Tô Trung Bá nghe vậy, hoảng sợ, chạy ra ngoài cửa xem thì thấy khói lửa bốc cháy ngùn ngụt ở khắp nơi, thấp thoáng phía xa thấy lố nhố những tên sát thủ bịt mặt đang chém giết, có một số tên đang đánh tới nơi này.
Hộ vệ trong phủ Tô Trung Bá hết sức ngăn cản thế công mãnh liệt của những tên sát thủ đó nhưng lực bất tòng tâm, bọn sát thủ quá đông và hung hãn, cứ năm tên sát thủ lại lao vào tấn công một tên hộ vệ. Rất nhanh, đã có bảy tên sát thủ lao về phía Tô Trung Bá đang đứng.
Tô Trung Bá bở vía hô: “Người đâu? Nhanh, tới cản bọn chúng lại.”
Hai mươi tên hộ vệ thân tín của Tô Trung Bá vội chia nhau truy cản đám sát thủ.
Cô vợ bé của Tô Trung Bá từ trong phòng ngủ chạy ra, dụi mắt hỏi: “Hở, có chuyện gì mà ngoài này ồn ào quá vậy?”
Tô Trung Bá tái xanh mặt mày, không hồi đáp, quay người chạy vụt vào trong phòng, luồn qua cửa sổ, tính đường chạy trốn.
Cô vợ bé hơi ngỡ ngàng trước hành động của Tô Trung Bá, nghe tiếng kêu gào chém giết mới từ từ nhận ra, run lẩy bẩy, không đứng vững được, ngã ngồi trên mặt đất.
Số mạng của hai mươi gã hộ vệ đã được định đoạt, qua vài lượt giao chiến đã không còn ai sống sót, bị số lượng sát thủ đông đảo giết sạch. Bọn chúng phóng người rào rào tới căn phòng Tô Trung Bá vừa chạy vào. Tên đi đầu liếc ánh mắt sắc lẹm qua cô vợ bé đang ngồi trơ dưới đất, bỏ qua không màng tới, nhảy vào phòng.
Nhờ có thời gian ít ỏi mà đám hộ vệ dùng sinh mạng đổi lấy, Tô Trung Bá kịp thời chạy tới khu vườn hoa của tòa phủ. Tô Trung Bá đến bên một hòn giả sơn, lần mò tay vào gờ đất, kéo mạnh tay xuống. Tiếng lịch kịch phát ra, hòn giả sơn di chuyển để lộ một lối đi vừa đủ một người vào, Tô Trung Bá lách người vào đường hầm.
Đường ngầm thoát hiểm này là do Tô Trung Bá sai người thiết kế hòng chạy trốn mỗi khi gặp sự cố cách đây hai tháng. Không ngờ tác dụng của nó lại phát huy nhanh đến vậy, khi vừa ló đầu khỏi đường hầm, Tô Trung Bá chưa kịp hoàn hồn đã nghe tiếng cười dài: “Anh Bá đi đâu giữa đêm hôm thế kia? Cửa chính không đi sao lại trốn chui trốn nhủi trong cái hang bé tí như hang chuột vậy hả?”
Tô Trung Bá giật thót mình, giơ tay ngang mày, che ánh lửa bập bùng lóa mắt phía trước, có khoảng năm sáu người đang cầm đuốc, đứng chắn ngay trước lối ra đường hầm. Tô Trung Bá nhìn kỹ lại người đứng đầu, hỏi: “Có phải chú Sang đó không? Cứu anh với, có người muốn giết anh.”
Tô Trung Sang cười ha hả: “Tất nhiên, em đến để cứu anh đây.”
“Thật tốt quá, sao chú biết anh gặp nạn mà tới cứu?” Tô Trung Bá thả lỏng toàn thân, không hề nhận ra sát ý lóe lên trong mắt Tô Trung Sang.
Tô Trung Sang tới gần Tô Trung Bá, nở nụ cười gian xảo: “Tất nhiên là em biết..”
Chưa nói hết câu, Tô Trung Sang bất ngờ thọc một dao vào giữa ngực Tô Trung Bá.
Hự.
Tô Trung Bá ôm ghì cánh tay Tô Trung Sang, lắp bắp: “Ngươi... ngươi...”
Tô Trung Sang vỗ vỗ lưng Tô Trung Bá, ghé sát tai Tô Trung Bá nói: “Đừng lo, em sẽ giúp anh được siêu thoát rất nhanh, em sẽ không làm anh đau đớn.”
Tô Trung Bá thều thào: “Ngươi... tại sao...”
Tô Trung Sang rút mạnh dao ra, đâm liên tiếp mấy nhát nữa: “Anh không chết thì cái ghế tộc trưởng đâu tới lượt em ngồi chứ.”
* * * * * * * * * *
Phủ Trần Tự Khánh.
Trước cổng phủ, có mấy chục người đang tụ tập gây huyên náo. Hàng trăm Túc Vệ quân đứng nghiêm, dàn hàng ngang chắn trước cổng tạo thế giằng co với đám người đó.
