Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 153: Tình Thế Nguy Ngập




Điện Thiên An, trong buổi chầu sáng.
Lý Hạo uy nghi, vững chãi ngồi trên ngai vàng, liếc nhìn văn võ bá quan, ánh mắt như điện, không giận mà uy, hoàn toàn bộc lộ khí thế bá vương.
Phía dưới, mấy chục quan viên họ Trần bị gông cùm, ũ rũ quỳ giữa điện. Những quan viên của những họ tộc khác hơi cúi đầu, mắt hướng mũi giày, mồ hôi lấm tấm trên mặt, lần đầu tiên họ cảm nhận được áp lực từ vị Hoàng đế trẻ tuổi kia.
Một số người run rẩy không biết số phận bản thân sẽ ra sao, một số người còn trung lập đã hiểu rõ thế cục hiện tại nên nghiêng về phe nào, một số người vẫn còn lưỡng lự trước diễn biến quá nhanh, một số người còn chưa kịp hoàn hồn để hiểu hết vấn đề.
Tỷ dụ như Đàm Dĩ Mông vô cùng ngỡ ngàng trước những sự kiện xảy ra quá dồn dập, hết cái chết của Tô Trung Từ lại đến cái chết của Trần Tự Khánh, hắn không tài nào đoán được bàn tay đen đang thao túng mọi chuyện là do đứa cháu suốt ngày chỉ biết làm thơ, đá dế. Phải rồi, toàn bộ tâm trí của hắn còn đang dồn vào những vụ vơ vét cho đầy túi tham. Chị gái của hắn, Đàm Thái hậu, đã có vài lần nhắc nhở hắn chỉnh đốn lại tác phong, bóng gió về sự thay đổi của thằng cháu ngu ngơ kia, nhưng hắn chỉ cười xòa, cho rằng đàn bà thuộc dạng tóc dài não ngắn, đầu óc thiển cận thì biết gì đến sự hung hiểm chốn quan trường. Nhưng đến sáng nay, hắn lén quan sát người đang ngồi trên ngai vàng kia, hắn mới nhận ra con người ấy vẫn hình dáng cũ tuy nhiên khí chất đã hoàn toàn thay đổi, người đó tạo cho hắn cảm giác rét run trong lòng, cái sát khí này chỉ phát ra từ một vị tướng quân từng tắm máu sa trường, giết người vô số, cái khí thế cao cao tại thượng, duy ngã độc tôn này chỉ ở bậc vương giả mới xuất hiện. Đàm Dĩ Mông sợ, hắn bắt đầu sợ rồi.
Tuy nhiên, xét theo một khía cạnh khác, nỗi vui sướng lại đang nhảy múa trong lòng Đàm Dĩ Mông. Tô Trung Từ chết, kéo theo gia tộc họ Tô suy yếu, Trần Tự Khánh chết, kéo theo thế lực của gia tộc họ Trần ở kinh thành sụp đổ, vậy thì gia tộc họ Đàm của hắn đã đến lúc ngóc đầu lên rồi. Với tầm ảnh hưởng của chị gái hắn đối với Hoàng thượng, với tầm ảnh hưởng của gia tộc hắn trong triều đình thì ngày tháng vinh quang của gia tộc họ Đàm đã tới, thì thân phận w9gwE tộc trưởng của hắn sẽ như nước dâng thuyền lên, sẽ được hưởng thụ tất cả vinh hoa phú quý trên cõi đời.
Thái úy Đỗ Kính Tu đứng trước đại điện, dõng dạc đọc tấu chương: “Người họ Trần khi quân phạm thượng, không màng phép tắc triều đình, phá vỡ kỷ cương phép nước. Đêm hôm qua, Chương thành hầu Trần Tự Khánh bị người trong tộc là Trần Thừa và Trần Thủ Độ ám sát, việc này đã có nhiều người trong phủ Trần Tự Khánh và Ngự y triều đình chứng minh, có đầy đủ nhân chứng, vật chứng rành rành. Vậy mà, người gia tộc họ Trần lại dám tổ chức bạo loạn, nhũng nhiễu dân lành, tàn phá kinh đô, giết hại trung lương, tàn hại đồng liêu trong triều, tội ác tày đình, thiên lý khó dung. Nay, tuyên bố hình phạt chém đầu thị chúng.”
Một người họ Trần đang quỳ giữa điện, kêu lớn: “Hoang đường, quá hoang đường, Trần Thừa và Trần Thủ Độ không thể là người giết tộc trưởng được.”
Trần Đình Khải hô to: “Hoàng thượng, thật là oan uổng quá. Chúng thần chưa từng làm những chuyện đó. Là do kẻ gian vu oan hãm hại chúng thần. Mong Hoàng thượng minh xét.”
Một số kẻ họ Trần khác dập đầu hô theo: “Hoàng thượng, khẩn cầu hoàng thượng tra xét lại, hoàng thượng.”
Trần Hào quỳ ở hàng thứ hai, giận dữ nói: “Tổ chức bạo loạn? Nhũng nhiễu dân lành? Giết hại trung lương? Đỗ Kính Tu, lão già lươn lẹo, lão vừa phun ra những lời khốn nạn gì thế? Chúng ta làm những chuyện đấy bao giờ?”
Gián nghị đại phu Đặng Tất Dung quát: “Ngông cuồng, giữa chốn điện chầu, mà các ngươi lại dám buông lời miệt thị quan trên như vậy à?”
Trần Hào mắng tiếp: “Chúng mày cá mè một lứa, vu khống tội trạng cho chúng ta, giờ còn bắt chúng ta câm miệng. Há có chuyện đơn giản vậy sao?”
Đàm Dĩ Mông bước ra giữa điện, phất tay quát: “Thượng tướng Trần Hào, ngươi có còn xem ta là quan trên của ngươi hay không? Bổn Thái úy chuyên lo việc quân, lại phải chịu quản lý những kẻ không biết phép tắc như ngươi, thực hổ thẹn lắm thay. Nếu ngươi còn dám mở miệng chửi bới giữa điện chầu, bổn Thái úy sẽ xử phạt theo quân pháp.”
Đàm Dĩ Mông quát tháo hăng say, không thấy trong đôi mắt vị Hoàng đế lóe lên tia sát ý.
Đỗ Kính Tu lên tiếng: “Được rồi, được rồi, mời Thái úy Đàm Dĩ Mông về chỗ cho. Kính thưa bá quan văn võ, chuyện đêm qua nhờ có Hoàng thượng sáng suốt, anh minh, kịp thời chỉ đạo quân đội ngăn chặn nếu không kinh thành đã phải chịu cảnh tai ương loạn lạc, máu chảy thành sông. Sự thực là có những địa điểm kinh doanh của gia tộc họ Tô đã bị tàn phá bừa bãi bởi chính tay người họ Trần, rồi những kẻ này lại vô sỉ tự hủy tài sản của chính mình để vu oan cho gia tộc họ Tô. Độc ác hơn nữa, những quan viên họ Tô còn bị người họ Trần phái sát thủ đi ám sát, bởi vì những kẻ thủ ác này cho rằng họ đã giết chết tộc trưởng của mình, nhân chứng vật chứng chúng tôi đã thu thập về đầy đủ, gốc rễ ngọn ngành đều đã tra xét rõ ràng. Vậy mà người họ Trần vẫn còn lớn tiếng kêu oan, quả là không biết xẩu hổ.”
Trần Đình Vị đứng dựng người dậy, bên má trái vẫn còn vết sẹo sâu hoắm đang rướm máu, tóc tai của lão xõa dài rũ rượi, ánh mắt tràn ngập ngọn lửa hận thù: “Ha ha ha, hay, hay lắm, diễn trò hay lắm. Ta phục, ta bội phục rồi. Lý Hạo Sảm, kẻ vong ân phụ nghĩa kia, ngươi muốn chém muốn giết thì cứ ra tay, lão phu tiếp nhận hết. Ha ha ha ha, uổng công cho gia tộc chúng ta đã phò trợ ngươi lên ngôi báu, uổng công cho anh Trần Lý đã vì ngươi mà mất mạng, bây giờ ngươi báo đáp gia tộc họ Trần cái gì? Cái gì hả? Người họ Trần đã nhận được cái gì? Đây là những báo đáp của ngươi giành cho người họ Trần đấy chăng?”
Trần Hào hô theo: “Những ai còn xứng đáng là con cháu họ Trần thì đứng lên, đứng lên hết cho ta. Việc gì phải quỳ lạy bọn chúng. Người họ Trần có ai là kẻ sợ chết hay không?”
Những người họ Trần quỳ dưới điện liếc mắt nhìn nhau, lần lượt đứng dậy, lạnh lùng nhìn vị Hoàng đế đang ngồi trên cao.
Đặng Tất Dung thét: “Câm miệng, ngươi dám khi quân phạm thượng, có biết đấy là tội tru di cửu tộc hay không?”
Trần Đình Vị trừng mắt: “Đặng Tất Dung, tên khốn ngu trung, ngươi câm miệng cho lão phu, hãy xem cảnh của lão phu là biết, các ngươi tất cũng sẽ chịu chung số phận với lão phu thôi, chơi với vua như chơi với hổ, nhớ kỹ, nhớ kỹ, ha ha ha...”
Trần Đình Vị ngước nhìn Lý Hạo nói lớn: “Lý Hạo Sảm, ngươi muốn giết cứ giết, ta chỉ có một cầu mong thôi. Nghe cho rõ đây, ta muốn ngươi chặt đầu ta, treo trên cổng Nam kinh thành, để cho ta được chống mắt xem hàng vạn quân đội nhà Trần trả thù cho chúng ta, để cho ta được chiêm ngưỡng cảnh hùng binh mãnh tướng họ Trần phá toang cổng thành, đạp bằng Thăng Long.”
Bốp. Bốp. Bốp. Bốp.
