Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 154: Trước Ngày Giông Bão




Hôm xuất quân, Trần Thủ Độ thảo ra một bài hịch dài tên là "Thảo Phạt Hôn Quân" công bố khắp thiên hạ. Bài hịch liệt kê ra mười tội trạng của Lý Huệ Tông, tội thứ nhất là đắm chìm tửu sắc, ham chơi, lêu lổng, liên tục tổ chức yến tiệc, không màng chính sự; tội thứ hai là ban chức, cách chức quan lại một cách vô tội vạ, giao nhiệm vụ không đúng với tài năng, kỹ nghệ của người nhận trọng trách; tội thứ ba là thích dùng kẻ tiểu nhân, vô học, sủng ái ngoại thích, dung túng cho gian thần làm bậy; tội thứ tư là nghe lời xúc xiểm của đàn bà, gian thần, tặc tử; tội thứ năm là khiến cho dân chúng lầm than, người người kêu thán; tội thứ sáu là thưởng phạt bất công để cho quần thần xa lánh; tội thứ bảy là ăn ở thất đức, khiến cho trời thần phẫn nộ, tạo cảnh thiên tai liên tục từ ngày này qua tháng khác; tội thứ tám là bắt bớ trăm họ đi xây dựng phục dịch, khổ không hết lời; tội thứ chín là vơ vét của dân, khiến cho nạn đói tràn lan, dân chết như ngả rạ; tội thứ mười là pháp luật bất nghiêm nên giặc cướp nổi lên như ong, trộm cướp hoành hành, lại tảng lờ đi như không biết.
Trần Thủ Độ đứng trên đài cao, hào hùng dõng dạc, đọc bài hịch tuôn trào khí thế, như nước chảy mây trôi, kêu gọi quần chúng khắp nơi, cổ động chư hầu cát cứ các phương đồng loạt nổi dậy thảo phạt nhà Lý.
Cùng lúc đó, kinh thành ráo riết chuẩn bị cho trận chiến sắp tới. Thái úy Đàm Dĩ Mông được giao toàn quyền chỉ huy chiến dịch chống quân đội nhà Trần. Nguyên súy Nguyễn Hồng Phong làm phó tướng cho Đàm Dĩ Mông.
Lý Hạo đọc xong bài hịch của Trần Thủ Độ mà há mồm trợn mắt, cười khổ không thôi. Ham chơi lêu lổng, coi như còn được đi, toàn bộ tấu chương có mấy khi hắn rớ tới, hắn toàn đi chơi trò tiêu khiển đá dế, câu cá, hoặc là trốn ra kinh thành du ngoạn. Cái tội nghe lời đàn bà, hắn bất đắc dĩ nhận luôn, mẫu hậu sinh ra hắn thì hắn phải nghe chứ, không nghe lời mẫu hậu để các ngươi thêm vào cái tội bất hiếu à? Còn chuyện tin tưởng nịnh thần thì đã làm sao? Hắn bắt buộc phải giả ngu để sống sót qua ngày. Cái tội trộm cướp hoành hành, ờ thì xem như tại hắn, mà chuyện này do hắn chỉ đạo có ai biết được đâu, toàn do tên Trần Thủ Độ vu bậy vu bạ thế nào lại vu trúng, coi như số hắn quá đen.
Tội danh đắm chìm tửu sắc với thường xuyên tổ chức tiệc tùng là thế nào? Cái mũ vớ vẩn như thế mà cũng chụp lên đầu hắn được. Hàng ngày, hắn đều lên triều đúng giờ chưa trễ nải một ngày, có lẽ bảo hắn là vị vua ít tổ chức yến tiệc nhất Đại Việt từ khi lập quốc đến nay cũng không sai. Còn cái gì mà ban bố chức quan vô tội vạ? Hắn có quyền đặt chức vị sao? Toàn là hai gia tộc khốn kiếp Tô, Trần các ngươi chia nhau mà hưởng hết.
Rồi cái tội vơ vét của dân mới hết sức nực cười. Từ hồi hắn lên làm vua tới giờ, hắn vét được của dân chúng một đồng xu trinh cắc lẻ nào, đến cả thuế má hắn còn miễn cho dân chúng trong vòng hai năm khi vừa mới lên ngôi thì vơ vét ở đâu ra cơ chứ.
Lại còn bao nhiêu tội trạng ăn ở thất đức, thiên tai hoạn nạn đều là do hắn mà ra cả? Buồn cười, nếu như Ông Trời có thật thì chắc là cho sét đánh chết hắn mấy trăm lần vì cái tội phỉ báng Ông Trời rồi, đâu đến lượt Ông Trời phải tạo ra bão, lũ làm khổ bách tính.
Cả cái chuyện bắt dân đi phu, phục dịch xây dựng đền đài, lầu các, hắn làm chuyện đó bao giờ? Có chăng là phụ hoàng của hắn Lý Cao Tông mới làm ba cái trò xây chùa dựng chiền vớ vẩn ấy. Hắn không sùng đạo, cũng chẳng tin Phật, nhìn gương tên Lý Hạo Sảm trong tương lai mà xem, vào trong chùa Chân Giáo tu hành, một lòng hướng phật, ấy thế mà vẫn bị Trần Thủ Độ ép cho treo cổ tự vẫn. Lúc ấy, Phật Tổ đang ở đâu mà không tới cứu mạng đệ tử thành kính như hắn?