Một người trung niên lớn tiếng hỏi: “Tại sao các ngươi không cho ta vào? Trong phủ đang xảy ra chuyện gì?”
Lý Thông ôm quyền, nhã nhặn đáp: “Thưa Trung thư thị lang Trần Đình Khải, Hoàng thượng có chỉ không cho ai vào lúc này. Mời ngài đợi cho.”
Người trung niên khác mặt mũi hung tợn, tay chân rắn chắc, làn da đen nhẻm, chất vấn: “Chúng ta muốn vào gặp tộc trưởng có chuyện gấp. Đây là chuyện trong nhà, chẳng lẽ lại không cho?”
Lý Thông bình tĩnh trả lời: “Thưa Thượng tướng Trần Hào, thật ngại quá, Hoàng thượng đã truyền nghiêm lệnh, bất kỳ ai cũng không được vào trong, phiền ngài nán lại chốc lát.”
Trần Hào lớn giọng: “Hừ, tại sao các ngươi bao vây phủ tộc trưởng của bọn ta? Chiếu chỉ của Hoàng thượng đâu...”
Đang định nói tiếp, Trần Hào chợt nghe động tĩnh lớn ở phía sau, ngoái đầu lại thì thấy hàng ngàn quân lính triều đình chạy tới bao vây lấy toàn bộ những người thuộc phe họ Trần. Một vị tướng quân cưỡi trên lưng ngựa, chỉ kiếm về phía đám người họ Trần, hô to: “Bắt hết bọn phản loạn này lại cho ta.”
Cả đám Trần tộc nhao nhao: “Đây là ý gì? Tại sao bắt chúng tôi.”
Những người họ Trần chưa kịp nói thêm tiếng nào đã bị Túc Vệ quân và Thành Vệ quân phối hợp giáp công hai mặt, người ngã, kẻ bị thương. Rốt cuộc toàn bộ đều bị bắt sống.
* * * * * * * * * *
Phủ Trần Đình Vị.
Ầm. Ầm. Ầm.
Cổng phủ bị phá tan tành, hàng ngàn bóng đen tràn vào tòa phủ của Trần Đình Vị như dòng thác lũ. Trên bốn bức tường cao, những bóng đen khác đang đu mình xuống dưới, tập hợp với những bóng đen nơi cổng chính.
Trần Đình Vị là một bậc thầy trong ngành thiết kế kiến trúc, cơ quan. Tòa phủ của lão được xây dựng theo mô hình hai hình vuông đồng tâm, gồm có tường ngoài và tường trong. Ngay khi nghe thấy tiếng trống đồng, Trần Đình Vị đã biết xảy ra chuyện, liền triệu tập toàn bộ võ sĩ trong phủ vào vị trí chiến đấu.
Đúng như lão dự đoán, không bao lâu sau, tòa phủ thực sự bị những kẻ mặc áo đen tấn công. Đám sát thủ vừa tới gần vị trí tường trong, liền xuất hiện một làn mưa tên bắn ra. Những tên sát thủ lanh lẹ lui lại sau những gốc cây, những vật chắn, mặc dù vậy cũng có một số kẻ bị trúng tên. Sau đó, hàng trăm tên sát thủ bước lên phía trước với chiếc khiên to trong tay. Đám sát thủ ở cổng chính tách ra lối đi giữa cho một người có bộ dáng bình thường đi lên.
Quan sát rõ kẻ đầu sỏ đang cầm thanh đao sáng loáng đứng trước đám sát thủ, Trần Đình Vị đứng trên đầu bức tường, cười trào phúng: “Tưởng giặc cướp phương nào đang đêm cả gan mò tới phủ, hóa ra là Vương gia. Bẩm Vương gia, chẳng hay ngài tới phủ của hạ quan, có điều gì cần dạy bảo?”
Lý Long Tường dừng bước, ngẩng đầu nhìn Trần Đình Vị đang nắm chặt chuôi kiếm bên hông, cất tiếng trầm hùng: “Bổn Vương đi mời ngài tới gặp một người. Người ấy có việc hệ trọng cần bàn với ngài.”
“Vương gia Long Tường thời gian qua không thiết tha việc triều chính, chỉ ở nhà chăm cây cảnh, nuôi chim lạ. Đột nhiên, đêm nay tới phủ của bổn quan chỉ vì muốn bổn quan đi gặp một người, hiếm thay, hiếm thay. Xin hỏi Vương gia, người ấy là ai?” Tiếng nói oang oang của Trần Đình Vị cuốn theo gió đêm.
“Người ấy là ai, chỉ cần ngài tới gặp là biết.” Lý Long Tường mỉm cười.
“Nếu hạ quan không muốn đi thì sao?” Trần Đình Vị lạnh lùng nói.
“Vậy thì bổn Vương đành phải dùng sức mạnh để bắt ngài đi.” Lý Long Tường liếc ngang bức tường trong to dày nhưng thấp hơn bức tường ngoài cả thước.
“Để xem ngài có bản lĩnh ấy không đã.” Trần Đình Vị phất tay cho đội cung thủ chuẩn bị.
