Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 149: Bàn Tay Sắt




Lý Hạo chắp tay sau lưng, sải chân đi lại hai vòng, quay sang Trần Hải Nam hỏi: “Ngươi nói cho trẫm biết, Trần Thừa và Trần Thủ Độ ở trong phòng này khoảng bao lâu?”
Trần Hải Nam ngây ngốc nhìn vị tộc trưởng của mình bất chợt chết đi, dường như không nghe vua đang hỏi. Lý Hạo phải nhắc lại đến lần thứ ba thì Trần Hải Nam mới bần thần đáp: “Chừng... chừng không đến nửa giờ.”
Lý Hạo phất tay: “Lý Việt, khanh triệu tập Lý Văn Quý, Ngô Công Tài và tất cả anh em của khanh về đây với tốc độ nhanh nhất, truyền gọi đám Ngự y trong triều lại đây cho trẫm.”
“Tuân lệnh.” Lý Việt ngay lập tức phóng vút người ra ngoài cửa.
Lý Hạo quay sang Lê Việt Công truyền lệnh: “Khanh đi thông báo cho Lý Thông điều thêm một đội Túc Vệ quân đến đây, huy động thêm hai đội Túc Vệ quân và Thành Vệ quân bao vây phủ Trần Thừa và phủ Trần An Quốc.”
“Tuân mệnh Hoàng thượng.” Lê Việt Công lĩnh ý rời đi.
Lý Hạo nhìn Trần Hải Nam, hỏi tiếp: “Lúc Trần Thừa và Trần Thủ Độ rời khỏi đây có biểu hiện gì khác thường không? Hoặc là có mang theo cái gì hay không?”
Trần Hải Nam nghĩ ngợi một lúc, nói: “Hình như là họ vẫn bình thường... thật sự là thần không nhớ rõ lắm... chỉ là... hình như đại nhân Trần Thừa có chút không được tự nhiên. Họ còn... còn mang theo một túi văn kiện, giấy tờ... còn nói với thần là do tộc trưởng giao cho giải quyết giúp tộc trưởng... còn dặn dò thảo dân không được làm phiền tộc trưởng... họ nói... tộc trưởng đang cần sự yên tĩnh để làm việc...”
Lý Hạo giơ tay: “Đủ rồi, nếu như khanh không muốn những người trong phủ này chết oan thì mau ra ngoài trấn an đám võ sĩ. Truyền khẩu dụ của trẫm, toàn bộ mọi người phải ở yên trong phòng, không ai được tự ý rời phủ.”
Trần Hải Nam sau cơn hoảng loạn, dần dần bình tĩnh, hồi đáp: “Thảo dân hiểu, thảo dân đi an bài mọi chuyện.”
Sau khi Trần Hải Nam đi một lúc thì Lê Việt Công và Lý Việt quay trở lại với anh em của mình. Lý Hạo vội phân công: “Lý Hùng, Lý Nam, Lý Trường tới phủ Trần Thừa trợ giúp Túc Vệ quân vây bắt Trần Thừa và Trần Thủ Độ. Lý Kỳ, Lý Kháng đi cùng Lê Việt Công tới phủ Trần An Quốc, đưa Trần An Quốc tới đây gặp trẫm.”
Lúc ấy Lý Việt đến chỗ Trần Tự Khánh đặt hắn nằm xuống đất. Lý Hạo tò mò hỏi: “Khanh muốn làm gì vậy?”
“Bẩm Hoàng thượng, Trần Tự Khánh đã trở thành vô dụng, thần muốn lấy con chip ra, con chip vẫn còn sử dụng được, nếu để Ngự y tới sẽ rất phiền toái.” Lý Việt lật ngược Trần Tự Khánh nằm úp sấp, bắt đầu lấy dụng cụ mổ xẻ.
Lý Hạo gật đầu: “Được, nhanh tay lên, trẫm ra ngoài cổng phủ.”
Mấy người Lê Việt Công vừa đi không lâu thì hai người Lý Văn Quý và Ngô Công Tài hấp tấp đến nơi, Lý Hạo nói luôn: “Ngô Công Tài đi liên lạc với Hồ Thị Bích Thủy, đưa tới đây gặp trẫm. Lý Văn Quý, khanh giúp đỡ quản gia của phủ trấn an người trong phủ, nhất định không để xảy ra nổi loạn.”
Khoảng thời gian tàn nén nhang, Lý Thông trở về báo cáo: “Bẩm Hoàng thượng, Trần Thừa và Trần Thủ Độ đã bỏ trốn, lục tung cả phủ Trần Thừa lên cũng không thấy hai kẻ đó, hỏi ai cũng không biết. Thần sai người đi điều tra ở các cổng thành thì nhận được tin báo là Trần Thừa và Trần Thủ Độ đã cưỡi ngựa ra khỏi kinh thành theo hướng cổng Nam. Thần cho rằng bọn chúng muốn trở về Hải Ấp.”
Lý Việt đồng thời đến chỗ Lý Hạo nói: “Bẩm Hoàng thượng, thần vừa tra khảo tên mạo nhận là Túc Vệ quân kia xong. Đám người họ Trần quả thật tên nào tên nấy đều rất cứng miệng, tra AXooY tấn không ăn thua gì với chúng, thần phải sử dụng tới liệu pháp thôi miên mới khả dĩ khiến hắn mở miệng. Theo như lời khai của tên đó là do Trần Thủ Độ sai hắn đến đây nhằm tạo hiện trường giả, vu oan cho Lý Thông giết Trần Tự Khánh.”
Lý Thông ở bên cạnh lắc đầu ngao ngán: “Nếu chúng ta không đến sớm thì quả thực đã gặp rất nhiều rắc rối.”
Lý Hạo nghiến răng: “Những tưởng kế hoạch của chúng ta sẽ kết thúc hoàn hảo... vậy mà... Trần Thủ Độ, rốt cuộc hắn muốn làm gì?”
Lý Việt thở dài: “Có lẽ Hoàng thượng nên chuẩn bị cho một cuộc đại chiến thôi.”
Lý Hạo nhíu mày: “Ý của khanh là...”
Lý Việt trầm ngâm: “Thần đoán Trần Thủ Độ sẽ trở về Hải Ấp rêu rao là Hoàng thượng đã giết chết Trần Tự Khánh, dùng mọi thủ đoạn để đưa Trần Thừa lên làm tộc trưởng, sau đó kéo quân tấn công kinh thành.”
Lý Hạo tức giận: “Không bằng không chứng, bọn chúng sao có thể đổ vấy tội lên đầu của trẫm?”
Lý Việt nở nụ cười nửa miệng: “Còn cần bằng chứng sao? Người họ Trần ở Hải Ấp chỉ cần biết Tô Trung Từ đã chết, lại thêm Trần Tự Khánh cũng đã chết ở kinh thành. Như vậy là đủ.”
Lý Hạo gằn giọng: “Khốn kiếp, Lý Thông, điều quân đuổi theo Trần Thủ Độ và Trần Thừa, không bắt sống được thì giết chết đi. Nhất quyết không được để chúng về tới Hải Ấp.”
Lý Thông lập tức ra ngoài cổng phủ, chỉ đạo một đội ngũ đi bắt Trần Thủ Độ và Trần Thừa.
Lý Việt nhếch mép: “Thần nghĩ không kịp rồi. Trần Thủ Độ có một con ngựa tuyệt hiếm của Mông Cổ, cực kỳ linh thông. Con ngựa này có một đặc điểm nổi bật là tốc độ rất nhanh. Trần Thủ Độ lại bỏ đi đã lâu, chúng ta không còn cơ hội đuổi kịp hắn.”
Lý Hạo sa sầm nét mặt, không nói tiếng nào, đi vào căn phòng khách rộng lớn của tòa phủ, ngồi lên chiếc ghế lớn đặt giữa phòng, nhắm mắt dưỡng thần.
Một lát sau, Trần An Quốc hớt hải chạy tới, quỳ sụp dưới chân Lý Hạo: “Hoàng thượng, thần không biết gì hết, thần thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra. Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến thần.”
Lý Hạo khoát tay: “Trẫm biết, đứng lên đi.”
Trần An Quốc hoảng loạn nói: “Bẩm Hoàng thượng, có phải Trần Tự Khánh đã chết thật không? Thần mạn phép hỏi chuyện này là như thế nào ạ?”
“Trần Tự Khánh chết rồi, là bị Trần Thừa và Trần Thủ Độ liên kết giết chết.” Lý Hạo thờ ơ trả lời.
Trần An Quốc ngỡ ngàng: “Không thể nào, hai kẻ đó không thể làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy được.”
Lý Hạo hừ lạnh: “Khanh có thể đi gặp quản gia trong phủ và gặp những gia đinh trong phủ để điều tra là sẽ rõ thực hư ngay thôi. Chuyện đã đến nước này, khanh không tin cũng phải tin. Thôi được, để trẫm thuật lại cho khanh nghe những gì trẫm biết.”
Sau khi Lý Hạo kể chi tiết toàn bộ sự việc liền nói tiếp: “Thời gian cấp bách, trẫm không có nhiều thì giờ nữa. Bây giờ trẫm muốn khanh làm một việc.”
Trần An Quốc nghe hết câu chuyện, tâm trạng bị đả kích rất nặng, vuốt mồ hôi: “Bẩm Hoàng thượng, Hoàng thượng giao cho thần làm chuyện gì ạ?”
“Trẫm muốn khanh lên làm tộc trưởng gia tộc họ Trần.” Lý Hạo đáp.
“Chuyện này...” Trần An Quốc ngập ngừng.
Lý Hạo uy nghiêm nói: “Im lặng, khanh không có quyền từ chối, nên nhớ mạng sống của khanh đang ở trong tay trẫm, mà chuyện này kẻ được lợi nhất chính là khanh. Chú ý nghe trẫm dặn dò...”
Trần An Quốc lặng yên, cúi đầu thần phục, cố gắng nuốt từng lời của vị vua trẻ tuổi trước mặt.
Lý Hạo phán: “Ngay bây giờ trẫm lệnh cho khanh trở về Hải Ấp.”
Trần An Quốc trả lời: “Dạ, Hoàng thượng.”
Lý Hạo quay sang nhìn đám anh em Lý Việt đang lạnh nhạt đứng thành hàng ngang, bảo: “Lý Nam, Lý Trường, Lý Kỳ, Lý Kháng đi theo đại nhân Tô Trung Từ, trợ giúp đại nhân Tô Trung Từ hoàn thành nhiệm vụ.”
Bốn người Lý Nam đồng thanh đáp: “Tuân lệnh, Hoàng thượng.”
Năm người Trần An Quốc vừa rời phòng khách thì Lê Việt Công đi vào cất tiếng eo éo: “Bẩm Hoàng thượng, Ngự y cung đình đã tới.”
“Tốt, cho Ngự y tiến hành khám nghiệm tử thi Trần Tự Khánh trước mặt lão quản gia và bà vợ cả của Trần Tự Khánh.” Lý Hạo nói luôn.
Lý Việt nói nhỏ: “Hoàng thượng, có cần phải động tay động chân một chút vào quá trình khám nghiệm không?”
Lý Hạo cười ha hả: “Được lắm, Lê Việt Công, khanh cho thêm chút gia vị vào quá trình xét nghiệm. Phải làm sao để khiến cho toàn bộ người trong phủ Trần Tự Khánh đều chửi bới ngập đầu hai kẻ Trần Thừa và Trần Thủ Độ.”
“Thần hiểu.” Lê Việt Công ứng tiếng, ỏn ẻn bỏ đi.
Lý Hạo thở ra một hơi dài, cố gắng bình tâm thì một bóng hồng yểu điệu thướt tha tiến vào cùng với Ngô Công Tài và Lý Văn Quý.
Bóng hồng ấy quỳ xuống tâu bằng giọng ngọt ngào thấu tận xương tủy, khiến những người nghe âm thanh ấy cảm giác như giữa cơn nắng hạn được gặp mưa rào: “Dân nữ, Hồ Thị Bích Thủy, khấu kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Lý Hạo nhìn Bích Thủy đang quỳ sụp bên dưới không biết nên khóc hay nên cười, con hồ ly tinh này là Lý Hạo cốt ý quăng vào lòng Trần Thừa để chia rẽ tình cảm anh em họ Trần. Ai ngờ đâu, Lý Hạo lại bị dính đòn gậy ông đập lưng ông, khi Trần Tự Khánh đã về phe mình mà con cờ Bích Thủy ngẫu nhiên phát huy tác dụng mỹ mãn, xui khiến thành công Trần Thừa tham gia vào việc giết chết Trần Tự Khánh.
Ngô Công Tài thấy Lý Hạo nhìn chằm chặp Bích Thủy bằng ánh mắt lạnh lẽo vội nói: “Bẩm Hoàng thượng, chuyện ấy là do sự chậm trễ của thần, thần chỉ mới yêu cầu Bích Thủy ngưng việc ly gián Trần Thừa và Trần Tự Khánh mấy ngày gần đây thôi.”
Lý Hạo hết ngó Ngô Công Tài lại ngó Bích Thủy mỉm cười: “Thú vị... quả thực không thể trách Bích Thủy. Trần Tự Khánh về phe trẫm là chuyện không ai dám nghĩ đến. Bích Thủy, khanh có gì để nói không?”
Bích Thủy cất tiếng thánh thót: “Bẩm Hoàng thượng, lúc đại nhân Công Tài giao phó trọng trách cho dân nữ, dân nữ tận tâm tận lực làm việc. Ngay khi đại nhân Công Tài yêu cầu dừng hành vi chia rẽ, dân nữ cũng làm theo, vả lại cố gắng khuyên nhủ Trần Thừa, nhằm làm dịu mối quan hệ giữa hai người họ. Tuy nhiên Trần Thủ Độ ngày đêm ở trong phủ Trần Thừa, kích động Trần Thừa. Trần Thủ Độ là kẻ tài cao gan lớn, khả năng diễn giải, hùng biện, thuyết phục của hắn có điểm hơn người. Chưa nói đến trước đây, Trần Thừa sẵn có nỗi oán hận cực sâu đối với Trần Tự Khánh. Cho nên Trần Thừa mới bị Trần Thủ Độ xúi giục tham gia vào chuyện ám sát Trần Tự Khánh.”
“Được, khanh đã hoàn thành nhiệm vụ được giao. Trong chuyện này, khanh không có lỗi lầm nào hết. Ngô Công Tài, khanh nói trẫm nghe xem, nên giải quyết chuyện của Bích Thủy như thế nào đây?” Mặt Lý Hạo lạnh như băng, hỏi Ngô Công Tài.
Thấy biểu hiện của Lý Hạo, trán Ngô Công Tài bất chợt rịn mồ hôi, ánh mắt lóe tia bất nhẫn, nghiến chặt răng: “Bẩm Hoàng thượng, nhiệm vụ của Bích Thủy đã xong, có lẽ...”
Lý Hạo cười vang: “Không, không, không cần. Loại chuyện hết chim bẻ ná đấy trẫm khinh thường làm. Một người đàn bà thì có thể tạo nên sóng gió gì? Dư luận quần chúng nằm trong tay của trẫm, trẫm muốn như thế nào thì nó phải như thế ấy. Bích Thủy, từ giờ khanh trở thành người tự do, khanh có thể trở về bên cạnh người thân của mình, muốn làm gì thì làm.”
Tròng mắt Ngô Công Tài đảo liên tục, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Bất ngờ Bích Thủy lên tiếng: “Bẩm Hoàng thượng, dân nữ muốn cầu xin Hoàng thượng một điều. Dân nữ muốn tiếp tục đi theo đại nhân Công Tài, tiếp tục phục vụ Hoàng thượng.”
Lý Hạo nói ngay không cần suy nghĩ, dường như hắn đã đoán trước sẽ xuất hiện kết quả ấy: “Ồ, có ý nghĩa. Tốt, trẫm chấp thuận, từ giờ trở đi, khanh sẽ là trợ thủ của Công Tài.”
Ngô Công Tài cuống quýt dập đầu xuống đất: “Ngàn lần đội ơn Hoàng thượng.”
Bích Thủy lặp lại với sự vui mừng khôn xiết: “Ngàn lần đội ơn Hoàng thượng.”
Lý Hạo nhìn hai kẻ một nam một nữ đang quỳ gối, vô cùng ưng ý. Trong đầu hắn đang hình dung ra cảnh tượng một hệ thống tình báo khổng lồ sẽ được thiếp lập bởi đôi điệp viên trước mặt này. Lý Hạo hài lòng nói: “Hai khanh đứng lên, từ giờ hai khanh đều là thần tử trung thành của trẫm.”
Ngô Công Tài và Bích Thủy đứng ra một bên, Lý Hạo lướt mắt qua một lượt những người đang hiện diện trong phòng, cất cao giọng: “Trẫm không lường được sự việc tiến triển theo chiều hướng xấu như hiện tại. Tất cả mọi người sống trên đất nước Đại Việt đều là con dân của trẫm, thần tử của trẫm, trẫm không muốn họ phải đau khổ, trẫm không muốn nhiều người phải chết oan. Nhưng Trần Thủ Độ đã ép trẫm, tình thế không cho phép trẫm do dự nữa, trẫm quyết định tuyên bố khởi động kế hoạch Bàn Tay Sắt.”
Không não tàn, không hậu cung, tu tiên cổ điển, tìm hiểu cố sự, mời bạn đọc đến với

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.