Hoàng thành Thăng Long.
Trần Văn Đà đang cưỡi ngựa dẫn Vệ Ngọc Giai, đội Túc Vệ quân trực thuộc gia tộc họ Trần, đi tuần tra ban đêm dọc tường thành, mọi vật chìm trong tĩnh lặng.
Thình lình, Trần Văn Đà sửng sốt nghe tiếng trống đồng rộn rã, nổi lòng nghi hoặc nhưng cũng không biết lý do, vừa đi tới cuối con đường thì bắt gặp Tô Thanh Ngọ dẫn Vệ Hưng Thánh hùng hổ tiến tới.
Trần Văn Đà cười lớn hỏi: “Đô chỉ huy Thanh Ngọ không nằm trong nhà nghỉ ngơi mà giữa đêm khuya dẫn quân đi đâu đó? Ngài mắc bệnh khó ngủ hay là... bị vợ bắt nạt, đuổi khỏi giường?”
Tô Thanh Ngọ ngồi trên yên ngựa, cười gằn đáp lại: “Nhớ những lần trước được Đô chỉ huy Văn Đà chỉ bảo cho vài chiêu võ công, bổn quan vẫn canh cánh trong lòng. Đêm nay, xin nguyện cùng Đô chỉ huy Văn Đà luận bàn một phen.”
Trần Văn Đà nhếch mép: “Tới giờ bổn quan mới biết Đô chỉ huy Thanh Ngọ có sở thích lạ kỳ như thế, giữa đêm khuya thanh vắng, lại muốn chạy đi tìm người luận bàn võ nghệ. Thực là chuyện lạ nơi đâu cũng có, hay là để ngày mai bổn quan tận tình bồi tiếp ngài.”
Tô Thanh Ngọ ngửa đầu cười to: “Đùa với ngươi như thế đủ rồi. Hoàng thượng có chỉ, các ngươi rắp tâm làm phản, bắt trói giải vào thiên lao, biết khôn thì ngoan ngoãn bó tay chịu trói. Quân bay đâu bắt bọn chúng lại cho ta.”
Quân lính Vệ Hưng Thánh tỏa ra hình cánh quạt, bao vây Vệ Ngọc Giai, chĩa mũi giáo vào quân Vệ Ngọc Giai.
Không chịu thua kém, quân lính Vệ Ngọc Giai hằm hằm nét mặt, lập tức quay mũi giáo về phía kẻ địch bày thế trận phòng thủ nghiêm cẩn.
Trần Văn Đà quát lớn: “Xằng ngôn, ngươi dám giả truyền thánh chỉ. Có biết tội gì hay không?”
Tô Thanh Ngọ cười khùng khục: “Còn cố cãi càn? Mau mau chịu trói, đừng để ta phải dùng biện pháp mạnh với các ngươi.”
Trần Văn Đà vung kiếm tuốt trần, quát: “Tô Thanh Ngọ, ngươi muốn giả truyền thánh chỉ của Hoàng thượng để giết chúng ta, có biết hậu quả hay không? Người họ Trần chúng ta, muốn chém muốn giết, dễ như vậy hay sao? Mạng Trần Văn Đà ta ở đây, có giỏi thì đi lên mà lấy.”
Khi ấy, hai hướng còn lại chợt dấy lên tiếng bước chân ầm ĩ, Trần Văn Đà không tin nổi vào mắt mình, hô lớn: “Vệ Quảng Thánh? Vệ Vũ Đô? Lý Kiến Nhân? Trương Văn Lương? Các ngươi...”
Tô Thanh Ngọ chắp tay, lớn tiếng nói: “Hai vị Đô chỉ huy sứ tới đúng lúc lắm. Kẻ phản tặc này còn cứng đầu phản kháng? Kính mong các vị tới giúp hạ quan bắt hắn.”
Lý Kiến Nhân phất tay, quân lính Vệ Quảng Thánh ùn ùn kéo lên bao vây Vệ Ngọc Giai. Lý Kiến Nhân bảo: “Hoàng thượng có chỉ, người họ Trần âm mưu tạo phản, bắt tất cả vào thiên lao tra xét.”
