Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 158: Chiến Trường Đồng Than




Sáng ngày 7 tháng 7 năm 1211, vùng Đồng Than, lộ Khoái.
Đàm Vinh Kiều, Nguyễn Hồng Phong và các tướng lĩnh đang ngồi trong soái trướng bàn luận kế sách chặn giặc thì một tên lính gác vào bẩm báo có lính truyền tin khẩn cấp xin gặp. Đàm Vinh Kiều ậm ừ cho phép vào, tên lính truyền tin hối hả đi vào lớn tiếng nói: “Bẩm báo Đàm Đô thống, đại đội thủy quân ta đã thua to.”
Choang.
Đàm Vinh Kiều đang cầm ly trà uống, lạnh nhạt nghe tên lính truyền tin báo cáo, vừa nghe hết câu liền giật bắn mình, đánh rớt cả ly trà xuống đất.
Nguyễn Hồng Phong vội hỏi: “Tin tức chuẩn xác không? Thái úy Đàm Dĩ Mông bây giờ thế nào?”
“Bẩm báo Nguyễn Nguyên súy, tin tức hoàn toàn chuẩn xác, là lính liên lạc của ta tận mắt chứng kiến ở chiến trường chạy về đây bẩm báo. Còn Thái úy Đàm Dĩ Mông thì sống chết chưa rõ.” Tên lính hướng về phía Nguyễn Hồng Phong chắp tay thưa.
Đàm Vinh Kiều thất thần lảm nhảm: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cả Thái úy cũng thua trận, trận chiến tiếp theo làm sao mà đánh?”
Nguyễn Hồng Phong quyết đoán: “Cần phải phong tỏa tin tức này ngay lập tức, quân giặc sắp tới nơi, quân ta mà biết tin thì sĩ khí sẽ sụp đổ ngay.”
Đàm Vinh Kiều bối rối gật đầu: “Nguyễn Nguyên súy nói phải lắm, tin này không ai được rêu rao ra ngoài. Nhưng... bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
“Báo...”
Một gã tướng quân chạy vào hô to.
“Có chuyện gì, ai cho phép ngươi chạy vào đây làm loạn?” Đàm Vinh Kiều sầm mặt quát.
“Bẩm báo Đô thống, quân giặc tới rồi, quân giặc đã kéo tới rồi.” Gã tướng quân cấp tốc nói.
Đàm Vinh Kiều lắp bắp: “Tới... tới nhanh... nhanh như vậy sao?”
* * * * * * * * * *
Lộ Khoái nằm ở trung tâm đồng bằng sông Hồng nước Đại Việt. Lộ Khoái có phía tây bắc giáp kinh thành Thăng Long, phía tây giáp lộ Quốc Oai, phía tây nam giáp lộ Hoàng Giang, phía bắc giáp lộ Bắc Giang, phía đông giáp lộ Hồng, phía nam giáp vùng Hải Ấp. Người dân sinh sống trong lộ Khoái chủ yếu làm nghề nông, lúa nước là cây trồng chính của họ.
Địa hình ở lộ Khoái đa số là đồng bằng xen đồi thấp, không có rừng, núi và biển. Độ cao đất đai không đồng đều mà hình thành các dải, các khu, vùng cao thấp xen kẽ nhau như làn sóng.
Tùng. Tùng. Tùng.
Tiếng trống trận hợp quân của cả hai phe triều đình và nhà Trần đồng thời gióng lên.
Từng đoàn quân nhà Trần ở phương nam nối tiếp nhau tràn đến, tuy đông mà không loạn, sắp thành những đội hình vuông chỉnh tề. Bước chân của quân đoàn nhà Trần đạp lên đất bằng, đạp lên những ngọn đồi vang lên những tiếng rầm rập đều tăm tắp. Quân đội nhà Trần tỏa ra sát khí đằng đằng dàn rộng, kéo dài ở phương nam thành một con rắn đang bò ngang uốn lượn tưởng như không bao giờ đứt đoạn.
Trần Thủ Độ, lưng đeo trường cung, hông giắt bảo kiếm Lấp Biển, mặc chiến bào màu trắng tinh khôi cưỡi trên lưng ngựa trắng đứng trên ngọn đồi cao, nổi bật giữa toàn quân, nhếch mép mỉm cười, quay sang một người tráng kiện râu dài đang cưỡi ngựa, tuổi chừng sáu mươi, hơi cúi đầu nói: “Thưa chú Vang, chú có nhận xét gì về quân đội triều đình?”
Vị trưởng lão Trần Đình Vang dõi mắt nhìn về phương Bắc, chậm rãi trả lời: “Quân đội triều đình trải dài trên một bãi đất trống như một đám mây màu nâu hòa vào màu đất. Nhưng xem qua có vẻ tập hợp vội vã, chứng tỏ người điều quân yếu về binh pháp, kém về tâm lý, ý chí không vững vàng. Mặc dù quân đội triều đình cũng rất nhanh sắp thành đội ngũ hoàn chỉnh, chuẩn bị nghênh đón quân địch nhưng so về khí thế thì lại thua sút hẳn binh lính của ta. Chỉ luận về mặt khí thế đã có thể kết luận về kết quả cuộc chiến này rồi.”