“Bổn Vương biết ngài đang chờ quân tiếp viện, nhưng rất tiếc, đêm nay không ai có thể tiếp cứu ngài được rồi. Tộc trưởng của ngài đã...” Lý Long Tường cất cao giọng.
“Cái gì? Chẳng lẽ...” Trần Đình Vị trợn mắt, bàn tay cầm kiếm run rẩy.
Lý Long Tường quát lớn: “Tấn công.”
* * * * * * * * * *
Màn đêm chết chóc bao phủ kinh thành trong tiếng trống đồng vang vọng, từng đội quân dọc ngang khắp nơi mang theo lưỡi hái tử thần, từng kẻ mặc áo đen lao vùn vụt trên đường phố như những bóng ma đột nhập vào những tòa phủ giàu sang, lấy đi tính mạng chủ nhân của những tòa phủ đó, ở IIG8Rb một số nơi lại xuất hiện cảnh tượng hai toán quân triều đình chém giết lẫn nhau trên đường phố. Nơi nơi là tiếng kêu gào, la hét thảm thiết váng trời, nơi nơi là máu tươi tuôn chảy, nhuộm đỏ cả khu phố, cả tòa nhà.
Một số địa điểm kinh doanh lớn của hai gia tộc họ Tô và họ Trần ngày thường vẫn là nơi lui tới của khách thương, của người dân. Ai đi đến những nơi này đều phải cúi đầu, nịnh nọt, không dám ba hoa nửa lời, thế nhưng đêm nay, nơi đây, phải hứng chịu những đợt tàn phá thảm khốc chưa từng có. Hàng ngàn đám du thủ du thực tràn vào các cửa hàng, các nhà xưởng phá phách đồ đạc, đánh đập những vệ sĩ, những người trông coi. Bọn chúng như đàn châu chấu phá hoại mùa màng, nhìn thấy cánh đồng lúa vàng rực, liền sà xuống cắn phá không chừa một hạt lúa. Phá sập cửa hàng nọ, bọn chúng lại hè nhau kéo sang cửa hàng khác, nối đuôi nhau không dứt.
Hữu ty lang trung Tô Nhật Duật vừa tỉnh giấc ngủ, chỉ kịp nhìn thấy một ánh kiếm lóe sáng, đã bị một kiếm quét ngang đầu, chiếc đầu lăn xuống dưới sàn, máu tuôn xối xả trên cổ. Tô Nhật Duật vốn là con cháu trực hệ trong gia tộc họ Tô, cũng là một trong những người có khả năng tranh vị tộc trưởng.
Ngự sử đại phu Trần Nghiệp nghe tiếng hò hét ngoài cổng lớn, chạy ra thì bị toán lính triều đình chẳng nói chẳng rằng, chồm đến bắt giữ, giải vào thiên lao.
Thị lang bộ lại Trần Vĩnh còn đang đắm chìm trong tấu chương, chuẩn bị dâng sớ đả kích gia tộc họ Tô, nhân lúc Tô Trung Từ vừa chết, gia tộc họ Tô rơi vào rối ren, hòng thay đổi một số vị trí mà người họ Tô đang nắm giữ, chuyển giao sang người họ Trần. Chợt cánh cửa sổ vỡ tan, một bóng đen lao qua khung cửa, đâm thủng bụng Trần Vĩnh, máu tươi bắn lên bàn, hòa lẫn với mực trên tờ tấu chương.
Kiêu Vệ tướng quân Trần Xuân Lộc vừa nghe tiếng tù và báo hiệu chiến tranh của Nguyên súy Nguyễn Hồng Phong, nhạy cảm phát hiện có chuyện chẳng lành. Trần Xuân Lộc liền thu thập khăn gói, dẫn vợ con lên xe ngựa, lóc cóc tới cổng Nam kinh thành. Tới nơi, Trần Xuân Lộc cay đắng nhìn cánh cổng kinh thành đã bị đóng kín. Hỏi ra mới hay Hoàng thượng có lệnh giới nghiêm toàn thành, không cho bất kỳ ai ra ngoài hoặc vào trong kinh thành. Giằng co một hồi vẫn không có kết quả, Trần Xuân Lộc phải quay xe trở về nghĩ cách. Trên đường về, đi ngang một con đường vắng thì bị gần trăm tên sát thủ bất ngờ tập kích, cả nhà Kiêu Vệ tướng quân Trần Xuân Lộc không ai sống sót.
Đêm nay, kinh thành Thăng Long trải qua một đêm trường đẫm máu, kinh thành dường như đã trở thành địa ngục chốn nhân gian. Tiếng gào thét, tiếng đao kiếm, tiếng lửa cháy, tiếng gãy đổ, tiếng la hét dậy trời hòa cùng đâu đó tiếng kêu la của dân chúng, tiếng trẻ em khóc thét lúc nửa đêm. Dân chúng sợ hãi cầu trời khấn phật cho đêm chóng tàn, cho ngày mới mau tới, cho thời khắc thanh trừng của giới thống trị nhanh chóng trôi qua.
Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình