Điện Vĩnh Hòa là cung điện dùng để thiết đãi yến tiệc của Hoàng tộc. Cung điện được thiết kế với kiểu kiến trúc hình vòm tuyệt mỹ. Kiến trúc cuốn vòm tạo nên những đường cong mềm mại mà vững chãi. Cửa điện làm bằng gỗ lim uốn khúc hình cầu vồng và hoa văn chạm trổ quanh khung cửa hết sức công phu.
Xung quanh điện Vĩnh Hòa là một quần thể kiến trúc lầu son gác tía nguy nga. Bên trái xây gác Nhật Kim, bên phải xây gác Nguyệt Bảo, xung quanh dựng hành lang thềm gọi là Kim Tinh. Bên trái gác Nguyệt Bảo là tòa Lương Thạch, phía tây xây gác Dục Đường. Phía sau xây gác Phú Quốc, thềm gọi là Phượng Tiêu. Phía trước đào hồ Kim Minh Vạn Tuế, đắp núi đá cao ba ngọn trên mặt hồ và xây cầu Vũ Phượng đi vào, bên cạnh hồ xây điện Hồ Thiên Bát Giác.
Sân điện Vĩnh Hòa lát nền bằng đá xanh, to, phẳng, nằm trên một trục thẳng hàng với nền điện kéo vòng nghiêng nghiêng ra bên ngoài. Bao quanh nền sân là một dải gạch hoa xếp chạy dài kẹp giữa hai hàng sân, phía ngoài cùng là dải gạch bia được xếp hơi nghiêng cùng chiều với dải gạch hoa. Xung quanh thềm điện đặt những tảng đá trang trí đẹp như chân tảng, đầu rồng đá thon nhỏ, bệ đá hoa sen... Có loại tảng chạm cánh sen, trên mỗi cánh sen có chạm đôi rồng chầu mặt nguyệt. Phần bệ tảng được trang trí bằng dây leo uốn lượn hình sóng nước.
Đêm nay, trời hơi se lạnh, báo hiệu mùa thu sắp đến, ánh trăng trên trời sáng tỏ, những vì sao lấp lánh càng tôn thêm vẻ đẹp của bầu trời đêm. Quan chức trong triều đều đến đông đủ, người ra kẻ vào nườm nượp, tạo nên bầu không khí cực kỳ náo nhiệt.
Dọc trên những con đường dẫn đến điện Vĩnh Hòa, có vô số hoa kết, đèn treo phát ra ánh sáng lung linh cả một vùng rộng lớn. Những ngọn đèn sơn son thếp vàng rực rỡ từ ngoài cổng đến cửa điện, từ những cành cây đến bờ hồ tạo nên khung cảnh tuyệt vời, lộng lẫy.
Các cửa mở lớn, ljOmn đứng trước cửa là Ngự Lâm quân đứng nghiêm làm nhiệm vụ canh gác. Mỗi người tới nơi phải thông qua quá trình kiểm tra cặn kẽ mới được cho vào. Khi những quan viên vào cửa, đều có cung nữ tươi cười mời chào, đưa đón tới vị trí định sẵn. Bên trong điện, bài trí những chiếc bàn sắp xếp chỉnh tề theo đường thẳng, chừa ra một đường đi rộng thênh thang ở giữa, dọc lối đi phủ vải màu hồng thắm. Mỗi người được phân một bàn nhỏ, chiếc bàn hình chữ nhật được xếp sát cạnh nhau, trên bàn đã đặt sẵn những món khai vị thơm ngon, đẹp mắt.
Chưa tới giờ khai tiệc nên mọi người vẫn đứng tụ tập lại với nhau thành từng nhóm mà trò chuyện. Từ khi Lý Huệ Tông lên ngôi, đã lâu rồi chưa tổ chức yến tiệc linh đình, xem ra Lý Huệ Tông cũng không phải là một vị hôn quân thích ăn chơi sa đọa, ham mê rượu chè, ca múa, ngày ngày Lý Huệ Tông đều dự buổi chầu sáng chưa trễ nải lúc nào. Tiếc là ai cũng hiểu Lý Huệ Tông chỉ được xem như ông vua bù nhìn, lời tâu nào cũng đúng, cũng phải, hành vi thì không quyết đoán. Nay mọi người được dự một buổi tiệc hiếm hoi nên thỏa sức cười nói, không khí rất ồn ào.
“Hoàng thượng giá lâm.”
Một vị thái giám cất tiếng xướng.
Chiêng trống hòa quyện vang lên.
Lý Hạo, Đàm Thái hậu, Đàm Ngọc Trúc, Trần Thị Dung bước vào điện trong tiếng tung hô vạn tuế của bá quan văn võ. Lý Hạo với gương mặt tuấn mỹ, trắng như bông bưởi, tươi cười dẫn đầu. Đàm Thái hậu quý phái trong bộ trang phục màu xanh hơi chếch phía sau Lý Hạo. Đàm Ngọc Trúc dịu dàng, có chút e thẹn ngại ngùng đặc trưng của thiếu nữ phương đông và Trần Thị Dung với vẻ đẹp sáng ngời, thánh khiết, mái tóc buông dài đen tuyền dập dờn theo mỗi bước đi.
Lý Hạo ngồi sau chiếc bàn lớn phủ vải màu vàng thêu hoa văn rồng phượng, đặt trên bệ cao giữa điện, Đàm Ngọc Trúc và Trần Thị Dung ngồi hai bên trái phải. Đàm Thái hậu ngồi ở vị trí chiếc bàn nhỏ phía bên trái, phủ vải màu xanh thêu hoa văn hình phượng.
Lý Hạo đứng dậy, lớn tiếng nói: “Có lẽ chư vị ái khanh đang tự hỏi đã lâu rồi trẫm chưa bày yến mà đêm nay lại bất ngờ tổ chức một buổi dạ tiệc lớn như vầy phải không? Trẫm không muốn văn vẻ dài dòng mà đi thẳng vào chính đề. Không để các khanh phải tò mò thêm nữa, buổi yến tiệc hôm nay là buổi lễ tẩy trần, nhằm chào mừng một vị công chúa từ xa mới trở về, Công chúa Thiên Cực.”
Tiếng nhạc tấu vang réo rắt. Bấy giờ, Công chúa Thiên Cực mới chầm chậm tiến vào dưới sự dẫn dắt của một cung nữ.
Công chúa Thiên Cực khoác lên thân hình đầy đặn, tràn trề nhục cảm một bộ xiêm y màu hồng phấn sang trọng, lộng lẫy. Dáng đi của Công chúa Thiên Cực uyển chuyển thướt tha, đôi mắt lúng liếng đa tình. Mỗi khi Công chúa liếc mắt tới vị quan nào là vị quan đó như bị thất hồn lạc phách, ánh mắt và đôi môi họ dường như khô khốc, mấp máy tựa muốn nói mà chẳng nên lời. Không khí buổi tiệc vốn đã nhộn nhịp, giờ đây càng sục sôi, dâng trào nóng bỏng hẳn lên.
Không biết vô tình hay hữu ý mà Công chúa Thiên Cực lại được sắp chỗ ngồi cạnh bên Thái úy phụ chính Tô Trung Từ.
Tô Trung Từ bị choáng ngợp trước dáng người gợi cảm ngút ngàn, ánh mắt mị hoặc của Công chúa Thiên Cực ngay khi Công chúa bước chân vào điện. Cho đến lúc Công chúa Thiên Cực đặt thân hình nảy nở của bà ngồi sát bên cạnh Tô Trung Từ, thì trái tim của vị Thái úy hô mưa gọi gió chốn triều đình như ngừng đập.
“Nhân vật chính của buổi tiệc đã tới. Trẫm tuyên bố, buổi tiệc bắt đầu.” Lý Hạo dang rộng hai tay, tuyên bố.
Tiếng nhạc tấu lên, các vũ nữ yêu kiều từ hai bên chạy ra giữa điện, bắt đầu trình diễn những điệu múa đẹp tuyệt trần, khiến cho người xem cứ ngỡ như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh.
Chúng nhân vừa ngắm cảnh mỹ nữ khiêu vũ vừa cụng ly chúc tụng, vui đùa hân hoan.
Lý Hạo lim dim mắt thưởng thức tiếng nhạc du dương, chiêm ngưỡng điệu múa hấp dẫn, vòng tay ôm eo hai mỹ nữ kéo lại sát người. Hai vị Hoàng hậu và Nguyên phi nguýt dài một tiếng, tựa đầu vào vai hắn, khẽ khàng gắp những của ngon vật lạ đút cho hắn ăn.
Lý Hạo liếc mắt đến chỗ Tô Trung Từ, thấy hai người Tô Trung Từ và Công chúa Thiên Cực đang trò chuyện vô cùng vui vẻ, lâu lâu Công chúa Thiên Cực lại che miệng cười khúc khích, hai vai nhấp nhô, bộ ngực vút cao rung rung theo nhịp cười. Lý Hạo thầm mắng: “Con bà nó, không hổ danh là người đàn bà lẳng lơ nhất triều Lý, đi đến đâu cũng hớp hồn đàn ông, sự lôi cuốn, mê hoặc của người đàn bà này đã đạt tới cực điểm, đúng là đại hồ ly mà. Không biết bà ấy làm cách nào mà già rồi nhưng gương mặt chỉ như một thiếu phụ mới ba mươi?”
“Chẳng lẽ là vị Công chúa này có luyện qua công phu Thải Dương Bổ Âm.” Lý Hạo thoải mái đón nhận sự chăm sóc dịu dàng của hai người vợ trẻ đẹp, vu vơ tự hỏi tự trả lời.
Lý Hạo chợt cảm thấy lành lạnh, quét mắt nhìn xung quanh, nhận ra Trần Thủ Độ đang căm hận nhìn hắn. Vừa bắt gặp Lý Hạo nhìn tới vị trí của mình, Trần Thủ Độ đã mau chóng quay sang người ngồi bên cạnh hỏi han. Lý Hạo cười gằn trong lòng: “Ha ha, Trần Thủ Độ, giờ ngươi còn có thể làm nên trò trống gì nữa? Ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ từ từ tước mọi quyền hành chức vụ của ngươi, sắp xếp ngươi vào một vị trí hữu danh vô thực, cho ngươi tận hưởng cuộc sống an nhàn nhất, để cho ngươi chứng kiến sự vinh quang của ta, để cho ngươi chứng kiến nàng hạnh phúc bên ta. Đối với ngươi có lẽ đó chính là sống không bằng chết, ha ha ha.”
