Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 156: Sông Hồng Cuộn Sóng




Đội thuyền triều đình chuyển từ hình cánh quạt gom lại thành hình mũi dùi, dốc toàn lực đánh thẳng về phía trước.
Dường như phần đầu rùa bị đánh nát khiến cho đội thuyền nhà Trần trở nên hỗn loạn, mạnh thuyền nào thuyền nấy dạt tứ tán sang hai bên cánh.
Thừa thế xông lên, đội thuyền triều đình như thanh gươm sắc tấn công một mạch vào trung quân của đội thuyền nhà Trần, nhằm thẳng vào thuyền chủ soái. Mục đích của Đàm Dĩ Mông rất rõ ràng, hắn muốn dùng thủ đoạn đánh giặc phải giết tướng trước tiên.
Đội thuyền triều đình đang hùng hổ lao tới thì tốc độ chợt dần dần chậm lại, khi gần đến thuyền chủ soái nhà Trần thì tiến một bước cũng khó.
* * * * * * * * * *
Thuyền chủ soái triều đình.
Đàm Dĩ Mông nhận ra tình huống biến đổi, quát hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra? Tô Minh Tú, ngươi mau đi điều tra cho ta.”
Tô Minh Tú vâng mệnh, đến chỗ quan truyền tin yêu cầu phất cờ hỏi rõ sự tình.
Lát sau, Tô Minh Tú đi vào bẩm báo: “Thưa Thái úy, khi thuyền ta đến gần thuyền chủ soái của giặc thì thuyền giặc tỏ ra hung hãn, chống trả quyết liệt. Các thuyền giặc vây quanh thuyền ta ngày càng đông, xen kẽ vào các đội thuyền quấy rối đội hình của ta.”
“Truyền lệnh, không được thoái lui. Lệnh cho thuyền Lưỡng Phúc tấn công vào hai cánh.” Đàm Dĩ Mông nghiến răng.
* * * * * * * * * *
Từ những hàng cây cỏ dại, lau sậy ở hai bên bờ sông Hồng bất ngờ xuất hiện những cánh buồm xanh giống với màu của cây cỏ. Rất nhiều thuyền Luỡng Phúc ló dạng, dàn hàng ngang lao vào hai cánh quân nhà Trần. Những tay chèo trên thuyền Lưỡng Phúc cật lực khua bốn mái chèo. Những thanh sắt lớn nhọn hoăn hoắt trên mũi thuyền như nhe nanh múa vuốt chực đâm nát thuyền đối phương.
Thuyền Lưỡng Phúc của phe triều đình tận dụng ưu thế bất ngờ, khiến cho nhà Trần không kịp trở tay, lướt trên từng đợt sóng nhấp nhô, đâm sầm vào thuyền nhà Trần. Những chiếc đinh nhọn trên mũi thuyền ghim chặt vào thuyền đối phương. Người trên thuyền QdJ1y Lưỡng Phúc đã chuẩn bị lửa sẵn, châm vào đám củi, cỏ khô và hỏa diêm chất đống trên thuyền lớn. Các tay chèo trên thuyền Lưỡng Phúc mở chốt, một chiếc thuyền nhỏ lập tức trườn ra khỏi thuyền lớn, quay đầu chạy ra xa.
Uỳnh. Uỳnh. Uỳnh.
Những tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên, khói lửa mịt mùng, thuyền nhà Trần ở hai bên cánh nổ tan tác, người chết cháy đen thui nổi dập dềnh trên mặt nước. Một số người trước đó kịp thời nhảy xuống trước, lặn sâu dưới nước, đang loi ngoi bơi, đợi cho thuyền đồng bạn đi tới cứu vớt.
Những cánh buồm xanh dựng lên, một đợt thuyền Lưỡng Phúc nữa ở hai bên bờ sông Hồng lại tiếp tục xuất chiến.
* * * * * * * * * *
Thuyền chủ soái nhà Trần.
Trần Thừa thấy thương vong của bên mình xảy ra, nhấp nhổm trên ghế, lo lắng nói: “Không xong rồi, quân ta ở hai bên cánh bị tấn công, chú An Bang mau tìm cách đi.”
Trần An Bang gật gù: “Đàm Dĩ Mông không phải hạng tầm thường, không ngờ còn ẩn giấu chiêu đặt phục binh, đánh úp bất ngờ quân ta. Chuyện này đúng là nằm ngoài dự liệu của mạt tướng.”
Trần Thừa sốt sắng hỏi: “Chú nói vậy, chẳng lẽ chú không có cách đối phó tình huống này?”
Trần An Bang liếc nhìn những đốm lửa tàn trên mặt sông, tự tin đáp: “Tộc trưởng chớ lo, chuyện vui còn ở phía trước. Chút rắc rối cỏn con này sao có thể ảnh hưởng đến đội thủy binh hùng hậu của nhà Trần chúng ta. Bao nhiêu năm nằm gai nếm mật, cũng đã đến lúc nhà Trần hiển lộ thực lực trước mắt thế nhân.”
* * * * * * * * * *
Lúc đoàn thuyền Lưỡng Phúc còn cách đội thuyền nhà Trần khoảng chừng 50 thước, chợt trong đám sương mù, những chiếc thuyền cao lớn sừng sững xuất hiện, những chiếc thuyền Mông Đồng ở giữa đội hình thủy quân nhà Trần tách ra, nhường đường cho đám thuyền Lầu tiến lên phía trước. Khi những chiếc thuyền Lầu đứng sau hai hàng thuyền Mông Đồng bảo vệ thì bắt đầu triển lộ thần uy.
Những tay cung, tay nỏ đứng trên hai dãy lầu bắn ra hàng loạt mũi tên đang rừng rực cháy, đây là những mũi tên có đầu mũi tẩm dầu và được đốt lên trước khi bắn đi.
Mũi tên cắm vào cỏ rơm, cây củi trên thuyền Lưỡng Phúc, cỏ rơm liền bắt cháy. Ban đầu, số lượng mũi tên còn thưa thớt, thủy thủ trên thuyền triều đình còn có thể dập tắt được, nhưng khi mũi tên được bắn ra ngày càng nhiều thì không những thủy thủ bị chết vì mũi tên, mà còn bị chết bởi chính hỏa diêm của mình.
Những chiếc thuyền Lưỡng Phúc ở phía sau thấy nguy hiểm vội vàng thoái lui, tuy nhiên đã không còn kịp nữa. Mỗi tay cung nhà Trần đều có thể bắn xa nhất trong phạm vi 100 thước, lại được đứng trên lầu cao nên phạm vi bắn còn kéo rộng hơn nữa. Đội thuyền Lưỡng Phúc nhà Trần đã trở thành những con dê thế tội mặc tình cho người ta giết mổ.
Lửa bắt cháy trên thuyền càng lúc càng nhiều, thủy thủ không dập tắt kịp, kết quả là khiến cho hỏa diêm bén lửa, những chiếc thuyền Lưỡng Phúc thi nhau nổ tung trên dòng sông Hồng, tạo thành một từng khối lửa lớn nổi trôi trên nước.
* * * * * * * * * *
Thuyền chủ soái triều đình.
“Cái gì? Toàn bộ thuyền Lưỡng Phúc của quân ta đã bị tiêu diệt?” Đàm Dĩ Mông bật dậy, không tin vào lỗ tai của mình khi nghe hồi báo quân tình.
Tô Minh Tú nghiêm mặt, trả lời với giọng uất nghẹn: “Bẩm Thái úy, quân giặc dùng thuyền Lầu cao tới ba tầng bắn tên lửa vào đội thuyền Lưỡng Phúc ở hai bên bờ sông. Kết quả... toàn bộ đều đã...”
Đàm Dĩ Mông tức giận: “Thuyền Lầu ba tầng? Sao đám người họ Trần lại có được kỹ thuật chế tạo thuyền Lầu ba tầng? Trước giờ chỉ có hai gia tộc họ Đàm và họ Nguyễn là có thể chế tạo được thuyền Lầu, nhưng chỉ có hai tầng. Làm sao bọn chúng lại biết được?”
“Cái này... mạt tướng sẽ cho người đi điều tra.” Tô Minh Tú đỡ lời.
“Hừ, còn điều tra cái gì nữa, đang tình hình rối ren thế này mà điều tra cái quái gì? Khốn kiếp, thật khốn kiếp. Ta không thể thua dễ dàng như vậy được. Huy động đội thuyền Lầu của chúng ta ra ứng chiến với bọn chúng.”
* * * * * * * * * *
Trước trận tiền thủy quân của hai phe, những chiếc thuyền Mông Đồng đan xen nhau hò hét chém giết, những chiếc thuyền Lầu bắn ra làn tên như mưa như gió. Thuyền Lầu triều đình chỉ có hai tầng, rõ ràng có lực sát thương thua hẳn thuyền Lầu nhà Trần. Quân triều đình chết mỗi lúc một nhiều hơn, thuyền triều đình bị đâm cho lật úp hoặc chìm hẳn xuống lòng sông Hồng sâu hun hút.
Vì sai lầm trong chiến thuật, Đàm Dĩ Mông vô tình đẩy toàn bộ thủy quân triều đình vào con đường không có lối thoát. Đàm Dĩ Mông muốn đánh thẳng vào trung tâm, sau đó phối hợp với hai cánh tạo sự hỗn loạn, thừa cơ xông thẳng tới đánh chìm thuyền chủ soái để đánh tan nhuệ khí thủy quân nhà Trần. Lúc ấy với thế thượng phong nắm trong tay, có thể một chiêu đánh bại thủy quân nhà Trần.
Chiến trận thực sự không phải là cuộc chiến trên bàn giấy, tùy ý cho người ta múa bút, chiến trận luôn luôn thay đổi theo từng thời từng khắc, tướng lĩnh tài năng phải là tướng lĩnh thiên biến vạn hóa, biết tận dụng mọi yếu tố khác nhau, biết nắm giữ nhịp độ ở từng thởi điểm khác nhau để đưa ra những sách lược đối phó chính xác nhất. Tuy nhiên, Đàm Dĩ Mông chỉ được xem là tướng có chút tài năng, bản lĩnh lại quá kém, nên khi vừa thấy một vài biến hóa trong cuộc chiến đã không đủ năng lực chống đỡ. Thế thua của triều đình dần dần hiển lộ.
Đội hình thuyền nhà Trần ban đầu là đội hình con rùa, sau khi chấp nhận chịu thiệt để cho thủy quân triều đình xông thẳng vào trong, đội thuyền nhà Trần chậm rãi phản công. Cho đến khi thuyền Lầu nhà Trần xuất chiến, đội hình nhà Trần chuyển dần sang đội hình con cua. Hai cánh thủy quân bị xem là hỗn loạn và yếu nhược để thuyền triều đình dễ dàng vượt qua, bỗng chốc biến thành hai cái càng rắn chắc, hung mãnh. Hai cái càng cua khép chặt lại bao vây hai bên cánh thủy quân nhà Trần vào giữa, quyết kẹp chết con rắn đang giãy dụa tìm đường tẩu thoát.
“Bắn, bắn mạnh tay lên, bắn chết hết bọn giặc cỏ cho ta.”
Một viên tướng triều đình đứng trên đầu thuyền Lầu khản giọng gào thét. Viên tướng này tên là Dương Chí Dũng, một viên chiến tướng dưới trướng Đàm Dĩ Mông. Dương Chí Dũng là người ở lộ Hải Đông, theo Đàm Thì Phụng, cha của Đàm Dĩ Mông, từ thuở hàn vi. Dương Chí Dũng từng tham gia nhiều trận đánh dẹp quân nổi loạn với Đàm Dĩ Mông, như trận đánh bại quân Lê Vãn ở phủ Thanh Hóa vào giữa năm 1192, trận đánh dẹp quân Hồ Điệp ở Diễn Châu vào tháng chạp năm 1192, bắt sống Hà Lê là thủ lĩnh châu Chân Đăng vào đầu năm 1194.
Những cung thủ ở xung quanh kéo căng dây cung, thả tay ra, hàng loạt mũi tên bay lên bầu trời, hướng về phía thuyền nhà Trần công kích.
Trên đầu đám cung thủ triều đình cũng xuất hiện cơn mưa tên đang lao xuống, đám cung thủ nhao nhao nấp sau những nơi được thiết kế dùng để che chắn, hoặc giơ khiên lên chống đỡ.
Bụp. Bụp. Bụp.
Tiếng cung tên cắm xuống mặt thuyền rơi lộp độp như cơn mưa cuối mùa, kèm theo tiếng rên xiết thê thảm của những người không may bị trúng tên.
Gã trợ thủ của Dương Chí Dũng nhíu mày nói: “Bẩm tướng quân, hình như thuyền chúng ta đang bị nghiêng thì phải?”
Một mũi tên xé gió sạt qua bên má Dương Chí Dũng, Dương Chí Dũng nghiêng đầu tránh, mắng sa sả: “Nghiêng cái chó gì chứ? Còn không mau đốc thúc bọn chúng bắn tên đi. Chết đến nơi rồi mà còn lo nghiêng. Ở trên sông thì thuyền chòng chành là chuyện đương nhiên...
Dương Chí Dũng chợt cảm thấy thân người nghiêng hẳn, chống tay lên lan can thuyền: “Mà khoan đã... hình như nghiêng thật rồi. Chuyện điên rồ gì đang xảy ra vậy hả?”
Một gã chỉ huy chèo thuyền hộc tốc chạy lên: “Báo, báo, báo tướng quân, thuyền chúng ta chìm rồi...”
Dương Chí Dũng ngắt lời: “Làm như ta ngu sao, ai chẳng biết chìm. Nói, tại sao chìm?”
Gã chèo thuyền đáp: “Là đám thợ lặn của nhà Trần, chúng lặn dưới đáy thuyền, bọn chúng đục thủng thuyền chúng ta rồi.”
Dương Chí Dũng ngớ người, rất nhanh xoay chuyển ý nghĩ: “Thợ lặn? Có thấy thuyền bên nhà Trần phái thợ lặn ra lúc nào đâu? Chết bà nó rồi. Mắc mưu rồi. Đám tay chèo lúc đầu nhảy xuống bỏ trốn của nhà Trần không phải là tay chèo thông thường, chúng nó là đám thợ lặn thiện chiến của nhà Trần. Lập tức truyền tin lên thuyền chủ soái, truyền tin cho các thuyền khác chú ý tiêu diệt đám thợ lặn dưới đáy sông, cảnh báo chúng đang tìm cách đục thủng thuyền quân ta.”
Cờ hiệu trên thuyền nhanh chóng phất lên, báo hiệu về biến cố vừa xảy ra. Cùng lúc ấy, Dương Chí Dũng loáng thoáng thấy vài ba chiếc thuyền khác cũng đang bị nghiêng như thuyền của mình, lòng dấy lên nỗi bất cam, chua xót khó tả.
Dương Chí Dũng nhìn xuống dưới, nước đã ngập gần hết tầng dưới, đám thủy thủ chới với nhảy xuống sông, cố gắng bơi đến những thuyền bên cạnh, bơi vào bờ hòng tránh xa cuộc chiến.
“A... a... a...”
Dương Chí Dũng ngửa cổ rống lớn, quát: “Đội quân cầm nỏ nghe lệnh, chuyển hướng xuống đáy sông, nhắm bắn vào bên dưới đáy thuyền, bắn chết hết đám ếch nhái dưới sông cho bổn tướng.”
Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.