Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 157: Toàn Diệt




Gần trăm quân lính cầm nỏ chạy ra sát mạn thuyền, ghì người lên lan can, hướng mũi nỏ xuống đáy sông, đồng loạt bắn tên.
Mũi tên xé nước, lao xuống đáy sông. Đội quân nỏ bắn loạn xạ vào dòng sông, ở một số nơi dưới sông dần dần nổi từng đám máu tươi, tiếp theo là có vài cái xác nổi hẳn trên mặt nước.
“Ha ha ha, đúng rồi, cứ thế, bắn chết hết đám ếch nhái ấy cho bổn tướng. Mấy tên ở đằng kia, còn không mau bắn tên, đứng ngây ra đó làm gì?” Dương Chí Dũng vung kiếm chỉ về phía cuối thuyền, có một đám lính chỉ trỏ vài tên thợ lặn đang lú nhú đầu trên sông.
Vút.
Dương Chí Dũng đột nhiên cảm giác sau lưng đau nhói, hắn với với tay ra sau, quay lưng lại, chỉ thấy quân lính chạy qua chạy lại, nghe tiếng la hét váng trời.
Ngước đầu xuống, Dương Chí Dũng thấy một đầu mũi tên đang nhỏ máu, đâm xuyên qua ngực hắn, trổ từ phía sau ra trước ngực. Hắn lại ngước nhìn ở cách đó không xa, phía đối diện, trên một chiếc thuyền Lầu cao lớn, một viên tướng nhà Trần đang vung kiếm chỉ huy những tay cung bắn liên tục về chiếc thuyền mà hắn đang đứng.
Có lẽ viên 2m3RZ tướng nhà Trần nhận ra đám thợ lặn gặp nguy hiểm ở chỗ thuyền của Dương Chí Dũng nên lập tức gia tăng sức ép lên chiếc thuyền này.
Hai tay Dương Chí Dũng nắm chặt mũi tên trước ngực, miệng trào máu, mí mắt giật giật, đổ sầm thân mình lên sàn thuyền.
* * * * * * * * * *
Những chiếc thuyền Lầu triều đình nhận được tín hiệu cảnh báo của thuyền Dương Chí Dũng vội vàng tập trung đối phó với đám thợ lặn khó nhằn của nhà Trần.
Tô Minh Luân nhìn mấy chục người cởi trần trùng trục, thân mình săm hình cá sấu, nghiêm giọng: “Trông cậy vào các ngươi. Bây giờ, tất cả xuống dưới cho ta.”
Tô Minh Luân là em trai cùng cha khác mẹ với Tô Minh Tú, năng lực chỉ huy thủy quân rất mạnh, khả năng ứng biến với các tình huống bất ngờ xảy ra khá tốt. Gia tộc họ Tô cũng là gia tộc gắn bó với sông nước, người trong gia tộc biết lặn và chiến đấu dưới nước không phải là ít. Tuy nhiên về số lượng và chất lượng những người có khả năng thủy chiến vẫn còn thua kém một khoảng cách khá xa so với gia tộc họ Trần.
“Rõ.” Mấy chục người đồng thanh đáp, tay cầm dao găm, nhảy ào vào dòng sông đỏ ngầu.
Tô Minh Luân nheo mắt nhìn bóng dáng những thợ lặn triều đình mất tăm mất tích dưới sông, ngẩng đầu nhìn những người còn lại, gương mặt đằng đằng sát khí: “Tay cung, tay nỏ nhắm bắn đám thuyền Lầu kia. Chúng ta phải giết sạch bọn chúng, trả thù cho những người anh em của chúng ta đã vong mạng dưới tên của chúng. Giết!”
Tiếng dây cung lại bật tanh tách. Cuộc đối chiến giữa những tay cung của hai phe lại tiếp diễn.
Trên các thuyền khác, cũng có mấy chục người nhảy xuống nước tiến hành thủy chiến với đội quân thợ lặn của nhà Trần.
Khoảng thời gian ngắn trôi qua, Tô Minh Luân không rời mắt khỏi mặt nước, bong bóng từ dưới sông nổi lên càng lúc càng nhiều, bắt đầu từng đám máu tươi hòa vào nước sông nổi lên.
