Long An cung.
“Hai Cơ! Ván này trẫm thắng chắc rồi. Khà khà, ba con hai nằm trong tay trẫm đây. Cuối cùng đêm nay trẫm cũng có thể thắng được một ván.” Lý Hạo cười ha hả, thẩy con hai cơ lên mặt bàn.
Lý Việt vuốt râu: “Chưa chắc.” Nói đoạn cầm bốn con năm đè lên con hai cơ.
Thì ra là Lý Hạo đang túm tụm với đám thân tín chơi bài tây, lúc này có Lý Hạo, Lý Việt, Lý Văn Quý và Lý Hùng đang ngồi vào bàn hô to gọi nhỏ sát phạt nhau. Những kẻ còn lại thì tùy tiện đứng ngồi la liệt khắp phòng. Lý Hạo đã giới thiệu với đám thần tử của mình về những con rôbốt là mười một anh em thuộc dòng dõi Hoàng tộc ở phương xa mới về theo lời hiệu triệu của Lý Hạo. Rôbốt Người Dẻo đã thay thế Lê Việt Công nên không cần giới thiệu nữa, từ nay trở đi hắn chính là tiểu thái giám theo sát Lý Hạo như hình với bóng.
Cái rương mà Lý Hùng mang nhầm có chứa đủ thứ dụng cụ, đồ đạc ở kiếp trước, không chỉ có vật dụng cá nhân hàng ngày, còn có cả những công cụ có tác dụng hữu ích khác, ngoài ra trong đó có đủ các loại bộ bài từ tây đến ta. Lúc nào rảnh rỗi Lý Hạo lại mang ra gầy sòng túm năm tụm ba chơi với đám Lý Việt, nhưng số của Lý Hạo đúng là đen đủi, chơi toàn là thắng ít thua nhiều. Xem ra muốn đấu với mấy bộ óc trí tuệ nhân tạo của tương lai quả là vấn đề nan giải.
“Cái gì? Sao con hai trước khanh không bắt mà đợi tới giờ mới bắt?” Lý Hạo chưng hửng.
Lý Việt bày ra bộ dáng tiêu dao tự tại tựa thần tiên, hờ hững bảo: “Thần cơ diệu toán Lý Việt chính là thần.”
Lý Hạo nhíu mày nhìn Lý Việt nghi ngờ nói: “Không phải chứ, có phải khanh được lắp con mắt nhìn xuyên thấu lá bài không hả?”
“Làm gì có, mắt của thần cũng như mắt của Hoàng thượng mà thôi.” Lý Việt vẫn bộ dáng thờ ơ, tựa như trời có sập trước mặt hắn cũng chẳng can hệ gì cả.
“Hừ, còn nói không có, chơi với khanh mười ván thì khanh thắng hết bảy ván, không nhìn trộm bài thì làm sao biết trẫm cầm những con bài gì? Khả năng bài bạc của trẫm không phải hạng xoàng, có danh sư dạy dỗ đàng hoàng đấy nhé.” Lý Hạo bực bội nói.
Lý Việt gõ gõ ngón tay vào trán: “Đã thua người lại còn đổ thừa này nọ, là thần có trí nhớ tốt và có óc suy luận, thần có thể nhớ hết những con bài đã được đánh ra, từ đó thần sẽ đưa ra cách tốt nhất để chiến thắng. Hoàng thượng không biết ấy chứ, vua cờ hoặc vua bài thế giới nếu gặp thần đều phải cúi đầu, xá gì là hạng xuất thân lưu manh, đầu đường xó chợ như sư phụ của Hoàng thượng.”
“Này này, thêm một điều luật nữa, không được miệt thị sư phụ của trẫm. Mỗi lần nhắc đến ông ấy phải tỏ vẻ kính trọng, nhớ chưa? Tiếp tục, tiếp tục, khanh tới nhất thì cứ tới đi, trẫm đấu với hai tên Lý Hùng và Lý Văn Quý.” Lý Hạo tức giận phán.
“Thần đã ghi nhớ. Lâu như vậy mà vẫn chưa có tin tức gì? Có khi nào có trục trặc gì hay không? Có thể là tên Vương Thượng kia đi dọc đường gặp giặc cướp nên bị giết chết rồi. Hoàng thượng cứ rườm rà đòi làm theo kế hoạch của mình, theo như thần nghĩ cứ để thần đi cắt đầu Tô Trung Từ về đây cho Hoàng thượng có phải nhanh gọn hơn không?” Lý Việt trầm ngâm nói.
Lý Hạo bắt đầu lên giọng dạy đời: “Khanh cần phải học hỏi trẫm, cần phải có lòng kiên nhẫn, muốn thành đại sự thì phải biết nhẫn nại, rõ chưa hả? Về trục trặc thì rất khó xảy ra, trẫm đã phái hai đội ngũ đi trước và theo sau xe ngựa của Vương Thượng suốt dọc đường đi, dọn dẹp hết chướng ngại vật cho hắn về tới nhà một cách nhanh nhất. Việc ám sát Tô Trung Từ chỉ là hạ sách, cần kíp lắm mới phải áp dụng phương pháp đó, nếu có thể giết hắn một cách công khai, lại danh chính ngôn thuận, thì tại sao ta lại không thực hiện chứ hả?”