Trần Thủ Độ chắp tay: “Cảm ơn chú, có lời này của chú là cháu yên tâm rồi. Cháu... nhất định sẽ bắt quân triều đình phải trả giá cho cái chết của chú Vị.”
Khóe mắt Trần Đình Vang khẽ co giật mấy cái, nhắm mắt lại, buông tiếng thở dài.
Trần Thủ Độ gióng ngựa ra trước trận tiền vạn quân. Con ngựa quý tung vó, chạy vụt lên phía trước, với tốc độ cực nhanh, rồi quay ngoắt người lại, hướng mặt về phía quân đội nhà Trần, giơ hai vó lên cao, hý dài một tiếng. Trần Thủ Độ tuốt thanh kiếm báu giắt bên hông, hướng thẳng lên trời, oai phong vô kể.
Thời khắc ấy, hai vạn quân im lặng như tờ chú ý nhìn về phương hướng bóng trắng trước mặt, nhiệt huyết trong lòng họ dường như sôi trào. Cái tên Trần Thủ Độ từ lâu đã là truyền kỳ trong lòng tướng sĩ Hải Ấp, vị nhân tài kiệt xuất nhất trong dòng họ Trần, không một ai địch lại, chỉ trong ba chiêu có thể đánh ngã Người Giết Hổ, không ra tay thì thôi đã ra tay thì chỉ trong vài chiêu đã có thể đả thương Lý Thông, người mạnh nhất triều đình, người được xưng tụng có võ công bất bại. Trong cuộc thao luyện sĩ tốt đánh trận giả, Trần Thủ Độ lại chứng tỏ thêm khả năng điều quân siêu việt của mình, đánh thắng tất cả những người am hiểu binh pháp nhất trong gia tộc họ Trần. Dũng sĩ trọng anh hùng, người người đều sùng bái anh hùng. Cái tên Trần Thủ Độ đã trở thành biểu tượng chói lọi nhất trong lòng binh sĩ Hải Ấp.
Trần Thủ Độ lớn giọng nói: “Hỡi ba quân tướng sĩ, chúng ta đã kiêm trình hành quân ngày đêm không ngừng nghỉ, ngay cả cái ăn cũng phải ăn cấp tốc, ngay cả việc ngủ cũng ngủ không no giấc. Giờ đây, chúng ta đang đối mặt vạn quân triều đình, bọn chúng muốn ngăn trở con đường đến kinh thành của chúng ta, bọn chúng muốn tiêu diệt chúng ta, bọn chúng muốn vùi thây chúng ta tại chốn đây. Bọn chúng không chừa cho chúng ta một con đường nào khác, chúng ta phải vượt qua bọn chúng, phải đạp lên xác bọn chúng, phải cho bọn chúng biết dũng khí của quân dân Hải Ấp.”
“A...”
“A...”
“A...”
Toàn quân đồng thanh gào rống.
Trần Thủ Độ thét: “Các ngươi hãy cho ta biết, các ngươi có sợ thua không?”
“Không sợ.”
“Không sợ.”
“Không sợ.”
Hai vạn người rền vang đáp lại.
Trần Thủ Độ kéo dây cương ngựa, xoay kiếm giữa không trung, con ngựa cất hai vó đạp đạp trên cao: “Tấn Công.”
“Tấn Công.”
“Tấn Công.”
“Tấn Công.”
Vạn lời như một, rung chuyển đất trời.
Hai vạn quân nhà Trần xông lên phía trước, kéo giãn đội hình, xô tới ào ạt như mặt biển mênh mông cuồn cuộn sóng.
* * * * * * * * * *
Quân triều đình chứng kiến khí thế chiến đấu hừng hực của quân đội nhà Trần, ai nấy đều tái mặt. Có những tên lính triều đình khi nghe tiếng hò hét của quân đội nhà Trần thì tay cầm giáo run rẩy, răng va vào nhau lập cập, hai chân muốn ngã khụy không thể đứng vững nổi.
Trên một ngọn đồi, khu vực triều đình đóng quân, Đàm Vinh Kiều sợ sệt nhìn quân đội nhà Trần đang thúc quân đánh tới, lắp bắp hỏi: “Chúng... chúng ta phải làm... làm gì bây giờ?”
Nguyễn Hồng Phong nheo mắt đáp: “Với tình hình hiện tại, chúng ta khó lòng đấu đôi công với địch, hạ tướng cho rằng chúng ta nên chuyển sang thế trận phòng thủ.”
“Đ... đ... được... cứ theo ý... ý... của ngài. Ta... ta giao hết cho... cho ngài.” Đàm Vinh Kiều ngồi trên lưng ngựa mà có cảm tưởng như đang ngồi trên tảng băng lạnh cóng, cố gắng rặn ra từng lời.
Nguyễn Hồng Phong quặp chân vào bụng ngựa, hiên ngang truyền lệnh: “Tổng quản khu mật sứ GTQfr Phan Huy Cảnh nghe lệnh.”
Một tướng lĩnh đến phía trước Nguyễn Hồng Phong đáp: “Phan Huy Cảnh chờ lệnh.”
“Ngươi hãy truyền lệnh cho toàn quân chuyển thành đội hình bán nguyệt, hỗ trợ lẫn nhau trong thế trận phòng thủ.” Nguyễn Hồng Phong phân phó.
“Rõ.” Phan Huy Cảnh đáp, tức tốc rời đi.
Nguyễn Hồng Phong hô: “Tả kim ngô thượng tướng Lê Phất nghe lệnh.”
“Lê Phất chờ lệnh.” Một vị tướng cầm thương dài, đầu đội mão nhọn, bên trên có gắn chùm vải lòa xòa màu đỏ tươi bước tới.
“Ngươi hãy dẫn 600 kỵ binh đánh bọc sườn cánh trái, chủ yếu quấy nhiễu quân địch, trợ giúp bớt áp lực cho quân ta, đừng tham chiến.” Nguyễn Hồng Phong nói.
“Rõ.” Lê Phất nhanh chóng rời đi.
Nguyễn Hồng Phong hô: “Hữu kim ngô thượng tướng Hoàng Lạc Linh nghe lệnh.”
“Hoàng Lạc Linh chờ lệnh.” Một vị tướng có thân mình cao gầy, tay cầm cung, lưng đeo tên tiến lên.
“Ngươi hãy dẫn 20 thớt voi đánh thẳng vào cánh phải của địch, đập tan nhuệ khí cánh quân bên phải của địch.” Nguyễn Hồng Phong phất tay.
“Rõ.” Hoàng Lạc Linh nhún người vài cái đã hòa mình vào đám đông bất tận.
Nguyễn Hồng Phong vuốt râu thỏa mãn với việc bài binh bố trận của mình thì một người trẻ tuổi từ trong đám tướng lĩnh tiến ra lớn tiếng nói: “Bẩm Nguyên súy, hạ tướng xin được ra đánh.”
“Là Đô tướng Nguyễn Hồng Bàng đó sao? Ngươi có lời gì muốn nói?” Nguyễn Hồng Phong nhíu mày.
Người trẻ tuổi ấy chính là Nguyễn Hồng Bàng, đứa cháu ưng ý của Nguyễn Hồng Phong. Nguyễn Hồng Bàng lẫm liệt thưa: “Bẩm Nguyên súy, hạ tướng xin được dẫn quân tiên phong chặn giặc. Vì ơn vua, vì triều đình, hạ tướng xin quyết xả thân đền đáp. Mong Nguyên súy chấp thuận.”
Nguyễn Hồng Phong lặng im chốc lát, sau đó cười vang: “Ha ha ha, không hổ thẹn là con cháu nhà họ Nguyễn. Được, ta lệnh cho ngươi dẫn quân tiên phong chặn giặc.”
Nguyễn Hồng Bàng nghiêm mặt, ánh mắt cuồng nhiệt lửa nóng hô lớn: “Rõ.”
* * * * * * * * * *
Bụi cuốn tung trời. Lốc xoáy tứ phương.
Gần hai vạn quân triều đình sắp thành những hình bán nguyệt nương tựa vào nhau tạo thành một hình bán nguyệt khổng lồ hùng vĩ.
Phía bên kia, cứ 16 lính nhà Trần sắp thành một hình vuông nhỏ, cứ bốn hình vuông nhỏ lại ghép thành một hình vuông lớn, bốn hình vuông lớn lại ghép thành một hình vuông lớn nữa, chồng chất lên nhau tiến thẳng về phía trước.
Bước chân ầm ầm của quân nhà Trần nện xuống nền đất đạp nát từng ngọn cỏ, như muốn xé toạc đất bằng lao về phía quân triều đình.
“Đội cung chuẩn bị.” Tướng lĩnh chỉ huy một đội cung triều đình, Uy Vệ tướng quân Vũ Văn Quyền, hô lớn.
Đội cung triều đình được sắp xếp đứng ở vị trí trung tâm hình bán nguyệt ở phía sau cùng. Đội quân cầm giáo xếp ở vị trí đầu tiên để phát huy tính sát thương cao nhất của giáo dài. Đội cung tên có khả năng phòng thủ kém nhất nên được xếp ở vòng trong cùng để các đội quân khác bảo vệ, có thể phát huy hoàn toàn khả năng tấn công tầm xa sắc bén của mình.
“Giương cung.” Vũ Văn Quyền chỉ kiếm về phía trước.
Hàng ngàn tay cung triều đình đồng loạt lấy mũi tên được giắt ở sau lưng, lắp mũi tên vào cung, giơ lên cao chênh chếch một góc bốn mươi lăm độ.
“Chuẩn bị...”
Những tay cung kéo căng dây cung, phần thân cung oằn mình, gân xanh trên những cánh tay họ in hằn lên.
“Bắn...” Vũ Văn Quyền rống lớn.
Véo. Véo. Véo.
Láo nháo ăn một pháo :lenlut

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.