Tên lính ở cạnh thuyền hô to: “Kìa, có người chết rồi kìa, xem xem là ai?”
Một cái lưng trần hiện ra. Tô Minh Luân chăm chú nhìn xuống. Hắn bất giác siết chặt lan can, trán nổi gân xanh, đập vào mắt hắn là hình xăm quen thuộc của người họ Tô trên cái lưng của xác chết.
Những xác chết dưới đáy sông nối tiếp nhau nổi lên, đa phần là người của phe triều đình, chỉ có lác đác vài người của nhà Trần.
Tô Minh Luân lướt mắt, máu loang khắp mặt sông, nghiến răng: “Chết... chết sạch rồi.”
Gã tay chèo chỉ huy ở tầng dưới chạy lên, lớn giọng nói: “Báo... đáy thuyền đang bị đục thủng, nước đang tràn vào thuyền. Anh em đang tìm cách bịt lỗ thủng.”
Tô Minh Luân đảo mắt, bình tĩnh phân phó: “Đừng vội lo đi bịt lỗ thủng, ngay khi chỗ nào xuất hiện lỗ thủng thì lấy nỏ bắn xuống hoặc cầm giáo phóng xuống xiên chết bọn chúng cho ta, rồi mới tìm cách bịt lỗ thủng sau. Hừ, để ta xem bọn chúng còn dám đục thuyền hay không?”
“Tuân lệnh tướng quân.” Gã tay chèo ứng tiếng, xoay người chạy nhanh xuống bên dưới.
Tô Minh Luân quát: “Đội nỏ, lại cạnh thuyền, nhắm bắn xung quanh mạn thuyền và bắn dưới đáy thuyền cho ta. Đội cung tiếp tục bắn về phía thuyền Lầu của địch.”
Những tay nỏ chia ra làm nhiều tổ, phân bố đều ra bốn phía cạnh thuyền, bắn liên tục xuống sông. Tổ trưởng chỉ huy của mỗi nhóm chăm chú nhìn mặt sông, thấy chỗ nào sủi tăm bọt nước thì ra lệnh cho đám tay nỏ bắn rát lên chỗ đó. Chỉ qua vài lượt bắn, thương vong của thợ lặn nhà Trần tăng vọt.
* * * * * * * * * *
Bên dưới khoang thuyền, những tay chèo lộ vẻ căng thẳng nhìn chằm chặp xuống sàn thuyền, trên tay mỗi người đều cầm giáo mác.
Một tay chèo chỉ vào một góc bên trái sàn thuyền, nói lớn: “Bên kia, chỗ đó bị đục thủng.”
Tay chèo khác ở gần hướng chỉ, ngoái nhìn xuống chân, phát hiện một lỗ thủng trên thuyền có nước đang phun lên thành vòi. Tay chèo ấy giương cao cây giáo, đâm thật mạnh vào lỗ thủng, chốc sau, chỗ nước phun có cả máu đỏ bên trong.
“Ha ha ha, giỏi lắm, giết chết được nó rồi. Anh kia, nhanh lấy dụng cụ bịt lỗ thủng lại.” Một tay chèo khác có bộ dáng chỉ huy lớn tiếng bảo.
Một người đem một tấm ván đè lên lỗ thủng đang trào nước, mau mải lấy búa rồi đóng đinh xung quanh tấm ván, đoạn dán bốn phía chất keo dính để chống nước tràn vào thuyền.
Người khác cuống quít chỉ tay về phía đuôi thuyền, nói: “Chỗ kia lại bị đục nữa kìa.”
Ngay chỗ ấy có một tay nỏ đang thủ sẵn, liền hướng mũi nỏ đúng vị trí lỗ đục, bắn nỏ liên tục, bắn một mũi tên liền lắp mũi tên khác mà bắn lia lịa, bọt nước sủi lên càng dữ dội, hồi lâu sau nước chuyển thành màu đỏ.
“Chỗ kia thủng rồi...” Tiếng hô hoán khác vang lên.
“Đằng kia bị đục thủng kìa, mau phóng giáo chết cụ nó đi.” Tiếng hô kia chưa dứt, tiếng hô khác đã tiếp nối.
“Đông quá... bọn chúng đông quá...” Người chỉ huy khe khẽ lẩm bẩm.
Trong khoang thuyền càng lúc càng hỗn loạn, cảnh sàn thuyền bị đục thủng, người thì cầm giáo mác đâm túi bụi, người thì bắn nỏ liên tục vào chỗ thủng, nước thuyền trào vào càng nhiều, người vá thuyền, người cầm đủ loại xô, chậu, ván tát nước ra ngoài, đám thợ lặn nhà Trần mặc dù bị chết, bị thương tăng lên đáng kể nhưng vẫn liều mạng đục thuyền. Dưới khoang thuyền, tình cảnh chiến đấu diễn ra khốc liệt không kém phần diễn biến bên ngoài.
* * * * * * * * * *
Trên sàn thuyền Lầu, Tô Minh Luân vung kiếm về phía thuyền địch, hét gần như lạc giọng: “Bắn... bắn cho đám giặc thành nhím hết cho ta...”
Một tên lính cầm cung tên chạy đến chỗ Tô Minh Luân bẩm báo: “Bẩm tướng quân, trên thuyền chúng ta gần hết tên rồi. Số tên mang theo dự trữ đã bị sử dụng gần như sạch sẽ.”
“Cái gì? Ta nhớ chúng ta mang đi rất nhiều tên cơ mà.” Mặt Tô Minh Luân đỏ bừng vì giận dữ.
“Là... thuộc hạ đã đếm lại số tên, chúng không đủ so với quy định. Hình... hình như đã bị ăn bớt...” Tên lính nói.
Tô Minh Luân văng tục: “Con mẹ nó... thời khắc này mà còn bị đám tham quan ô lại hậu cần chơi một vố. Lũ khốn kiếp... ta sẽ bẩm báo lên với Hoàng thượng.”
“Bây... bây giờ quân ta phải làm gì thưa tướng quân?” Tên lính hỏi.
“Còn làm gì nữa? Cứ việc bắn tiếp, bắn hết số tên còn lại. Hết tên thì dùng lao, giáo, mác phóng vào thuyền Mông Đồng của giặc. Hết lao thì đâm thuyền vào thuyền giặc, quyết tử chiến với giặc. Vì triều đình, vì Hoàng thượng, chúng ta quyết tử chiến đến cùng. Đã đến lúc chúng ta dùng mạng sống của mình đền đáp Hoàng ân.” Tô Minh Luân vung kiếm lên cao, quát lớn: “Giết”
Ầm.
Thuyền Lầu lung lay, run rẩy. Tô Minh Luân há hốc mồm nhìn một tảng đá rộng hơn một thước vuông vức lăn qua lăn lại bên cạnh. Tên lính bị tảng đá đè lên cơ thế nát bấy, sàn thuyền bị lõm xuống rất sâu.
Ùm.
Một táng đá nữa bay trên không trung, rơi xuống mặt sông, làm mặt sông cuộn sóng, dấy lên những cơn sóng lớn, khiến những chiếc thuyền lân cận ngả nghiêng.
“Cỗ... cỗ máy bắn đá.” Tô Minh Luân cảm thấy cổ họng khô khốc.
“Nhà Trần sao lại có thể gắn được cả cỗ máy bắn đá to lớn trên thuyền, sao... sao có thể?” Tô Minh luân nuốt một ngụm nước bọt.
Ầm.
Mũi thuyền bị một tảng đá rơi trúng, vỡ nát, đám tay cung ở đầu thuyền phần bị chết, phần rớt xuống sông kêu la oai oái.
Một số tên lính trên thuyền bắt đầu bộc lộ sự sợ hãi, vứt cung tên, giáo mác trong tay, nhảy xuống sông cố giữ mạng sống nhỏ nhoi của bản thân.
Tô Minh Luân buông thõng tay cầm kiếm, bất lực nhìn đám lính hoảng hốt chạy trốn như những con thú hoang nghe tiếng gầm của chúa tể sơn lâm.
* * * * * * * * * *
Những tảng đá khác ở phía đuôi đội thuyền nhà Trần xuất hiện, bay ào ào tới, giáng những đòn nặng nề lên những chiếc thuyền Mông Đồng, thuyền Lầu triều đình.