Lý Hùng cất tiếng ồ ồ như âm thanh chiếc xe lu đang chạy: “Thần không hiểu, tại sao thực hiện theo kế sách của Hoàng thượng lại được cho là danh chính ngôn thuận vậy?”
Lý Hạo không đáp, hất hàm về phía Lý Văn Quý bảo: “Lý Văn Quý, khanh giải thích hộ trẫm đi.”
* * * * * * * * * *
Phủ Vương Thượng.
Người đàn ông hơi nhổm người dậy, hổn hển nói: “Nàng để ta... về thôi... kẻo chồng nàng về tới thì... rách việc lắm.”
Người đàn bà chống hai tay lên ngực người đàn ông nhấn xuống, thở gấp: “Đừng có lo... lão chồng của thiếp... giờ còn đang... chết bờ chết bụi... ở Quốc Oai... chàng không được... về...”
“Nàng... đúng là... dâm phụ.” Tô Trung Từ vươn hai tay lên nắm lấy hai ngọn núi lửa đang dập dờn lên xuống.
Người đàn bà nhún người càng tợn: “Ư... mạnh tay nữa đi... thiếp muốn...”
Đúng lúc ấy, một gầm lớn vang lên như tiếng sư tử rống chấn động cả tòa nhà họ Vương, phá tan màn đêm tĩnh mịch.
“Lũ chó chết, tao phải giết chúng mày.”
Vương Thượng trợn tròn mắt, đá bung cửa, nhảy xổ vào trong, túm tóc người đàn bà tát mạnh một phát, người đàn bà văng vào góc tường, ánh sáng lập lòe từ chiếc đèn chiếu sáng gương mặt in hằn dấu bàn tay đang kinh hãi của Công chúa Thiên Cực.
Người đàn ông thừa bpMW1 dịp Vương Thượng tát Công chúa Thiên Cực, chồm tới đá một cú trúng ngực Vương Thượng, nhào lại chỗ quần áo, vơ vội quần áo, chạy ra cửa.
Vương Thượng loạng choạng lùi tới cạnh tường. Vương Thượng liền với tay rút thanh kiếm đang treo trên tường, rượt theo người đàn ông.
Do vừa mới chinh chiến mấy đợt liên tục, thêm vào sự sung mãn thái quá của Công chúa Thiên Cực đã rút sạch hết tinh lực, lại gặp tình huống bị bắt quả tang tại trận, tâm thần hỗn loạn, người đàn ông chạy được hơn chục bước thì vấp phải tảng đá, trẹo cả chân, ngã sấp mặt.
Vương Thượng đuổi tới nơi, cười vang: “Muốn chạy hả? Mày tới số rồi.”
Người đàn ông chống khủy tay xuống đất, ngước đầu lên quát: “Ta là Tô Trung Từ đây. Ngươi muốn tạo phản phải không? Dám giết Thái úy phụ chính đương triều.”
Vương Thượng thoáng nhíu mày, nhìn kỹ lại người đàn ông, đoạn cười gằn: “Thì ra là Tô Trung Từ. Tổ mẹ nhà mày, Thái úy thì sao hả? Chơi vợ tao cho đã rồi mang tước vị ra dọa nạt tao hả? Dù mày có là Ngọc Hoàng đại đế thì tao cũng giết. Chết đi.”
Vương Thượng chọc kiếm tới, thanh kiếm đâm trúng ngực Tô Trung Từ, xuyên qua lưng.
Máu tươi trào ra miệng Tô Trung Từ, thân hình Tô Trung Từ cố gắng nhướn lên, giơ ngón tay chỉ Vương Thượng, ánh mắt kinh hoàng như muốn nói Tô Trung Từ không tin được Vương Thượng dám giết hắn, cố phun ra vài câu: “Ngươi dám... giết ta... rồi ngươi... cũng sẽ chết.”
Ý thức của Tô Trung Từ dần dần tan biến, cho tới khi những ký ức hào hùng trong quá khứ chỉ còn là hư vô, Tô Trung Từ nằm uỵch xuống đất, nghoẻo đầu sang một bên, mắt trợn trừng.
* * * * * * * * * *
Long An cung.
Lý Văn Quý mỉm cười: “Nếu như ám sát có thể sẽ tạo nên cục diện hỗn loạn trong triều đình cũng như trong gia tộc họ Tô, nhưng ở đây Hoàng thượng muốn thôn tính một gia tộc họ Tô hoàn chỉnh cho nên phải tìm cách giết chết Tô Trung Từ sao cho đám người họ Tô chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, không có lý do làm loạn. Rồi sau đó Hoàng thượng mới thi triển thủ đoạn để đưa những người họ Tô thần phục Hoàng thượng lên nắm giữ cương vị lãnh đạo gia tộc. Và theo luật pháp triều ta, nếu nam nữ tư thông mà bị bắt quả tang thì người chồng có thể giết tình địch mà không bị tội.”