Chuyển giận thành hành động, Lý Hạo liền đáp trả lại bài hịch của Trần Thủ Độ bằng một tờ chiếu chỉ bố cáo thiên hạ.
Tờ chiếu có tên là “Chiếu Đánh Dẹp Trần Thừa”. Nội dung như sau, Trần Thừa là bè lũ hung đảng, quấy rối kinh sư. Thủy bộ đánh dồn, làm đau tông xã. Từ mùa đông trước, lửa bạo tàn càng ngùn ngụt cháy. Quân lính nhà Trần hoành hành tham ngược, cướp đoạt của cải của ta, đốt phá cung thất ta. Cho đến đường ngang ngõ tắt kinh thành Thăng Long, thảy đều hóa ra tro bụi. Nay trẫm nhân nỗi giận của ức triệu thần dân, nhờ cậy anh linh của nhất tổ lục tông, triệu tập cả sáu quân, tiến lên đánh dẹp. Hỡi các tướng soái, cùng khắp ba quân! Hãy nghe lời chiếu, dốc hết lòng thành, cho xứng ý trẫm.
Ngày 2 tháng 7 năm 1211, các tướng lĩnh triều đình tổ chức hội nghị bàn kế hoạch suốt buổi chiều. Cuộc họp diễn ra không hề tốt đẹp với nhiều ý kiến trái chiều khác nhau, trong đó là sự xung đột giữa hai phe họ Đàm và họ Tô, Nguyễn. Nguyên súy Nguyễn Hồng Phong thì hầu như không phát biểu, còn lại để cho lớp trẻ họ Nguyễn, họ Tô đứng lên tham mưu kế sách. Đàm Dĩ Mông ỷ thế ngạo ngược, hoàn toàn gạt phắt đi những ý kiến của những người khác, mà tự tung tự tác sắp đặt toàn bộ kế hoạch tác chiến. Buổi hội nghị kéo dài đến xế chiều mới chấm dứt.
* * * * * * * * * *
Gác Long Đỗ, điện Trường Xuân.
Lý Hạo chắp tay sau lưng, đứng nhìn cảnh hoàng hôn trước mặt, những tia nắng dìu dịu chiếu lên những chiếc cầu vắt ngang mặt hồ lăn tăn gợn sóng. Đỗ Kính Tu và Nguyễn Hồng Phong đứng phía sau Lý Hạo, trầm lặng an tĩnh. Lý Văn Quý và Ngô Công Tài cầm sấp giấy tờ đứng hầu ở một bên.
Lý Hạo chầm chậm lên tiếng: “Các ái khanh nhìn mặt hồ kia mà xem, nó bình thản đến lạ thường. Rất nhiều người trên đời nhờ thẩm thấu tinh túy trong cái sự yên tĩnh của mặt hồ mà ngộ đạo, trẫm thực sự khâm phục họ. Trẫm không làm được như họ, lòng của trẫm không thể nào an tĩnh, chưa bao giờ được an tĩnh. Để trở thành một người không nóng, không giận trước những việc chướng tai gai mắt, có lẽ trẫm không làm được. Có lẽ khả năng kiềm chế cảm xúc của trẫm còn kém quá chăng?”
Đỗ Kính Tu bình thản nói: “Thần từng được một vị thiền sư điểm hóa, người đã kể câu chuyện này. Không biết Hoàng thượng có nhã hứng nghe hay không?”
“Câu chuyện của Phật giáo? Được, trẫm luôn một lòng hướng phật.” Lý Hạo khẽ nhếch mép.
Đỗ Kính Tu vuốt chòm râu lốm đốm bạc, chậm rãi kể: “Chuyện kể rằng, một hôm đức phật Thích Ca đến một làng nọ và bị nhiều người trong làng chửi mắng, sỉ chục thậm tệ, nhưng ngài vẫn tỏ ra bình thản. Có người hỏi: “Vì sao trong tình cảnh như vậy mà ông không tức giận?” Đức Phật trả lời: “Nếu những gì các ngươi muốn chỉ là xem thái độ của ta, thì các người đã đến quá trễ rồi. Nếu là mười năm trước thì có lẽ ta sẽ phản ứng lại. Còn mười năm trở lại đây thì ta đã không còn bị kẻ khác điều khiển nữa rồi. Ta không còn là nô lệ mà là chủ nhân của chính ta. Ta có thể làm những gì mình muốn, chứ không hành động dựa trên cảm xúc.”
Lý Hạo gật gù: “Có ý nghĩa, một người bị chửi bới thậm tệ mà vẫn không hề phản ứng lại, quả thực ngài đã đắc đạo thành phật. Trẫm hổ thẹn không bằng.”
