Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 143: Đại Kế Ngàn Năm




“Nói vậy chẳng lẽ chúng ta đành bó tay chịu trói hay sao?” Lý Hạo khó chịu vặn hỏi.
“Ha ha, tất nhiên là không. Cách của ông chủ vẫn có cơ hội thành công nhưng hung hiểm khó lường. Chỉ một sơ suất nhỏ sẽ đưa chúng ta rơi vào tình cảnh khó khăn ngay. Chúng tôi đã lựa chọn trở về thời đại này tất nhiên không phải về tay không. Ông chủ xem.” Số Một ngửa cổ, há to miệng, thọc hai ngón tay vào họng móc ra một con rệp máy nhỏ xíu.
Lý Hạo thú vị hỏi: “Thứ đồ chơi này có tác dụng gì?”
Số Một nhìn con rệp máy trong lòng bàn tay, ánh mắt cuồng nhiệt trả lời: “Khi đám thằn lằn tấn công Trái Đất, vào cái đêm đầu tiên phát động chiến tranh toàn thế giới, bọn chúng đã khống chế các trung tâm hạt nhân một cách nhanh chóng. Tại sao bọn chúng có thể vượt qua tầng tầng lớp lớp an ninh bảo hộ ở những nơi này, để tiến hành khống chế mà không tốn mảy may sức lực nào? Chính là nhờ vào nó. Đây là con chip điện tử có thể điều khiển người sống, một phát minh kỳ diệu. Bất kỳ ai bị gắn con chip này vào đầu, đều sẽ tuân lệnh chủ thể vô điều kiện, chỉ làm những việc có lợi cho chủ thể, trong khi đó mọi hành động, thói quen, tính cách hàng ngày đều không thay đổi. Quá kinh khủng phải không? Nhưng về sau con người cũng đã phát hiện ra và nghĩ cách khắc chế nó. Đơn giản thôi, lấy máy quét phát hiện kim loại quét qua đầu, thế là a lê hấp, chú mày đã lòi mặt chuột. Vào thời kỳ đó, giá thành máy quét này rẻ rề, hầu như người nào cũng mua được, con chip trở thành đồ vô dụng.”
Lý Hạo cười gằn: “Tôi hiểu rồi. Chuyện đối phó gia tộc họ Trần đã trở thành một chuyện cỏn con. Có bao nhiêu con rệp?”
Số Một lắc lắc đầu ngón tay: “Chỉ có một. Cái khó nhất chính là ở con chip chủ thể, bọn thằn lằn nắm giữ con chip chủ thể đều là bọn thủ lĩnh nhát chết, chúng nó toàn loanh quanh trong pháo đài vững vàng kiên cố. Con người may mắn có được một con chip chủ thể duy nhất trong một lần đánh phá thành công một trung tâm chỉ huy của bọn chúng.”
“Đáng tiếc, nếu như có thật nhiều con chip này thì đúng là công việc tiếp quản thế giới của chúng ta đã trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Các vị mang bao nhiêu hàng nóng về?” Lý Hạo tươi cười.
Số Một ngượng ngùng: “Cái này... gặp chút sự cố. Đầu đất, mở rương.” Số Một liếc xéo gã to cao bảo.
Gã to cao đặt chiếc rương sắt xuống trước mặt Lý Hạo, mở ra.
Lý Hạo ngó vào rương. Bên trong có đủ thứ hầm bà lằng máy móc kỳ lạ các thứ, còn có cả gương, lược chải tóc, áo lính, vân vân...
Lý Hạo ngạc nhiên: “Hàng nóng đâu?”
Số Một cầm phất trần gõ gõ lên đầu gã to cao: “Tất cả là tại tên đần độn này, đã giao việc giữ rương vũ khí cho hắn mà làm cũng chẳng nên thân.”
Gã to cao gãi đầu, cười hềnh hệch: “Tôi đã nói với ông bao nhiêu lần rồi mà ông cứ lải nhải mãi thế? Đã bảo là lúc ấy cỗ máy sắp nổ, tình hình cấp bách, tôi thấy hai cái rương giống nhau nên cầm nhầm thôi chứ có phải cố ý đâu.”
Lý Hạo nhăn nhó hỏi: “Vậy là toàn bộ súng ống thành tro bụi hết rồi à?”
Gã to cao cười nhăn nhở đáp: “Đúng vậy, ông chủ.”
Lý Hạo ngửa mặt than trời: “Mấy nhà khoa học tương lai bị người ngoài hành tinh dọa cho hồ đồ rồi hay gì mà tạo ra mấy tên rôbốt kiểu này. Ngay cả tính cách hậu đậu cũng giống con người.”
Số Một vung phất trần, lộ vẻ ung dung thoát tục: “Bọn chúng đều là hàng bán thành phẩm. Chỉ có duy nhất Số Một mới là rôbốt tài năng nhất, thông minh nhất, hoàn hảo nhất. Nhưng ông chủ đừng lo lắng, có mỗi gã đầu đất là hơi ngốc một tý, những tên còn lại đều thông minh.”
Lý Hạo rất muốn chửi thề, hừ một tiếng: “Ờ, ông là sản phẩm chính hãng đạt ISO tiêu chuẩn quốc tế. Có mấy câu hỏi giành cho ông đây. Tại sao lại đưa tôi về thời kỳ này? Tại sao lại cho tôi vào vai tên vua nhóc con ngu ngốc? Tại sao các vị không về cùng một lượt với tôi, lúc đó tôi chỉ việc ioEyn kê cao đầu mà ngủ, có phải khỏe thân tôi không?”
Số Một khoái chí trả lời: “Việc đưa ông chủ về thời kỳ này và nhập thể vào Lý Huệ Tông là chủ ý của sư phụ ông chủ. Ông ấy bảo đó là thiên mệnh do ông ấy xăm quẻ, bói toán ra, nếu đưa ông chủ đến thời đại khác hoặc vai khác thì lúc ấy ông chủ sẽ chết rất nhanh chóng, kế hoạch sẽ sụp đổ. Ban đầu, Hội Đồng không chịu, tranh cãi nhau nảy lửa. Sư phụ ông chủ phán một câu “không đồng ý thì xóa sổ kế hoạch”, rồi đứng dậy bỏ đi luôn. Thôi thì trời không chịu đất, đất phải chịu trời. Sau nhiều ngày bàn bạc, Hội Đồng đành phải thỏa hiệp, còn hơn là để toàn bộ con người rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng. Kết cuộc là ông chủ đã về đây.”
“Nói thì dễ nghe, đám người trong Hội Đồng đến từ nhiều quốc gia khác nhau, chủng tộc khác nhau, chẳng lẽ bọn chúng lại dễ dàng để vinh quang dân tộc rơi lên đầu một đất nước nhỏ bé? Nếu sư phụ của tôi làm quá cứng, đám người đó có thể bỏ qua tôi, chọn một người khác, dù cho người đó không thể sống lâu, nhưng hắn có thể mang tất cả những kỹ thuật hiện đại tân tiến nhất về thời xưa mà truyền bá. Mặc dầu Trái Đất chia ra làm nhiều quốc gia nhưng con người vẫn sẽ phát triển vượt bậc, có thể người đời sau đủ tư cách chiến đấu với người ngoài hành tinh.” Lý Hạo híp mắt nói.
Số Một khen ngợi: “Câu hỏi rất hay, đúng như lời ông chủ dự đoán, trước tồn vong của nhân loại, nhưng với tính cách ích kỷ, nhỏ nhen cố hữu của con người, đám người đó tranh giành nhau lợi ích tới thiên hôn địa ám, tranh cãi nhau không ngớt. Tuy nhiên vẫn có một số người trong Hội Đồng lo lắng cho đại cục, họ cần tính thống nhất toàn vẹn của Trái Đất để tập trung phát triển Trát Đất, còn hơn là để Trái Đất rơi vào cảnh chia rẽ, tranh đấu nhau tới độ máu chảy đầu rơi. Nguyên nhân quan trọng nhất là một cuộc thí nghiệm đã được tiến hành, mỗi đất nước đều có quyền chọn ra người ưu tú nhất. Mỗi người đều vào phòng thí nghiệm, cho một nửa lượng tia sét vàng đánh trúng. Tất cả đều chết, chỉ có ông chủ sống sót. Không ai có thể giải thích được điều này, một số nhà khoa học cho rằng do cơ địa của ông chủ là có một không hai trên thế giới. Cuối cùng, Hội Đồng phán quyết làm theo kế hoạch của sư phụ ông chủ.”
Lý Hạo vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn lắm, hậm hực hỏi tiếp: “Thế thì tại sao không cho tôi về lúc Lý Huệ Tông mới sinh? Lại quẳng tôi vào thời điểm ngặt nghèo, đằng trước có sói đằng sau có hổ. Nếu tôi được về thời điểm sớm hơn thì cục diện đất nước không có hỗn loạn như thế này. Tôi mà được đầu thai ngay khi còn nhỏ, tôi bảo đảm sẽ bẻ gãy hết răng nanh của đám thú rừng kiêu ngạo kia. Với sách lược của tôi, cộng với thân phận Thái tử, cho tới giờ phút này tôi chắc chắn đã tạo được một thế lực hùng mạnh cho riêng mình.”