“Kế sách hiểm độc thật, đúng là chỉ có con người mới có thể nghĩ ra những kế sách hiểm độc như thế.” Lý Việt gật gù.
Lý Văn Quý hơi nhíu mày nhìn Lý Việt.
Lý Hạo cười khà khà: “Quá khen, quá khen, những người như khanh vẫn là do con người tạo nên, chỉ có thể tính toán theo quy trình có sẵn mà con người đặt ra, nói về mưu mô xảo quyệt thì nên biết điều nhận phần kém về mình đi.”
Lý Văn Quý ngơ ngác nghe Lý Việt và Lý Hạo đối thoại với nhau.
Lý Hùng gãi gãi đầu: “Khó hiểu quá, cái gì mà phải thôn tính, cái gì mà giết tình địch, nó có liên quan với nhau sao?”
Lý Việt hừ một tiếng: “Bởi vậy ngươi mới là hàng bán thành phẩm. Ngươi không cần suy nghĩ nhiều làm gì cho tốn công, để giành năng lượng cho cơ bắp đi, ta đoán sắp tới ngươi sẽ có nhiều việc phải làm đấy.”
Lý Văn Quý cười nói: “Nếu như đại nhân Lý Hùng tò mò về vấn đề này, tôi có thể giải thích cặn kẽ cho ngài...”
Ngay lúc đó, Ngô Công Tài hộc tốc chạy vào, hô lớn: “Thành công rồi, thành công rồi.”
Ngô Công Tài quỳ mọp xuống sàn: “Bẩm Hoàng thượng, Tô Trung Từ đã chết. Tô Trung Từ đã bị giết chết rồi ạ.”
Lý Hạo mừng rỡ: “Đứng dậy rồi nói.”
Ngô Công Tài đứng lên, chắp tay thưa: “Bẩm Hoàng thượng, đúng như Hoàng thượng tiên liệu, Vương Thượng đã một kiếm giết chết Tô Trung Từ. Tên này coi bộ cũng không phải là kẻ ngu ngốc, ngay sau khi giết chết Tô Trung Từ đã mang xác lão ấy lên Phủ doãn tố cáo, yêu cầu quan phủ bảo vệ cả nhà hắn. Bây giờ Vương Thượng đang ở chỗ Phủ doãn Đỗ Quảng, y như kế hoạch của Hoàng thượng, gia tộc họ Đỗ đã điều động quân lính bao vây chặt chẽ phủ Vương Thượng như nêm cối, gia tộc họ Trần đã cho quân kiềm chế gia tộc họ Tô. Người họ Tô có muốn cựa quậy trả thù cũng rất khó khăn.”
Lý Hạo đập nắm đấm vào lòng bàn tay đánh bốp: “Hay, hay lắm. Tình hình đang tiến triển rất khả quan.”
Lý Hạo tiến đến chiếc tủ gỗ, lấy ra tám tờ giấy màu vàng, ở góc trên bên phải có hai chữ LH uốn lượn vào nhau, đưa cho Ngô Công Tài, dặn dò: “Khanh tiếp tục bí mật truyền khẩu dụ của trẫm cho tất cả những gia tộc quy phục trẫm. Phải khống chế thật tốt cục diện kinh thành, chủ yếu ổn định an ninh trật tự kinh thành là chính, tránh để xảy ra bạo loạn, nếu có nhóm người nào manh nha nổi loạn cứ thẳng tay giết chết.”
Ngô Công Tài gật đầu lĩnh mệnh, rời đi.
Lý Việt vung phất trần, tới bên cạnh Lý Hạo: “Kế sách của Hoàng thượng đã thành công được một nửa, tiếp theo Hoàng thượng sẽ làm gì?”
Lý Hạo cất tiếng âm u, ngập tràn sát ý: “Giúp một số kẻ đáng giúp, giết một số kẻ đáng giết. Gia tộc họ Tô phải thuộc về trẫm.”
Lý Văn Quý đứng nhìn ánh sáng mờ ảo của ánh trăng rọi qua cửa, thở dài: “Những ngày sắp tới, sẽ có thêm một số người trở thành vong hồn mất rồi.”
Gương mặt Lý Hạo trở lại bình thường, nở nụ cười: “Khanh lúc nào cũng như thế, quá cố chấp, có một số tính cách khi bước chân vào chốn quan trường phải thay đổi, nếu không người chết sớm nhất chính là khanh. Kế sách này sẽ khiến cho số người phải chết giảm thiểu đi rất nhiều lần, chứ nếu như sử dụng cách khác, trẫm e rằng số người chết oan chắc chắc sẽ tăng lên gấp bội phần.”
“Được rồi, tất cả đi ngủ thôi. Sáng mai có nhiều việc phải làm lắm đấy.” Lý Hạo phẩy tay, đi vào phòng ngủ.
Main bá, vô tình gần giống Cổ Chân Nhân.