Lý Hạo chỉ tay ra phía xa: “Các ái khanh, hãy nhìn xem, giang sơn gấm vóc của trẫm tú lệ biết bao, thế mà đang phải chịu cảnh giày vò của khói lửa chiến tranh. Trẫm mỗi lần nghĩ đến lại lòng đau quặn thắt. Đất nước Đại Việt chúng ta đã phải oằn mình gánh chịu bao tang tóc, đau thương, những cuộc đổ máu trên đất nước chúng ta WZMBm trong hàng ngàn năm qua không hề giảm bớt mà ngày càng tăng. Rốt cuộc người bị hại vẫn là những người dân cùng khổ. Tính tự cao của những kẻ lộng quyền, nỗi đam mê ngôi báu của những kẻ muốn xưng bá bốn phương, sự mù quáng dòng tộc hẹp hòi của những toan tính sâu cay đã mang lại được gì cho đất nước, mang lại được gì cho dân tộc Việt? Không, không mang lại được điều gì tốt đẹp cả. Chúng chỉ mang tới chết chóc, chỉ mang tới thê lương. Trẫm chỉ nhìn thấy khắp nơi toàn một màu đen, màu đen u ám, trẫm chỉ nhìn thấy khắp nơi toàn một màu đỏ, màu đỏ của máu chảy thành sông. Nếu mỗi con người trên đất nước này chỉ cần mang một phần hy sinh nhỏ nhoi để phục vụ mục đích khôn ngoan hơn, cao cả hơn thì thành công sẽ to lớn hơn và lâu dài hơn. Trẫm tin tưởng ngày tháng đó sẽ không còn xa nữa.”
Trong lòng những người đang đứng trên gác Long Đỗ dường như cuộn trào dâng sóng, họ chăm chú lắng nghe từng lời của vị vua trẻ tuổi trước mặt, như nuốt từng câu từng chữ mà rạo rực tấm lòng, họ bần thần quan sát từng cử chỉ, điệu bộ của vị Hoàng đế đang dốc cạn tâm can như muốn tìm đồng âm tri kỷ. Có lẽ đối với họ, người đang ở trước mặt họ xứng đáng là một vị minh quân tràn đầy nhiệt huyết với lý tưởng cao xa vời vợi. Có lẽ đối với họ, người ấy xứng đáng để họ dốc lòng tận tụy, báo đáp hoàng ân, xứng đáng để họ tung hô khẩu hiệu “Quân bảo thần tử, thần bất tử bất trung.”
Lý Hạo hít mạnh một hơi, đoạn thở dài, quay sang Ngô Công Tài hỏi: “Đã bắt được Nguyễn Ma La chưa?”
Ngô Công Tài lộ vẻ xấu hổ: “Bẩm Hoàng thượng, thần làm việc tắc trách, cho đến hiện tại vẫn chưa tra ra nơi mà Nguyễn Ma La ẩn náu.”
Lý Hạo phất tay: “Không phải lỗi của khanh, trẫm cũng không ngờ kẻ này lại giảo hoạt tới vậy. Trẫm đã đánh giá thấp hắn.”
Ngô Công Tài tiếp lời: “Thần sẽ tăng cường điều động thêm quân lính tra xét từng ngóc ngách trong kinh thành, quyết bắt cho bằng được Nguyễn Ma La.”
Lý Hạo lắc đầu: “Thôi bỏ đi, hiện tại đang thời kỳ nhạy cảm, rối ren, chớ nên nhũng nhiễu dân lành. Bắt được thì tốt, không bắt được thì thôi, không cần phải làm căng quá, coi như hắn may mắn vậy.”
Ngước nhìn Nguyễn Hồng Phong, Lý Hạo cất tiếng: “Nguyên súy Hồng Phong, việc bàn bạc sách lược tác chiến trong buổi chiều nay thế nào?”
Nguyễn Hồng Phong bình thản đáp: “Bẩm Hoàng thượng, đúng như Hoàng thượng dự đoán, mọi chuyện diễn ra không được suôn sẻ lắm. Thái úy Dĩ Mông không tiếp thu kế sách của những tướng quân khác, một mực dựa theo kế sách mà Đàm thái úy đã định sẵn. Thêm vào đó, một số vị trí chỉ huy quan trọng lại giao vào tay người họ Đàm...”
Lý Hạo đợi cho Nguyễn Hồng Phong kể lại hết toàn bộ sự tình diễn ra trong cuộc họp, mắt lóe lên tia sát ý, lạnh giọng: “Đã như vậy... cứ theo kế hoạch mà làm.”
Đỗ Kính Tu ngập ngừng: “Bẩm Hoàng thượng, bên ấy... họ... có tin tưởng hay không?”
Lý Hạo cười rạng rỡ: “Tin, tất nhiên là mọi người sẽ tin. Các khanh nên nhớ, khi các khanh ở ngoài sáng, tất cả mọi người đều có thể biết rõ tường tận về các khanh, nhưng khi các khanh ẩn mình trong màn đêm u tối, ngay cả cái bóng của các khanh cũng không thể đi theo các khanh được nữa. Vả lại... trên cõi đời này... ai cũng thích anh hùng.”
Láo nháo ăn một pháo :lenlut

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.