số Một lại nhìn Lý Hạo như nhìn một kẻ ngu ngốc, giọng đều đều nói: “Cái này có gì đáng cười chứ. Môn công phu của ông chủ chính là gốc rễ của sự trường sinh.”
Lý Hạo vẫn ôm bụng mà cười hỏi: “Công phu, ha hả, công phu nào? Tôi chỉ biết mỗi môn võ công Long Hổ Song Sát học được ở ông già mê gái kia thôi.”
Số Một mỉm cười đáp: “Chính là nó, Long Hổ Song Sát.”
Lý Hạo dần dần ngưng cười, ra chiều đắn đo: “Thực là nó?”
“Thực sự là nó.” Số Một gật đầu.
Không não tàn, không hậu cung, tu tiên cổ điển, tìm hiểu cố sự, mời bạn đọc đến với

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.