Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 144: Mục Tiêu Đầu Tiên




Điện Trường Xuân.
“Hoàng thượng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Trần Tự Khánh quỳ lạy giữa điện.
“Miễn lễ, Trần ái khanh bình thân.” Lý Hạo cười giả lả.
“Đội ơn Hoàng thượng.” Trần Tự Khánh hơi nghiêng mình đứng dậy. Gương mặt của Trần Tự Khánh vẫn thản nhiên như thường, nhưng trong lòng hắn đang tự hỏi tại sao chiều nay Lý Hạo lại cho vời hắn. Theo những thông tin mà hắn nắm được về hành vi thường ngày của Lý Hạo thì đã lâu lắm rồi Lý Hạo chưa triệu kiến ai vào buổi chiều cả. Đột nhiên sáng nay, thái giám Lê Việt Công lại nhắn riêng cho hắn là Hoàng thượng đã truyền ý chỉ đòi gặp hắn.
Lý Hạo nở nụ cười: “Có phải khanh đang thắc mắc là trẫm cho truyền khanh lên điện có ý gì phải không?”
“Bẩm Hoàng thượng, thần không có ý đó. Được Hoàng thượng cho vời đã là diễm phúc của thần rồi ạ.” Trần Tự Khánh ung dung đáp.
Lý Hạo gõ gõ tay lên bàn: “Chiều hôm qua, trẫm bị hành thích, may mà không mất mạng.”
Trần Tự Khánh giật mình: “Hoàng thượng, long thể của người vẫn hoàn hảo chứ ạ? Thưa Hoàng thượng, là bọn nào to gan lớn mật dám vào tận Hoàng cung giở trò hành thích Hoàng thượng?”
“Là Trần Thủ Độ.” Lý Hạo cười cười.
Trần Tự Khánh kinh ngạc: “Không thể nào, bẩm Hoàng thượng, chắc là có chuyện gì lầm lẫn ở đây hay chăng? Trần Thủ Độ vốn một lòng trung thành với Hoàng thượng. Hắn không thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy. Có thể là có kẻ nào đó rắp tâm hãm hại, vu oan giá họa cho Trần Thủ Độ. Hoàng thượng có thể cho thần điều tra rõ ràng chuyện này được không ạ?”
Lý Hạo không đáp mà lơ đễnh hỏi. “Trẫm nghe nói dạo gần đây, động tĩnh ở Hải Ấp có vẻ không nhỏ thì phải?”
Trần Tự Khánh không hề bối rối trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, chuyện ấy thần cũng đã dâng sớ bẩm tấu trên triều. Phía Bắc, phiến quân nổi loạn làm càn, khiến cho trăm dân muôn họ kêu khổ không ngớt, bọn chúng đi đâu cũng đốt phá khắp nơi. Cho nên Hải Ấp mới điều động binh lực muốn dẹp yên giặc cỏ, mang lại bình yên cho đất nước.”
“Nói như thế là trẫm phải ban thưởng cho tộc trưởng gia tộc họ Trần đã lãnh đạo Hải Ấp có công bình định phản loạn mới đúng!” Lý Hạo cười nói.
“Bẩm Hoàng thượng, họ Trần góp công góp sức vì nước, vì triều đình, cúc cung tận tụy với Hoàng thượng, đó là điều nên làm. Ân điển của Hoàng thượng thần không dám nhận.” Trần Tự Khánh nói.
Lý Hạo híp mắt thành một đường thẳng như kẻ chỉ, trầm giọng: “Trẫm mới nhận được một tin băn khoăn không rõ bèn nhờ Trần ái khanh kiến giải hộ trẫm. Ở phía nam kinh thành có rất đông người chia nhau thành từng nhóm nhỏ bí mật tập kết ở hai nơi, cụ thể là khoảng 3000 người ở lộ Khoái, 2000 người ở lộ Quốc Oai. Mà những nhóm người này lại xuất phát từ lộ Thanh Hóa, khanh nghĩ sao về điều ấy?”
Rốt cuộc gương mặt luôn luôn bình thản như nước của Trần Tự Khánh cũng biến đổi, nửa gương mặt bên trái giật giật, mắt mở to, nhưng Trần Tự Khánh đã rất nhanh giữ bình tĩnh: “Bẩm Hoàng thượng, thần cho rằng đây là một đám loạn đảng khác, nhân cơ hội tình hình đất nước rối ren mà giở trò dây máu ăn phần. Thần nguyện vì triều đình, điều quân bình định giặc cỏ.”
Lý Hạo ngửa đầu cười ngất: “Ha ha ha, Trần Tự Khánh ôi Trần Tự Khánh. Đến nước này rồi mà khanh còn diễn tuồng trước mặt trẫm. Chỉ sợ quân đội nhà Trần không phải là kéo quân đi giết giặc mà là hội quân mới đúng. Bản lĩnh giấu binh của người họ Trần quả là vô cùng cao thâm, cả một số lượng quân đội đông như vậy mà có thể ẩn đi không hình không bóng, khiến cho người đời không ai hay biết.”
Từng câu từng chữ của Lý Hạo như những cây kim nhọn hoắt đâm thẳng tinh thần đang xao động của Trần Tự Khánh. Trần Tự Khánh vẫn không chút hoảng hốt, quỳ sụp xuống, hô to: “Oan uổng quá, bẩm hoàng thượng, thật là oan uổng quá. Thần không biết là ai đã vu oan giá họa cho gia tộc họ Trần. Thần dám chắc rằng kẻ này có mưu đồ hiểm độc hòng chia rẽ quân thần. Lòng trung của gia tộc họ Trần xưa nay vẫn thế, có đèn trời soi xét, có thần minh chứng giám. Hoàng thượng, khẩn xin Hoàng thượng điều tra rõ ngọn nguồn ạ.”
Tiếng cười của Lý Hạo càng lớn hơn: “Giỏi, giỏi, rất giỏi. Trẫm đoán rằng binh lực của gia tộc không chỉ có bấy nhiêu thôi phải không? Có lẽ còn nhiều cánh quân khác đang ẩn mình ở những nơi khác nữa. Giả dụ như một đám quân vẫn còn án binh bất động ở lộ Thanh Hóa, giả dụ như còn một cánh quân khác đang tiềm phục ở phủ Nghệ An. Cuối cùng thì gia tộc họ Trần đã chuẩn bị chu đáo cho ngày này bao lâu rồi? Ba mươi năm, năm mươi năm hoặc hơn thế nữa?”
Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu Trần Tự Khánh như tiếng sấm giữa trời quang. Ánh mắt Trần Tự Khánh sáng rực, chầm chậm đứng dậy, nhìn Lý Hạo: “Hoàng thượng, thần cực kỳ khâm phục khả năng thu mình của ngài. Làm sao mà Hoàng thượng có thể khám phá ra được những điều đó? Để thần đoán xem nào, là Phạm Lãi, một lão già chuyên phá rối, người họ Phạm vốn giỏi về khả năng do thám, truy tìm tung tích, đúng là không có chuyện gì giấu mãi được. Người họ Phạm với người họ Trần vốn là tử địch hàng chục năm nay, đến sau cuối Phạm Lãi đã có thể đâm một đao sau lưng gia tộc họ Trần.”
Lý Hạo vỗ tay bồm bộp: “Kỹ năng phân tích phán đoán thực nhanh nhạy. Trẫm chỉ mới nói có bấy nhiêu mà Trần ái khanh đã đoán ra người đưa tin. Quả không hổ danh tộc trưởng của gia tộc hùng mạnh nhất Đại Việt thời điểm hiện tại.”
Trần Tự Khánh nhếch mép: “Thần có điều không hiểu? Tại sao Hoàng thượng lại muốn ngả bài sớm như thế? Hoàng thượng đã có thể nhẫn nhịn tới giờ, đáng lẽ Hoàng thượng còn có thể chờ thêm một đoạn thời gian nữa, nhưng điều gì đã thúc đẩy ngài muốn nhắm vào nhà Trần khai đao đầu tiên. Thần luôn đoán người mà Hoàng thượng muốn giết trước nhất chính là Tô Trung Từ chứ không phải là thần.”