“Ta không tin, các ngươi tránh ra, để ta đi gặp Hoàng thượng.” Mắt Trần Văn Đà long sòng sọc, thét lớn.
Trương Văn Lương đồng thời xua quân Vệ Vũ Đô bao vây mặt còn lại, Vệ Ngọc Giai đã không còn lối thoát. Trương Văn Lương nheo mắt nói: “Trần Văn Đà, mau bó tay chịu trói, đừng khiến người của ngươi phải chết oan theo ngươi.”
Trần Văn Đà quắc mắt nhìn Tô Thanh Ngọ, chỉ tay mà mắng: “Chính là ngươi, chính ngươi đã bày trò vu oan giá họa cho ta. Ta phải giết ngươi.”
Trần Văn Đà nhấn mạnh chân xuống bàn đạp yên ngựa, phi thân lên cao, bổ một kiếm như sấm sét vào đầu Tô Thanh Ngọ.
Bị thế chém bất ngờ, Tô Thanh Ngọ chỉ kịp cúi gập người xuống, rời khỏi lưng ngựa, tràn người qua một bên, lăn vòng tròn dưới đất né tránh. Tuy Tô Thanh Ngọ đã thoát được một mạng, nhưng con ngựa của hắn lại không may mắn như chủ của nó, bị một kiếm toàn lực của Trần Văn Đà chẻ nứt sọ.
“Trần Văn Đà, chớ làm càn.” Lý Kiến Nhân và Trương Văn Lương đồng thanh quát, phóng người tới vị trí mà Trần Văn Đà vừa tiếp đất, phối hợp tấn công.
Quân lính của ba phe cũng cầm giáo lao vào quân Vệ Ngọc Giai. Không có biểu hiện sợ hãi trên nét mặt quân lính họ Trần, mặc dù quân số kẻ địch đông gấp ba lần, nhưng họ như bức tường đồng, dựa người vào nhau, ngăn cản thế trận của phe địch.
Võ công Trần Văn Đà thuộc hàng cao thủ thượng thừa nên dễ dàng đánh bật một đao, một kiếm của hai người kia. Nhân và Lương giận lắm, tức tốc tấn công như vũ bão. Tô Thanh Ngọ nhanh chóng ổn định lại tâm trí sau cú thoát hiểm hú hồn, vung kiếm xông lên trợ chiến.
Một cơn mưa máu nhất thời tung bay khắp chốn, tiếng hô hoán náo loạn cả một góc Hoàng thành. Do thực lực mỗi cá nhân không chênh lệch bao nhiêu, cộng thêm việc áp đảo hoàn toàn về quân số, nên trận chiến đã nhanh chóng kết thúc.
Xác người họ Trần nằm ngổn ngang, chen lẫn xác người của những phe còn lại. Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, Trần Văn Đà quyết không để cho địch nhân giết chết, trước khi Tô Thanh Ngọ kịp hạ thủ, Trần Văn Đà đã tự cứa cổ kết liễu sinh mạng.
* * * * * * * * * *
Phủ Trần Trí Giang.
Đêm nay, Trần Trí Giang uống rượu say, lâu lắm rồi hắn mới say như vậy. Cũng bình thường thôi, tửu lượng của hắn đã kém mà cứ cố uống nhiều. Không trách hắn được, cả buổi chiếu hắn không có lịch trực nên đi quán rượu giải sầu với hai người bạn. Chính vì thế hắn ngủ say như chết, ngủ say đến nỗi cả tiếng trống ầm ầm cả kinh thành cũng không biết cho đến khi quản gia trong phủ lao đến tận giường thông báo cho hắn một tin tức như thế này: “Phủ chúng ta bị bao vây rồi.”
Tới lúc ấy, Trần Trí Giang mới từ cơn say bừng tỉnh, vác kiếm chạy ra ngoài sân thì đối mặt với hắn là cả ngàn quân lính triều đình lăm le vũ khí trong tay.
Gương mặt Trần Trí Giang đỏ bừng, không biết là vì men rượu hay là vì quá giận dữ, vung kiếm quá đầu, oJSZ9 gầm lên kèm theo hơi thở nồng nặc mùi rượu: “Tại sao các ngươi bao vây phủ của ta?”
Một người mặc trang phục tướng quân, để râu hai nhánh, mặt nhỏ tai dơi, rẽ đám lính lững thững bước ra, cười khẩy: “Tô Sĩ Được quấy rối giấc ngủ của đại nhân Trí Giang mất rồi. Thất lễ, thất lễ.”
Trần Trí Giang cảm thấy đầu nặng trịch, lắc lắc mấy cái nhằm tỉnh táo hơn, nheo mắt nhìn chằm chặp người đối diện: “A... là ngài... Tô Sĩ Được... Cớ sao ngài lại mang binh tới phủ của bổn quan? Muốn bảo vệ trật tự trị an giùm cho phủ của bổn quan à?”
“Không dám, không dám, chỉ là muốn nhờ đại nhân Trí Giang quá bộ vào thiên lao ngồi chơi vài ngày mà thôi.” Tô Sĩ Được hả hê nói, dường như hắn đang nhớ lại tình cảnh bị Trần Trí Giang làm cho mất mặt ngày trước.
Trần Trí Giang như tỉnh hẳn cơn say, ngó quanh hàng ngàn quân lính đang siết chặt cây giáo trong tay, hừ lạnh: “Quá bộ vào thiên lao? Tô Sĩ Được, ngài muốn bắt ta? Vì lý do gì? Có lệnh bắt không?”
“Sơ suất quá, đây là khẩu dụ khẩn cấp của Hoàng thượng, có gì ngài cứ đi gặp Hoàng thượng phân trần. Bổn quan chỉ là kẻ làm theo lệnh của Hoàng thượng mà thôi.” Tô Sĩ Được nhăn nhở đáp.
“Hoang đường, không có lệnh bắt mà muốn giải ta vào thiên lao. Ta là mệnh quan triều đình, không phải thứ dân ngoài đầu đường xó chợ để họ Tô các ngươi ỷ thế hiếp người. Giờ thì tất cả các ngươi cuốn xéo khỏi phủ của bổn quan, nếu không đừng trách bổn quan không khách khí.” Trần Trí Giang chỉ tay ra hướng cổng phủ, mắng lớn.
“Bổn quan đã truyền khẩu dụ của Hoàng thượng rồi mà đại nhân Trí Giang cố chấp không nghe. Bổn quan bất đắc dĩ phải khép đại nhân vào tội khi quân phạm thượng...” Tô Sĩ Được lùi lại phía sau mấy bước, đứng cạnh đám lính thân tín, có vẻ hắn sợ Trần Trí Giang trong cơn giận dữ mà giết chết hắn.
“Đừng có ngậm máu phun người, khi quân phạm thượng chính là người họ Tô các ngươi. A... khốn kiếp... lẽ nào đêm nay người họ Tô các ngươi âm mưu tổ chức tạo phản? Có phải những nơi khác cũng đang bị các ngươi khống chế?” Trần Trí Giang rất nhanh suy ra nhiều dự đoán khác nhau, liền đưa ra một đáp án.
“Ha ha, không giấu gì ngươi, nhiều nơi khác của người họ Trần các ngươi đang bị khống chế là chính xác rồi. Tuy nhiên, chúng ta không tạo phản, mà đúng là đang thực hiện theo ý chỉ của Hoàng thượng. Ha ha, người họ Trần các ngươi chết chắc, ngày tàn của gia tộc họ Trần đã đến rồi, ngoan ngoãn cúi đầu chịu trói đi thôi.” Tô Sĩ Được cười vô cùng đắc ý.
Trần Trí Giang chỉ xéo kiếm, hô lớn: “Câm mồm, gia tộc họ Trần một lòng trung thành với hoàng thất. Nay họ Tô làm điều đại nghịch bất đạo, mưu đồ soán ngôi đoạt vị, chúng ta phải ngăn chặn hành vi ngông cuồng của người họ Tô. Người của phủ nghe lệnh, chiến đấu đến cùng với bọn chúng.”
Tô Sĩ Được hét lên: “Quân bay nghe lệnh, Trần Trí Giang khi quân phạm thượng, lập tức bắt hắn vào thiên lao. Nếu ai chống cự, giết chết không tha.”
Quân lính triều đình cầm giáo từ từ siết chặt vòng vây, hàng trăm võ sĩ trong phủ Trần Trí Giang ùn ùn kéo ra đối chiến với đám quân lính.
Trần Trí Giang gầm thét lao thẳng vào đám lính, gạt phăng các ngọn giáo, múa kiếm giết chết những tên lính ở gần.
Nói Trần Trí Giang dũng mãnh, lời này không phải giả, mỗi chiêu kiếm mạnh mẽ như sóng xô bờ của Trần Tri Giang đều giết chết mấy tên địch. Tuy vậy, quân lính bao vây phủ Trần Trí Giang lần này thực sự nhiều lắm, hết đợt sóng mũi giáo này, lại tiếp nối đợt sóng mũi giáo khác. Dù cho Trần Trí Giang có võ công cao cường tới đâu, nhưng sức người có hạn, chẳng mấy chốc Trần Trí Giang đã bị xiên hàng chục mũi giáo qua người. Những võ sĩ trong phủ Trần Trí Giang đều chịu chung số phận, bị biến thành những cái xác thủng lỗ chỗ.
* * * * * * * * * *
Phủ Tô Trung Bá.
Tô Trung Bá là anh họ Tô Trung Từ, lão là một người nắm nhiều quyền lực trong gia tộc họ Tô. Khi Tô Trung Từ chết, Tô Trung Bá nghiễm nhiên trở thành một trong những kẻ có khả năng leo lên vị trí tộc trưởng.
Tô Trung Bá sống trong một tòa phủ cổ kính, tòa phủ này cách khá xa khu trung tâm, người dân sinh sống lại ít, đa phần đã bị Tô Trung Bá đuổi đi, lão ghét phải sống chung với tầng lớp hạ lưu, khố rách áo ôm. Mảnh đất trống xung quanh được Tô Trung Bá cho người trồng hàng dài những cây đa, cây tre, cây trúc uốn lượn, đan xen vào nhau.
Phong cảnh tòa phủ nhìn từ xa cực kỳ thơ mộng, bình yên. Bởi vì Tô Trung Bá kiêu ngạo thành thói, đắc tội không ít người, bản tính lại nhát gan, sợ chết nên lão mời rất nhiều thực khách là tráng sĩ giang hồ, võ sĩ phiêu bạt khắp nơi về tòa phủ để làm hộ vệ.
Giữa đêm, đèn đuốc trong tòa phủ vẫn còn sáng trưng, lính tuần đi thành từng nhóm qua lại tới lui, canh phòng nghiêm mật.
Người lớn tuổi thường khó ngủ. Tiếng trống đồng cũng đánh thức Tô Trung Bá dậy, lão đang đi loanh quanh trong phòng ngủ, trên giường người vợ bé mới có mười lăm tuổi vẫn còn trùm chăn ngủ vùi. Không hiểu sao, tâm trạng của Tô Trung Bá trở nên bất an, tiếng trống đồng khiến cho lão lo lắng.
Bỗng nhiên Tô Trung Bá nghe tiếng hét thảm từ bên ngoài vọng tới. Tiếp đó là tiếng chiêng báo động, tiếng kêu gào, tiếng bước chân chạy dồn dập. Và tiếng đập cửa hối hả của tên võ sĩ thân cận: “Bẩm đức ông, phủ bị tấn công, có rất đông, rất đông sát thủ...”
Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình