Lý Hạo khinh khỉnh bảo: “Vậy sao không chọn ông già đó mà đi chọn tôi? Chính ông ấy là người sáng tạo ra môn võ công này, ông ấy giỏi hơn tôi nhiều lắm. Ở kiếp trước tôi còn rất nhiều việc phải làm, ông già kia chỉ ăn không nằm chờ chết chứ được tích sự quái gì, đổi tôi về đi, thế chỗ ông già đó vào đây.”
Số Một lắc đầu: “Không được, ông ấy không được chọn, bởi vì ông ấy không có dã tâm, ông ấy là kiểu mẫu thích sống phiêu diêu tự tại không màng chuyện thế nhân, không thể bắt buộc ông ấy làm Hoàng đế.”
Lý Hạo nhạt nhẽo nói: “Hừ, tôi biết không thể thoát khỏi tay mấy người mà. Bây giờ bàn về chuyện trường sinh, chẳng lẽ cứ tập võ như vậy là trường sinh à?”
Số Một cười híp mắt: “Đúng trọng tâm rồi đấy. Chỉ tập võ thì không thể nào trường sinh được. Ngay cả sư phụ của ông chủ, khi được các nhà khoa học xét nghiệm thì họ chẩn đoán ông ấy cũng chỉ có thể sống hơn trăm tuổi là cùng. Bất quá, vào thời gian đó có một nhà bác học thiên tài nước Nga, thường được người trong ngành gọi là Bác Học Điên. Ông ấy đã chế tạo ra một loại thuốc cải biến gen độc nhất vô nhị. Liều thuốc R.I.S là sự kết hợp từ các loại tế bào hiếm thấy và đặc biệt là máu của đám thằn lằn. Bất kỳ ai khi tiêm loại thuốc này vào cơ thể đều chết, duy nhất có ông chủ là người sống sót.”
Lý Hạo nói với vẻ bông lơn: “Cuối cùng tôi vẫn chết đấy thôi. Có phải trường sinh bất tử đâu?”
Số Một lộ vẻ khinh thường: “Ông chủ vẫn chưa thông minh hơn được chút nào à? Số Một chưa bao giờ nói đến hai chữ bất tử. Ông chủ bị quả bom tạc cho nổ tan xác thì không chết mới là chuyện lạ. Loại thuốc này không thể làm cho con người trở thành bất tử, nhưng nó có rất nhiều công dụng, có thể cải tiến cơ năng, thể năng và trí năng. Công dụng độc đáo nhất của nó chính là làm cho sự lão hóa của các tế bào giảm xuống cả ngàn lần.”
Lý Hạo trợn mắt: “Cả ngàn lần?”
Số Một hào hứng tiếp lời: “Đó là một công trình nghiên cứu khoa học vĩ đại của Bác Học Điên, ông ấy đã tạo ra một bước ngoặt vô tiền khoáng hậu trong lịch sử loài người. Ông chủ đã nghiễm nhiên trở thành vị cứu tinh của nhân loại, chỉ cần ông chủ không bị giết chết, ông chủ có thể sống thọ rất lâu. Sống được bao nhiêu năm thì vẫn chưa ai biết được, cả Bác Học Điên cũng không thể khẳng định điều đó, kết quả chỉ có thể phó thác cho số trời mà thôi. Dù gì đi nữa, ván bài này con người đã đánh, thắng hay thua là phụ thuộc vào người chơi bài, phụ thuộc vào ông chủ, phụ thuộc vào vận may.”
Mí mắt Lý Hạo giật giật, hô hấp có chút khó khăn. Hắn chưa thể tiếp nhận hết những tin tức mà Số Một vừa cung cấp. Phải nói là... nó quá khó tin, nó quá mơ hồ, nó quá ảo tưởng.
Lý Hạo suy nghĩ một lúc lâu, ngước nhìn khắp lượt những con rôbốt đang đứng trong phòng, biểu hiện của mỗi tên đều giống hệt con người, từ cử chỉ nét mặt, cho đến dáng người, đều không chê vào đâu được. Lý Hạo nói: “Đến nước này thì tôi không tin cũng không xong. Tôi sẽ thử. Thuốc đâu? Tiến hành đi.”
Số Một nhếch mép cười cười: “Ông chủ đã được tiêm thuốc rồi. Loại thuốc này còn có công dụng bách độc bất xâm. Chứ nếu không, ông chủ nghĩ làm sao mà mình còn có thể sống sót khi chất độc cực mạnh kia đã xâm nhập vào máu?”
Lý Hạo ngạc nhiên, giơ hai tay lên, cúi đầu nhìn xuống cơ thể: “Tôi vẫn thấy bình thường. Có thấy thay đổi chỗ nào đâu?”
“Chuyện này phải tự ông chủ tìm tòi và khám phá tiềm năng của mình. Chẳng phải cái gì cũng thể hiện ra ngay, cần phải có thời gian tích lũy. Có vài năng lực mà Số Một có thể nêu ra trước cho ông chủ được rõ như khả năng tiếp thu, tốc độ, sức mạnh. À, điển hình như là giọng nói của ông chủ có chút thay đổi. Ông chủ hãy cố lắng nghe âm thanh mình phát ra xem nào.” Số Một trả lời.
Lý Hạo đằng hắng, nói to nói nhỏ vài tiếng vừa đủ nghe, hắn nhận ra giọng nói của mình quả thật có sự thay đổi. Dường như dễ nghe hơn, trầm bổng hơn, thanh thoát hơn, hùng hồn hơn. Nói chung là bây giờ Lý Hạo muốn nói kiểu gì cũng được, muốn đổi tiếng như thế nào là tùy ý của hắn.
“Thuốc này có vẻ tốt đấy. Còn liều nào nữa không? Tôi để giành cho con cháu sau này.” Lý Hạo gặng hỏi.
Số Một mỉm cười: “Hết rồi. Những nguyên liệu để chế ra liều thuốc này vô cùng quý hiếm, các nhà khoa học chỉ còn có thể chế ra liều thuốc đó là liều thuốc cuối cùng. Còn những năng lực khác, thời gian sẽ trả lời.”
Lý Hạo đăm chiêu rất lâu, thất vọng hỏi: “Có nghĩa là không còn liều thuốc thứ hai? Nếu như những lời ông nói là sự thật thì tôi vừa là kẻ may mắn nhất vừa là kẻ bất hạnh nhất trên đời?”
Số Một nheo mắt ngẫm nghĩ một lúc, đáp: “Nói theo khía cạnh khác thì đúng là như thế.”
Lý Hạo lắc đầu cười, miệng hắn méo xệch.
Số Một nhìn Lý Hạo bằng ánh mắt đồng cảm, nhẹ nhàng khuyên bảo: “Chuyện đời có được có mất, nào ai có thể được vẹn toàn bao giờ. Khi ông chủ bước lên con đường này, ông chủ đã không còn đường trở về. Cái ngày mà ông chủ quyết định làm vật thí nghiệm sống, ông chủ đã không thể quay đầu. Ông chủ chớ nên lo nghĩ nhiều làm gì nữa. Cứ vui vẻ mà sống, mà hưởng thụ quãng thời gian hiện tại, có phải là hữu ích hơn hay không?”
Lý Hạo ngửa đầu nhìn trần nhà. Hắn thấy vài con thằn lằn đang bò trên xà nhà. Chúng cặm cụi bò tới bò lui, chốc chốc lại đớp những con côn trùng bay lởn vởn trước mặt chúng. Lý Hạo lẩm bẩm: “Thằn lằn, thời đại này là loại động vật có ích, thế nhưng trong tương lai đồng loại của chúng lại tượng trưng cho sự hủy diệt. Cuộc đời của thằn lằn rất ngắn ngủi, chỉ qua mấy lần lột xác là chúng sẽ chết, tuy nhiên chúng vẫn lột xác. Chẳng lẽ Lý Hạo ta lại không bằng cả con thằn lằn vô tri?”
Lý Hạo quắc mắt: “Được rồi. Tôi đã thông suốt. Kế hoạch của các vị là gì?”