Lý Hạo cười khẩy: “Dự tính của chúng ta không bàn mà hợp. Chẳng phải Trần ái khanh cũng đang đợi ngày đó hay sao? Đúng như thế, kế sách ban đầu của trẫm chính là như thế, thâu tóm gia tộc họ Tô trước, sau đó mới thâu tóm gia tộc họ Trần.”
Trần Tự Khánh ngạc nhiên: “Thâu tóm? Khẩu khí quá lớn hay chăng? Thần luôn suy tính tới tình huống xấu nhất là Hoàng thượng sẽ hủy diệt cả hai gia tộc. Chẳng hay Hoàng thượng dựa vào điều gì để có thể thâu tóm được cả hai gia tộc?”
Lý Hạo cười lạnh: “Trẫm không hẹp hòi đối với chuyện ấy, nói cho khanh biết cũng không sao. Khống chế, chỉ đơn giản ở hai chữ khống chế mà thôi. Trẫm đã khống chế được những thành viên thượng tầng trong cả hai gia tộc. Ha ha, nếu như cả hai tộc trưởng cùng chết đi thì trẫm muốn vo tròn bóp méo hai gia tộc này thế nào mà chẳng được.”
Trần Tự Khánh cười nói: “Chuyện đó không phải chỉ nói miệng là có thể thành công. Thần biết khi thần đã bước chân vào điện Trường Xuân hôm nay, lại còn được biết Hoàng thượng ngửa bài, thần khó tránh cái chết. Nếu vậy, ngài có thể cho một kẻ sắp chết như thần được biết tên những kẻ phản bội gia tộc họ Trần kia là ai hay không?”
Lý Hạo hào sảng nói: “Được, trẫm cho khanh đặc ân không làm quỷ hồ đồ. Đó là Trần Thừa và Trần An Quốc. Tuy nhiên nói họ quy phục cũng không đúng, trẫm chỉ có thể lợi dụng họ mà thôi.”
Trần Tự Khánh sửng sốt: “Không thể nào. Chuyện này là không thể nào.”
“Chuyện gì cũng có thể xảy ra, để trẫm giới thiệu với khanh một người, có lẽ khanh sẽ cảm thấy hứng thú. Lê Việt Công, tới khanh tiết mục biểu diễn của khanh rồi đó.” Lý Hạo truyền lệnh.
Lê Việt Công ở ngoài cửa bình tĩnh đi vào, đứng sóng vai với Trần Tự Khánh, mặt lạnh tanh: “Bẩm Hoàng thượng, nô tài có mặt.”
Tâm lý Trần Tự Khánh bị đả kích nghiêm trọng, trợn tròn mắt, chỉ tay về phía Lê Việt Công: “Ngươi, ngươi, sao có thể như vậy được?”
Lê Việt Công liếc nhìn Trần Tự Khánh, hờ hững đáp: “Chuyện gì cũng có thể xảy ra.”
Lý Hạo cười lớn: “Giỏi cho Trần ái khanh, khiến cho trẫm phải nuôi ong tay áo, nuôi rắn trong nhà mà không hề hay biết. Ha ha ha, nhưng Trần ái khanh không ngờ phải không? Đến cả Lê Việt Công cũng đã quy phục trẫm. Khanh nói thử xem việc thâu tóm gia tộc họ Trần có còn là chuyện viển vông nữa hay không? Ha ha ha, không những người họ Trần mà người họ Tô quy phục trẫm cũng không ít. Ván cờ này trẫm thắng chắc rồi. Ha ha ha.”
Trong khi Trần Tự Khánh đang bàng hoàng sửng sốt, Lê Việt Công phóng người tới Trần Tự Khánh chặt cổ tay vào gáy Trần Tự Khánh. Không kịp phản ứng, Trần Tự Khánh ngã lăn ra bất tỉnh.
Một lão già mặc áo đạo sĩ, tay cầm phất trần, từ trong màn trướng đi ra, cất tiếng cười ha hả: “Nhanh, gọn, chính xác. Ông chủ cảm thấy người vệ sĩ mới này như thế nào?”
“Lý Việt, trẫm đã dặn khanh rồi, đừng gọi trẫm là ông chủ nữa, từ giờ trở đi chỉ được gọi là Hoàng thượng.” Lý Hạo không vui nói.