Có tảng đá rơi vào giữa thuyền làm cánh buồm trên thuyền triều đình gãy rụng, có tảng đá va vào mạn thuyền làm những mảnh ván bên mạn thuyền vỡ vụn dập dềnh trên sông. Có thuyền xui xẻo bị cả chục tảng đá vô tình rơi trúng, làm cho chiếc thuyền tan nát, chìm hẳn xuống lòng sông.
Không còn tiếng trống trận, không còn tiếng tù và lược trận, chỉ còn tiếng kêu gào, la hét. Các thuyền triều đình mạnh ai nấy chạy, quay đầu ra bốn phương tám hướng mà chạy. Tuy nhiên, thuyền triều đình đã bị bao vây cả bốn mặt, thuyền triều đình chạy theo hướng nào cũng có thuyền nhà Trần đón đầu hò reo chém giết. Đội hình thuyền nhà Trần giờ đây giống như một cái rọ nhốt con ba ba triều đình ở trong, làm cho nó không còn đường tẩu thoát.
Quân triều đình sợ hãi vứt vũ khí, nhảy khỏi thuyền. Tướng triều đình quát tháo đám lính quay lại chiến đấu trong vô vọng, không còn cách nào khác, bèn... bơi theo sau đám lính.
Nhưng bơi dưới sông đâu hẳn đã thoát khỏi nguy hiểm, cũng có khi bị tên của các tay cung nhà Trần bắn chết, cũng có khi bị tảng đá rơi trúng đầu mà chết, và nguy hiểm nhất là các thợ lặn của nhà Trần, đó là những sát thủ dưới nước thực thụ, chiến đấu dưới nước là kỹ năng chiến đấu giỏi nhất của họ.
Đàm Dĩ Mông trên thuyền chủ soái mất hẳn tinh thần chiến đấu vốn có, đối diện với một sức mạnh vượt trội không lường trước, bản năng sợ hãi trong con người Đàm Dĩ Mông trỗi dậy, hắn vứt bỏ tôn nghiêm của một vị Thái úy đức cao vọng trọng, lột sạch áo giáp tướng quân, chỉ mặc độc bộ trang phục lót bên trong, phóng người xuống sông, tìm đường chạy trốn.
Trong trận thủy chiến sông Hồng ngày hôm ấy, quân triều đình đại bại, toàn quân bị diệt, không còn chiếc thuyền nào có thể quay về, binh lính thủy quân gần như chết sạch, chỉ còn vài trăm tên lính nhếch nhác trốn thoát.
Thái úy Đàm Dĩ Mông, chỉ huy tối cao của cuộc chiến chống quân nhà Trần, may mắn giữ được mạng, nhưng không may bị trúng tên lạc, nhờ có anh em tướng quân Tô Minh Tú và Tô Minh Luân cứu thoát, khi về đến kinh thành thì Đàm Dĩ Mông gần như sắp chết, nhờ có Ngự y triều đình chữa trị mới sống sót.
Tiếc thay, Thái úy Đàm Dĩ Mông lại bị tàn phế một chân, không thể đi lại bình thường như trước nữa. Hoàng đế Kiến Gia vì lo lắng cho Thái úy Đàm Dĩ Mông mà thường xuyên thăm hỏi, sai người chăm sóc ân cần.
Tuy Thái úy Đàm Dĩ Mông vì sai lầm trong tác chiến, khiến toàn quân bị diệt, phạm vào tội nặng của nhà binh, nhưng xét thấy Thái úy Đàm Dĩ Mông vì xã tắc quên mình, Hoàng đế Kiến Gia quyết định phong Đàm Dĩ Mông làm Bình An Vương, với mong muốn Đàm Dĩ Mông có thể sống bình an, yên ổn vào cuối đời, để Đàm Dĩ Mông lui về nhà an hưởng tuổi già.
Về sau, Hoàng đế Kiến Gia phong Nguyên súy Nguyễn Hồng Phong lên nắm giữ chức Thái úy quân đội. Tộc trưởng gia tộc họ Đàm rơi vào tay Đàm Chí Bảo, nghe đám quan lại đương triều thì thầm kháo nhau Đàm Chí Bảo đã ngả về phe Hoàng thượng từ lâu.
Láo nháo ăn một pháo :lenlut

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.