“Ha ha, như thế mới xứng đáng là ông chủ của chúng tôi. Cầm lên được, bỏ xuống được. Dẻo, mang tên thái giám kia vào đây.” Số Một lớn tiếng bảo.
Một gã mặc quân phục màu xanh, gương mặt nhợt nhạt, bộ dạng hơi gầy, không cao không thấp, xoay người ra ngoài, sau đó vác một người mềm oặt trên vai đi vào. Gã ném phịch người kia xuống đất. Lý Hạo nhìn hồi lâu mới nhận ra Lê Việt Công. Giờ đây Lê Việt Công rất thê thảm, tay chân bầm dập, xương cốt vặn vẹo, hắn gần như đã là kẻ tàn phế, chỉ thoi thóp thở.
Số Một chậm rãi nói: “Tên này cực kỳ khó chơi. Ban đầu hỏi gì cũng không đáp. Sử dụng đủ loại cực hình tra tấn cũng không hé răng nửa lời. Phải hành hạ hắn chết đi sống lại mấy lần, làm cho thần trí của hắn suy sụp tới mức thấp nhất, đến phiên Số Hai sử dụng kỹ thuật thôi miên của thời hiện đại mới có thể cạy răng hắn. Quả là một tên cứng đầu.”
Lý Hạo thở dài: “Người của gia tộc họ Trần không ai đơn giản.”
“Theo những tin tức moi được từ miệng của hắn thì hắn là nhân vật cao cấp trong đội ngũ tình báo của gia tộc họ Trần. Hắn còn mang một cái tên khác là Áo Đen. Hắn được Trần Tự Khánh phái đến làm thái giám trong cung trước khi vua Cao Tông chết. Bằng vào những thủ đoạn ranh ma của mình, hắn đã lấy lòng Lê Việt Tiến, từ đó nhận làm con nuôi của Lê Việt Tiến. Những hoạt động của ông chủ mà hắn biết được, hắn đều báo lại cho Trần Tự Khánh.” Số Một tiếp tục nói.
Đến giờ Lý Hạo mới xâu chuỗi lại toàn bộ những sự kiện phát sinh trước đây. Khi Lý Hạo giết gã công tử bột trong con hẻm, hắn cảm thấy như bị một cặp mắt cú vọ đang ẩn nấp trong bóng đêm theo dõi. Khi Trần Thị Dung bị Đàm Thái Hậu tính kế, mưu hại bằng thuốc độc, Lê Việt Công đã báo cho Lý Hạo biết tin, để Lý Hạo tìm cách cứu Trần Thị Dung. Khi những âm mưu và kế sách của Lý Hạo phát triển quá thuận lợi, Lý Hạo cảm giác như có một tấm lưới khổng lồ vô hình đang từ từ chụp xuống. Thì ra tất cả đều có mối liên quan chặt chẽ với tên thái giám thân cận bên mình hàng ngày này.
Lý Hạo tức giận mắng: “Lê Việt Công, ngươi thực quá giỏi. Ta tự phụ hiểu biết chiêu trò gạt đời dối người, khó ai quá mặt được ta. Không ngờ lại bị một tên vô danh tiểu tốt như ngươi chơi một vố đau điếng đến độ này.”
Số Một khoát tay, nhấn mạnh từng lời: “Những tin tức kế tiếp mới là tin tức quan trọng. Mời ông chủ chú ý lắng nghe. Thủa trước, Trần Lý thường hay nhận con nuôi mồ côi, cơ nhỡ, Lê Việt Công là một trong số đó. Hắn nổi bật về tài năng do thám, theo dõi, ẩn mình cho nên sớm được Trần Lý đào tạo trở thành một trong những thành viên chủ chốt trong bộ phận tình báo của gia tộc. Lúc xưa, Lê Việt Công từng được Trần Thủ Độ cứu mạng một lần. Vì thế nhiệm vụ ám sát ông chủ vào chiều nay đều do một tay Lê Việt Công sắp đặt. Kẻ chủ mưu chính là Trần Thủ Độ. Khi Trần Thủ Độ đánh tiếng, Lê Việt Công vì trả ơn cứu mạng đã chấp thuận kế hoạch.”
Lý Hạo như buông bỏ được gánh nặng trong lòng: “Tình hình không đến nỗi quá tệ. Trần Tự Khánh vẫn chưa có ý định xuống tay với ta.”
Số Một lạnh lùng nói: “Bây giờ không xuống tay không có nghĩa là sau này sẽ không xuống tay. Chắc là ông chủ hiểu rõ điều đấy. Thế ông chủ đã có đối sách gì với đám người họ Trần rồi?”
Lý Hạo thở dài: “Cách ứng phó gia tộc họ Trần, tôi đã trăn trở rất lâu, nghĩ rất nhiều phương pháp. Kế sách khắc chế gia tộc họ Trần tôi cũng đã hoàn thành gần xong. Còn về nội dung kế hoạch thì mấu chốt trong đó là việc tôi đã khống chế được Trần An Quốc. Tôi sẽ bí mật ám sát Trần Tự Khánh, lợi dụng những mâu thuẫn của Trần Tự Khánh và Trần Thừa, bày vẽ một số nhân chứng, vật chứng, vu vạ cho Trần Thừa giết em đoạt vị. Sau đó bắt Trần Thừa lại, đưa Trần An Quốc lên vị trí tộc trưởng. Lúc trước, tôi còn do dự giữa hai việc hủy diệt gia tộc họ Trần và thâu tóm gia tộc họ trần. Sau một thời gian dài tính toán thiệt hơn, tôi mới quyết định chọn cách thâu tóm, tuy rằng việc thâu tóm sẽ khó khăn và chông gai hơn việc hủy diệt, nhưng làm như thế sẽ có nhiều lợi ích về sau. Giờ đây khả năng thành công của kế sách này đã giảm xuống rất thấp. Con hồ ly tinh Trần Tự Khánh chắc là đã có sự đề phòng cẩn mật. Chỉ một sơ hở nhỏ thì toàn bộ công sức bao lâu nay sẽ đổ sông đổ biển hết. Thôi kệ đi, mọi chuyện đã tới nước này thì cứ phải dấn bước về phía trước, tới WZMBm đâu hay tới đó. Dù cho Trần Tự Khánh có biết tôi đang có lòng chống lại hắn nhưng hắn vẫn không biết được kế hoạch cụ thể. Vì vậy, tôi tự tin trong cuộc chiến cuối cùng, kẻ thua cuộc chưa chắc là tôi.”
Số Một cười ha hả: “Bây giờ mới giống ông chủ của chúng ta. Ông chủ đã lựa chọn rất đúng, hủy diệt chưa bao giờ là thượng sách. Nhưng có một điều mà ông chủ đã sai lầm, ông chủ đã đánh quá thấp năng lực của gia tộc họ Trần. Không phải ngẫu nhiên mà gia tộc này được tôn xưng là gia tộc hùng mạnh nhất Đại Việt hiện thời. Người tài năng trong gia tộc của họ không bao giờ thiếu. Minh chứng rõ nhất chính là cuộc kháng chiến chống quân Mông Cổ, hầu như các nước khác đều ngả rạp trước gót sắt của ngựa Mông Cổ thì nhà Trần đã đánh bại bọn chúng hết lần này tới lần khác. Đó là một gia tộc anh hùng. Giết Trần Tự Khánh không dễ, lợi dụng gia tộc họ Trần lại càng không dễ. Mà trong khi đó, như ông chủ đã thấy, Trần Tự Khánh đã biết ông chủ đang bày mưu sắp kế đối phó gia tộc Trần, chẳng lẽ hắn lại ngồi yên chịu chết. Thông qua quá trình tìm hiểu lịch sử của Số Một, Số Một đã đi đến một kết luận Trần Tự Khánh còn đáng sợ hơn cả Trần Thủ Độ.”
Không não tàn, không hậu cung, tu tiên cổ điển, tìm hiểu cố sự, mời bạn đọc đến với