Số Một liếc Lý Hạo bằng ánh mắt khinh thường: “Ông chủ nghĩ rằng những chính trị gia ở tương lai đều là đồ bỏ hết à? Ông chủ có biết là Hội Đồng đã đặt tên cho kế hoạch này là gì không? Họ đặt tên cho kế hoạch vĩ đại này là Đại Kế Ngàn Năm. Không phải ngẫu nhiên mà họ dám mạnh miệng như thế. Mọi khía cạnh, mọi vấn đề đều đã được họ vạch ra, cân nhắc chi tiết. Không cần ông chủ phải làm chuyện lo bò trắng răng. Hội Đồng cũng tính tới điểm ấy nhưng mà các nhà khoa học lực bất tòng tâm. Họ chỉ có thể điều chỉnh thời gian quay về quãng thời gian hiện tại. Bởi thời gian không cho phép họ nghiên cứu thêm, bởi cuộc kháng chiến đã đến hồi thất bại, họ phải gấp gáp khởi động kế hoạch. Họ đã cố gắng hết sức vẫn không thể sai khiến thời gian lùi thêm được nữa.”
Khuôn mặt Lý Hạo giãn ra: “Tôi hiểu, làm được tới đây đã là thành quả vĩ đại của loài người. Câu hỏi chót, như khi nãy tôi đã hỏi, tại sao các vị không về cùng một lượt với tôi, mà đem con bỏ chợ, để tôi bơ vơ, lạc lõng hàng mấy tháng trời? Các vị có biết những ngày tháng qua là những ngày tháng cực hình nhất từ khi tôi sinh ra không hả? Làm việc gì cũng phải ngó trước ngó sau, chịu nhục đủ điều. Nếu tình trạng này mà cứ tiếp tục diễn ra thì tôi sẽ phát điên mất.”
Số Một tỏ vẻ bất đắc dĩ nói tiếp: “Vấn đề chúng tôi không thể về cùng một lượt với ông chủ là do trục trặc của cỗ máy thời gian. Các nhà khoa học đã phải vội vàng hoàn thành cỗ máy, nên không lường trước được những sai sót ấy. Nhưng ông chủ thấy đấy, ông chủ vẫn sống tốt mà, phong lưu khoái hoạt là đằng khác, ngày đêm ôm mỹ nhân ấp mỹ nữ, sướng như thế thì còn gì bằng. Chỉ cần ông chủ không chết là kế hoạch đã đi đúng hướng.”
Lý Hạo gật gật đầu, khoát tay, ngáp dài: “Tối nay nói chuyện tới đây thôi. Tôi buồn ngủ lắm rồi. Có gì ngày mai nói tiếp.”
Số Một đáp: “Chúng tôi ra ngoài, không làm phiền ông chủ.”
Lý Hạo ngẫm nghĩ một lát, bảo: “Khoan đã, tôi còn chuyện này. Các vị trở về thời kỳ cổ đại, không thể lấy mấy cái tên Số Một, Số Hai được nữa. Tôi sẽ đặt lại tên cho các vị.”
Số Một tán thành: “Vẫn là ông chủ lo liệu chu toàn. Tùy ý ông chủ.”
Lý Hạo nghiêm mặt, trịnh trọng nói: “Lý tưởng của chúng ta là một công cuộc kháng chiến dài hơi. Không rõ đến ngày tháng năm nào mới có thể hoàn thành lý tưởng lớn lao ấy. Để kỷ niệm ngày gặp mặt các vị, cũng như để trân trọng người lãnh tụ vĩ đại của dân tộc Việt, tôi sẽ học hỏi cách đặt tên mà Người đã từng đặt cho những trợ thủ đắc lực của mình. Từ Số Một cho đến Số Mười sẽ lấy tên là Việt, Nam, Trường, Kỳ, Kháng, Chiến, Nhất, Định, Thắng, Lợi. Tất cả đều mang họ Lý. Còn Người Dẻo và Người Máy thì đặt tên gì nhỉ?”
“Cách đặt tên mang đầy ý nghĩa. Chúng tôi, người nào cũng có khả năng hóa trang, bắt chước mà Người Dẻo là có kỹ thuật hóa trang giỏi nhất, có thể tự hóa trang thành đủ dạng người. Tên Lê Việt Công kia không thể giữ lại được, hay là cho Người Dẻo từ nay về sau thay thế thân phận của Lê Việt Công đi. À, còn một điều nữa quên nhắc với ông chủ, hai tên Người Dẻo và Người Máy được lập trình sẵn là vệ sĩ cận thân của ông chủ. Hai tên đó sẽ luôn phải ở gần ông chủ, chúng chỉ được quyền đứng cách xa ông chủ tối thiểu trong vòng bán kính 100m. Nếu như chúng lạc mất ông chủ khỏi phạm vi này, có nghĩa là ông chủ đang gặp nạn.” Số Một liếc nhìn Lê Việt Công đang nằm co quắp trên sàn nhà.
Lý Hạo nhún vai: “Không thành vấn đề, coi như tôi có thêm hai chiếc áo giáp vững chắc. Làm sao mà chúng có thể xác định luôn đứng cách tôi trong phạm vi đó?”
“Trong lúc ông chủ bất tỉnh, Số Một đã đeo lên cổ ông chủ một sợi dây chuyền, trên mặt dây chuyền có chứa một con chip phát tín hiệu. Đề phòng ông chủ bị lạc mất trong tình huống bất khả kháng nào đó, chúng tôi còn có thể mau chóng tìm ra ông chủ. Khi hai tên kia rời khỏi phạm vi 100m, con chip sẽ truyền tín hiệu báo nguy về cho Số Một, hai tên kia cũng có thể dựa vào con chip để mà tìm ra ông chủ.” Số Một đắc ý nói.
Tới giờ Lý Hạo mới phát hiện ra trên cổ mình đang đeo một sợi dây chuyền. Lý Hạo cầm cái mặt dây chuyền lên quan sát, trên đó phát ra tia sáng dìu dịu màu lục bảo ngọc. Lý Hạo lắc đầu ngao ngán: “Đúng là người tương lai tính toán quá kỹ lưỡng. Không hổ danh là Đại Kế Ngàn Năm. Người Dẻo, lập tức biểu diễn kỹ năng hóa trang cho tôi xem.”
Gã có gương mặt nhợt nhạt lấy từ trong người ra một chiếc mặt nạ da người đắp lên khuôn mặt Lê Việt Công, xoa nắn một lúc, lại đắp lên khuôn mặt của mình, vuốt ve vài lượt. Lúc hắn ngẩng đầu lên nhìn Lý Hạo thì gương mặt của hắn đã biến thành gương mặt của Lê Việt Công.
Lý Hạo trầm trồ: “Quá thần kỳ. Với tài năng diệu dụng này sẽ giúp tôi giải quyết được rất nhiều chuyện khó khăn. Từ giờ ngươi sẽ là Lê Việt Công.”
Lý Hạo ngắm nghía gã to cao: “Còn ngươi có bộ dạng to lớn, nặng nề như con gấu. Ta đặt tên ngươi là Lý Hùng.”
Gã to cao cất giọng ồm ồm: “Tôi rất thích cái tên này. Ông già kia, nghe rõ chưa, gọi tôi là Lý Hùng, rõ chưa hả? Không được gọi tôi là đầu đất.”
Số Một không quan tâm nói: “Còn phải xem biểu hiện của chú mày.”
Lý Hạo hài lòng bảo: “Từ thời khắc này, các vị sẽ gọi tôi là Hoàng thượng, đừng gọi tôi là ông chủ nữa. Riêng Số Một, tôi cấm chỉ mọi lời nói, biểu hiện và thái độ khinh thường tôi ra mặt. Nếu có gì bất mãn cứ giấu ở trong lòng. Tất cả rõ chưa?”
Mười hai người đồng loạt đứng nghiêm, hô lớn: “Đã rõ.”
Lý Hạo xua tay: “Thôi thôi, đừng có gào lên. Ra ngoài hết đi, tôi ngủ.”
Mười hai người lục tục kéo nhau rời khỏi phòng. Lê Việt Công giả vác Lê Việt Công thật trên vai. Kể từ ngày mai, Lê Việt Công thật không còn trên cõi đời. Kể từ ngày mai, có phải Lý Hạo sẽ được sống những ngày tháng hoan lạc, êm đềm hay là hắn sẽ phải bước lên một nấc thang mới ẩn chứa đầy sự cam go, trắc trở? Kể từ ngày mai, guồng quay lịch sử sẽ quay theo chiều hướng nào đây? Có lẽ không ai biết.
Main bá, vô tình gần giống Cổ Chân Nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.