Ghé sát vào tai Trần Thị Dung, Lý Hạo cố ý buông lời chòng ghẹo khiến nàng đỏ mặt, nũng nịu không ngừng. Trần Thủ Độ trông thấy cảnh ấy, sát ý dâng cao, mặt lạnh như băng, được chừng gần nửa buổi tiệc liền đứng dậy bỏ về.
Tàn tiệc, Lý Hạo, Đàm Thái hậu và hai phi tử dời gót ngọc đi trước, sau đó mới đến các quan lại. Tô Trung Từ bám riết Công chúa Thiên Cực, ngỏ ý được tiễn về tận nhà. Lý Hạo nép ở một góc tối, dõi mắt trông theo hai người rời khỏi điện Vĩnh Hòa, thầm nói: “Tô Trung Từ, hãy hưởng thụ đi.”
* * * * * * * * * *
Năm ngày sau.
Quan Nội hầu Vương Thượng uể oải bước xuống xe ngựa, vươn vai thở phào nhẹ nhõm sau một chặng đường dài mệt nhọc. Vương Thượng ngước nhìn trời đêm, ánh trăng mờ ảo chiếu lên khuôn mặt khắc khổ, vằn vện nét chân chim của hắn. Rảo bước đến trước cổng phủ, Vương Thượng đập cửa thình thịch: “Mở cổng mau, ta về rồi đây.”
Lát sau, một gã gia đinh kéo chiếc cửa gỗ dày bằng cả gang tay ra, dụi mắt: “À, ông đã về đấy ạ. "
“Tiên sư các ngươi làm gì mà ngủ như chết thế hả? Làm ta đập cửa rã cả tay mới chịu mở cửa.” Vương Thượng tức giận mắng.
Gã gia đinh cười nịnh: “Mong ông thông cảm. Ông không nhìn lại xem, ông về trễ thế này, giờ cũng đã khuya rồi mà, còn ai đứng canh cửa cho ông nữa.”
Vốn dĩ Vương Thượng rất thân thiện với người ăn kẻ ở trong nhà, thường ngày vẫn hay trêu chọc đùa cợt với họ nên tình cảm giữa chủ tớ trong nhà họ Vương luôn rất hòa đồng.
Vương Thượng đi trước vào nhà: “Bà cha nó, còn nói nữa, không biết lão già gần đất xa trời Đỗ Kính Tu mắc chứng quái gở gì mà ta vừa mới lên kinh đã bắt đi thẩm tra cái chó má gì ở Quốc Oai, rồi mới chiều nay lại đưa thư hỏa tốc bắt ta sáng mai cần gặp có chuyện khẩn cấp. Đúng là càng già càng ngớ ngẩn, cầu sao sáng mai lão ta chết quách đi cho rảnh nợ.”
Gã gia đinh toát mồ hôi: “Ấy, ấy, ông chớ nói to như thế, dù gì ngài Đỗ Kính Tu cũng là lão thái úy, trọng thần trong triều, với lại ở đây là kinh thành, tai vách mạch rừng, chứ không phải đất Lạng của ông đâu. Ông có chửi thì chửi be bé thôi ạ.”
Vương Thượng phì cười: “Mụ nội nó, đúng là thế sự đổi thay. Đường đường là quan Nội hầu như ta đây lại để một thằng ranh như ngươi dạy dỗ chuyện đối nhân xử thế chốn quan trường. Hừ, đây là nhà ta, ta muốn chửi thế nào thì chửi, ta chửi cả tiên sư bố Ngọc Hoàng đại đế thì đố lão ấy dám làm gì được ta.”
Gã gia đinh năn nỉ: “Phải tội chết, phải tội chết, thôi con không đôi co với ông nữa, ông có cần con đi báo trước với bà, để bà hầu ông không ạ.”
Vương Thượng khoát tay: “Không cần, ta mệt rồi, giờ ta chỉ muốn lăn ra ngủ thôi, sáng mai phải lên triều sớm. Ngươi cứ đi ngủ đi.”
Vương Thượng nhanh chóng đi về phòng ngủ của mình, hắn thấy ánh đèn le lói trong phòng, cảm thấy quái lạ, tới gần cửa phòng lại nghe âm thanh rên rỉ nho nhỏ của đàn bà pha lẫn tiếng thở dốc của đàn ông.
Nhận ra có điều chẳng lành, Vương Thượng ghé mắt nhìn qua khe cửa, thấy một người đàn bà khỏa thân đang ngồi trên một người đàn ông nằm dài trên giường, ra sức phi ngựa.
Không não tàn, không hậu cung, tu tiên cổ điển, tìm hiểu cố sự, mời bạn đọc đến với