Lý Hạo chậm rãi đứng lên, vỗ tay bồm bộp, cất giọng đều đều không chút cảm xúc: “Giỏi, trẫm rất ưng khí phách của người họ Trần. Tuy nhiên trẫm rất tiếc, trẫm không thể thỏa lòng mong mỏi của khanh được. Các khanh muốn chờ đợi người trong tộc đúng không? Vậy trẫm sẽ cho các khanh vào thiên lao mà đợi, ờ... có lẽ nếu như các khanh may mắn, các khanh sẽ được cứu ra thì sao? Giải đi.”
Đám người họ Trần nhanh chóng bị quân lính triều đình giải đi, Lý Hạo đợi cho quần thần yên tĩnh trở lại, ổn định vị trí, trầm giọng phán: “Các khanh nghe cho kỹ đây, từ thời khắc này chúng ta phải đồng tâm hiệp lực chuẩn bị cho một cuộc chiến tranh vô cùng khốc liệt...”
* * * * * * * * * *
Ngày 26 tháng 6 năm 1211, toàn bộ quan viên họ Trần ở kinh thành bị bắt vào thiên lao. Đến tối, những người họ Trần đều trở thành những cái xác không hồn, nghe bảo vì họ quá sợ tội mà đồng loạt treo cổ tự vẫn. Hoàng đế Lý Huệ Tông không cho Trần Đình Vị được toại nguyện là treo đầu lên cổng Nam kinh thành, chắc đây là tiếc nuối duy nhất của vị trưởng lão từng một thời hô phong hoán vũ.
Hai ngày sau, Trần An Quốc truyền tin từ Hải Ấp, hắn đã thất bại trong nhiệm vụ giành chức vị tộc trưởng. Khi Trần An Quốc về tới Hải Ấp thì đã chậm, Trần Thủ Độ và Trần Thừa đã tố cáo với tầng lớp lãnh đạo của gia tộc là tộc trưởng Trần Tự Khánh bị Lý Huệ Tông sai người ám sát, không những thế, Trần Thủ Độ còn bổ sung thêm Tô Trung Từ cũng là bị Lý Huệ Tông bí mật giết chết chứ không phải mắc bệnh chết.
Trần Thủ Độ kể rằng hai người không thể cứu kịp Trần Tự Khánh, lúc hai người tới nơi, Trần Tự Khánh chỉ còn thoi thóp và tiết lộ hết chân tướng, sau đó đưa ra toàn bộ ấn tín, tư liệu mật, công văn tài liệu của Trần Tự Khánh cho Trần Thừa giữ, dặn dò là truyền chức vị tộc trưởng cho Trần Thừa. Và Trần Thủ Độ dùng thủ đoạn lôi đình kêu gọi, lôi kéo mọi người ở Hải Ấp tôn Trần Thừa lên làm tộc trưởng.
Khi Trần An Quốc trở về, mọi chuyện đã rồi, ván đã đóng thuyền, Trần An Quốc không thể trở tay xoay sở gì được nữa. Lý Hạo bất đắc dĩ ra lệnh cho Trần An Quốc án binh bất động chờ thời cơ.
Ngày 30 tháng 6 năm 1211, Trần Thừa chính thức làm tộc trưởng gia tộc họ Trần. Trần Thừa vừa nhậm chức liền tố cáo những hành vi đê hèn, vô sỉ của Lý Huệ Tông khi đã nhổ sạch thế lực họ Trần ở kinh thành, kích động lòng căm thù của con dân Hải Ấp, kêu gọi mọi người kéo quân lên kinh thành Thăng Long báo thù rửa hận.
Dựa vào những tư liệu tình báo ở chỗ Trần Tự Khánh, Trần Thủ Độ nhạy cảm phát hiện ra mối quan hệ bí mật giữa ba nhà Lý, Phạm, Hà. Ngày 1 tháng 7 năm 1211, Trần Thừa lén báo tin cho Đoàn Thượng và Nguyễn Nộn biết chuyện, hai gã này cực kỳ tức giận, bắt hết những người con cháu trực hệ họ Lý, họ Phạm, họ Hà đang sinh hoạt ở Hồng Châu và Bắc Giang. Chỉ có Phạm Lãi may mắn trốn thoát, còn lại những người khác đều bị bắt hết.
Ba thế lực Trần, Đoàn, Nguyễn dường như ngầm bắt tay ăn ý với nhau chia ra tấn công theo ba đường. Nguyễn Nộn đích thân dẫn Quân Bắc Giang tiến đánh Đô Kim, Đoàn Thượng giao quân cho con trai thứ là Đoàn Văn dẫn quân Hồng Châu tiến đánh Quy Hóa, Trần Hoằng Nghi tiếp tục dẫn quân Hải Ấp tiến đánh Nam Sách.
Ngày 4 tháng 7 năm 1211, Trần Thừa chia quân ra hai đường thủy bộ tấn công kinh thành. Trần Thừa suất lĩnh 1 vạn thủy quân, ngược sông Hồng mà tiến. Trần Thủ Độ mang 2 vạn bộ binh hừng hực khí thế, tiến quân thần tốc, ngày đi ngàn dặm, hô to khẩu hiệu “San bằng Thăng Long, trả mối thâm thù”.
Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.