Lý Việt đi tới bên cạnh Trần Tự Khánh: “Đã ghi nhớ, đã ghi nhớ. Già rồi, trí óc lẩm cẩm, nhiều lúc quên trước quên sau, mong Hoàng thượng thứ tội.”
Lý Hạo đứng lên, xuống dưới điện, lại gần hai người Lý Việt và Lê Việt Công: “Nhớ thì tốt, chỉ sợ mạch điện não bị chập mạch bất chợt thôi. Bắt đầu đi, trẫm muốn xem quá trình cấy ghép diễn ra như thế nào.”
Lê Việt Công ngồi xổm xuống, lật Trần Tự Khánh nằm úp sấp.
Lý Việt lấy ra tất cả các dụng cụ phẫu thuật, cầm con dao nhỏ sắc bén chuyên dụng mổ xẻ, đặt lên lớp da phía sau đầu Trần Tự Khánh, từ từ nhấn xuống.
Hộp sọ Trần Tự Khánh nhanh chóng được mở ra, Lý Hạo ung dung nhìn bộ não trắng hếu bị lộ ra ngoài. Bản năng của một ông trùm giết người vô số đã làm cho hắn miễn dịch với nỗi sợ hãi trước những cảnh tượng rợn người.
Lý Việt lôi con rệp ra ngoài, ấn lên bộ não Trần Tự Khánh, con rệp kêu tít tít vài tiếng, tự động cắm những cái chân nhỏ xíu của nó lên bộ não. Cơ thể Trần Tự Khánh co giật liên hồi, trong cổ họng hắn phát ra những âm thanh quái lạ, mồ hôi vã ybhYy ra như tắm. Lê Việt Công và Lý Việt phải giữ tay chân Trần Tự Khánh lại. Lý Hạo ở bên cạnh quan sát cũng có chút sợ hãi, gai ốc đã nổi trên cánh tay của hắn.
Hết chừng thời gian một tuần trà, Trần Tự Khánh nằm im không nhúc nhích. Lý Việt đậy nắp hộp sọ, cầm kim chỉ múa may tới lui trên đầu Trần Tự Khánh. Sau đó, Lý Việt bôi một thứ thuốc gì đó lên đường khâu, dùng khăn ẩm ướt tẩy rửa những vết bẩn trên đầu.
Lý Việt đứng dậy, thở phào nhẹ nhõm: “Đã xong.”
Lý Hạo nuốt một ngụm nước bọt: “Có phải lúc trẫm bị tiêm thứ thuốc kia cũng trải qua tình huống như vậy không?”
Lý Việt tươi cười: “Còn đáng sợ hơn gấp ngàn lần. Tình cảnh lúc đó của Hoàng thượng phải nói là như vừa trải qua hết mười tám tầng địa ngục. Nhưng mà có trả giá mới có thu hoạch, trả giá càng cao, lợi nhuận càng lớn, không phải sao?”
Lý Hạo gật đầu như gà mổ thóc: “Phải, phải, may mà lúc đó trẫm không biết gì cả. Chứ nếu không trẫm sẽ lột da tên rôbốt khanh để nghiên cứu xem bộ da đó làm bằng chất liệu gì?”
Lúc ấy, tay chân Trần Tự Khánh đang nằm trên sàn khẽ động đậy. Trần Tự Khánh chầm chậm đứng lên, đối mặt với Lý Hạo và Lý Việt. Gương mặt Trần Tự Khánh tĩnh lặng như nước hồ thu, khẽ cúi đầu.
Lý Hạo nhếch mép mỉm cười, ánh mắt cháy bỏng như ngọn lửa đang cuồn cuộn gào thét từ cõi u minh sâu thẳm.
Chú thích:
- Lộ Khoái, tương đương tỉnh Hưng Yên.
- Lộ Quốc Oai, tương đương lưu vực sông Đáy thuộc tỉnh Hà Tây cũ.
- Lộ Khoái và lộ Quốc Oai tiếp giáp với Thăng Long ở phía nam.
Không não tàn, không hậu cung, tu tiên cổ điển, tìm hiểu cố sự, mời bạn đọc đến với

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.