Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 160: Hỗn Chiến




Cánh phải quân đội nhà Trần.
“U.. u... u...”
Ầm... Ầm... Ầm...
Mặt đất như xảy ra cơn động đất, rung chuyển từng hồi.
Ở phía bên phải đội hình dài dằng dặc của quân đội nhà Trần, một đàn voi 20 con đang ầm ầm lao tới. Phía trên lưng mỗi con voi được đặt một chiếc kiệu nhỏ, có ba người ngồi trên chiếc kiệu, một người làm nhiệm vụ điều khiển voi, hai người còn lại mang cung tên làm nhiệm vụ tấn công mục tiêu tầm xa. Đàn voi tấn công INrfAD theo đội hình cánh én, người chỉ huy cưỡi trên con voi ở giữa chạy phía sau cùng, những con voi còn lại xếp ở phía trên đội hình nhích dần lên phía trước, tựa như một con chim én đang giương cánh.
Voi chiến được sử dụng đầu tiên ở Ấn Độ, sau đó thì những quân đội ở các nước khác mới lấy đó làm mẫu mà học theo. Những đội tượng binh lan dần sang các nước Trung Đông, Đông Nam Á và tới cả vùng Địa Trung Hải. Ở nước Việt, việc sử dụng voi vào các trận chiến có từ thời Hai Bà Trưng, suốt chiều dài lịch sử nhân dân ta đã sử dụng voi chiến trong tất cả các trận đánh chống lại giặc phương Bắc hùng mạnh, quân ta đã có những trận chiến thắng huy hoàng với đội ngũ tượng binh.
Hoàng Lạc Linh đứng trên con voi chỉ huy, liên tục vẫy lá cờ ngũ sắc trên tay, có lúc lại chỉ cho người bên cạnh bắn cung vào một mục tiêu nào đó. Con voi chỉ huy được bao bọc toàn thân bởi chiến bành. Hệ thống chiến bành gồm có phần kiệu đặt trên lưng voi, đai yên buộc vòng vào ức để giữ cho kiệu khỏi bị xê dịch ra trước sau, đai bụng dùng để buộc chiến bành khỏi bị tuột qua hai bên, đai yên buộc vào gốc đuôi voi, đệm lót dưới chiến bành, tấm thảm dày, rộng và dài để phủ trên lưng và che hai bên hông voi. Trên con voi mà Hoàng Lạc Linh đang cưỡi có gắn cả nóc mui để chống tên bắn từ trên xuống, những con voi chiến còn lại thì không có nóc mui để lính chiến trên lưng voi dễ dàng bắn tên, phóng lao hoặc dùng binh khí cán dài.
Những con voi đồng loạt chạy hùng hục về phía trước tạo nên chấn động khiếp người, những đôi chân to bè nặng nề, hai cái ngà nhọn hoắt trắng ởn chĩa về phía quân nhà Trần như muốn dày xéo từng nhúm quân yếu ớt kia thành từng mảnh nhỏ.
Với ưu thế vượt trội về thể hình, đàn voi dũng mãnh xộc thẳng vào cánh phải quân đội nhà Trần. Đám lính đối diện với đàn voi hung dữ hoảng sợ dạt ra tứ phía. Những con voi đạp nát thây những tên lính không kịp chạy trốn, vòi voi khuấy đảo không ngừng quất sang hai bên đánh văng những tên lính cầm giáo xông tới tấn công, dùng ngà chọc thủng bụng những tên lính trước mặt, gầm rú, lúc lắc cái đầu to lớn hất văng tên lính xấu số đang lủng lẳng trên ngà vào đám lính đang ôm đầu chạy trốn.
Những tên lính nhà Trần ở phía ngoài tụ lại thành từng nhóm nhỏ xông tới phóng lao vào đàn voi. Cây lao chạm vào da của voi liền bật ra hoặc chỉ làm sượt phần ngoài da, cào rách một chút bên ngoài, chứ không thể tạo thành thương tổn lớn đối với những con voi da dày thịt chắc. Khi con voi bị thương càng kích thích thêm hung tính của dã thú, đàn voi nổi giận hung hãn đâm bừa vào những nhóm lính, xới tung đám lính bay lên không.
Những tên lính triều đình ngồi trên lưng voi cũng bắn cung liên tiếp vào lính nhà Trần, có tên lính mon men đến gần sau lưng voi vừa giơ đao định chém vài nhát vào mông voi thì bị lính triều đình ở trên kiệu dùng thương dài đâm vào vai xuyên xuống tận bụng, máu phụt ra bắn hết vào mặt tên lính triều đình, vấy lên lưng voi.
Đội hình cánh én của đàn voi chiến cắm phập vào cánh quân bên phải, hai bên cánh én đảo qua đảo lại trong đám quân như cơn sóng lớn ngoài đại dương đùa giỡn chiếc thuyền bé nhỏ yếu ớt, tạo nên sự khủng hoảng vô ngần cho đám lính nhà Trần.
Nhận nhiệm vụ chỉ huy cánh phải, Trần Tây Trích âm trầm nhìn đàn voi quấy rối đội hình của mình. Vỗ về con ngựa đang lồng lộn lên vì sợ hãi trước đàn voi, Trần Tây Trích hỏi phó tướng: “Kẻ đang ngồi trên voi chỉ huy kia có phải là Hoàng Lạc Linh?”
Vị phó tướng đáp: “Bẩm tướng quân, đúng vậy, đó là tù trưởng người Mường, Hoàng Lạc Linh, một trong những người thuần dưỡng voi chiến giỏi nhất Đại Việt.”
“Hừ, chỉ dựa vào đám súc sinh đó mà dám ngông cuồng muốn làm rối đội hình quân ta. Hà hà, hình như tiết trời hơi lạnh rồi, nên sưởi ấm thôi...” Trần Tây Trích ngẩng đầu nhìn trời, mây đen đang dần tụ lại, vần vũ trên không, không khí bắt đầu se lạnh, cười gằn nói.
* * * * * * * * * *
Tiền quân triều đình.
Đám lính ở hàng ngũ phía trước trận hình của triều đình đang bị quân nhà Trần đánh cho thất điên bát đảo, mỗi tên lính triều đình đều gắng gượng chĩa mũi giáo về phía trước, gương mặt thể hiện rõ nét sự sợ sệt, chúng chỉ có thể dựa vào người chiến hữu để trụ vững đôi chân không bị ngã xuống đất.
Quân lính nhà Trần như những con hổ đói vồ mồi, nhe nanh múa vuốt, tát những phát chí mạng vào đàn thỏ nhút nhát.
“Giết...”
Tiếng rống vang vọng ở trung quân triều đình cất lên.
“Giết...”
Hơn ngàn tiếng hô ứng tiếng nối tiếp nhau.
Vị tướng trẻ tuổi Nguyễn Hồng Bàng suất lĩnh 2000 thân binh tiếp ứng tiền tuyến quân triều đình đang chịu tổn thất nặng nề.
Nguyễn Hồng Bàng cưỡi trên con ngựa đen tuyền phi như bay về phía trước. Tới gần nơi giao tranh giữa hai quân, Nguyễn Hồng Bàng kéo căng dây cương, con ngựa phóng vụt lên cao, cả người lẫn ngựa bay trên không trung một đoạn dài.
Khi chân ngựa vừa tiếp đất thì Nguyễn Hồng Bàng vung cây song đầu thương quét một vòng dưới đất, hai cái đầu lính nhà Trần liền rời cổ, Nguyễn Hồng Bàng tiện tay chọc thương xéo xuống dưới đâm thủng họng một tên địch trước mắt.
Giục ngựa tiến tới một đoạn, thanh song đầu thương trên tay Nguyễn Hồng Bàng bay múa, chọc tới phía trước một nhát, một tên lính triều đình ôm mắt lăn lộn dưới đất kêu gào. Không cần nhìn phía sau, Nguyễn Hồng Bàng như có mắt ở gáy quét đầu thương sau lưng hai vòng, mũi thương lia qua cần cổ bốn tên lính toan đánh lén ở phía sau. Thế công của Nguyễn Hồng Bàng như làn gió xuân lả lướt, cuốn tới đâu là quân nhà Trần ngả rạp tới đó.
2000 thân binh của Nguyễn Hồng Bàng không hề thua kém, múa kiếm vù vù áp sát quân nhà Trần, họ chia ra thành từng tốp nhỏ theo đội hình bát quái trận bổ trợ lẫn nhau, ánh kiếm loang loáng vung lên, những cây giáo trên tay quân nhà Trần bị chặt đứt ngọn, bị đánh gạt sang một bên, để lộ ra sơ hở cho tay kiếm phía sau đâm tới.
Có khi hàng chục mũi giáo nhà Trần đâm tới một mắt xích của trận đồ thì các mắt xích khác tụ lại múa kiếm ngăn cản, đánh bật đòn tấn công, ba người khác trong trận thừa cơ phóng tới, quét kiếm xuống dưới chân đám lính nhà Trần. Những tên lính xui xẻo bị trúng kiếm, ngã quỵ, đợt kiếm tiếp theo của đám lính lại bổ nhào tới, kết liễu sinh mệnh của những tên lính nhà Trần nơi tuyến đầu.
Chứng kiến sự dũng mãnh của nhóm quân do Nguyễn Hồng Bàng chỉ huy mới đến, khí thế của những tên lính triều đình còn lại nhất thời nổi lên, hô hào liều mạng. Hai quân đội lăn xả vào nhau, điên cuồng chém giết.
Phụt. Phụt. Phụt.
Máu tươi phún lên từ ba cái cổ bị chém lìa đầu.
Trần Dứa huơ ngọn kích đang chảy máu tong tong, ghìm cương ngựa, cho ngựa đứng yên lại, Trần Dứa nghiêng người nhìn Nguyễn Hồng Bàng đang tả xung hữu đột ở đội quân tiên phong.
“Hỡi anh em, ngày kiến công lập nghiệp, thăng quan tấn chức của chúng ta đã tới. Một tên tướng của triều đình đang ở kia, chúng ta xông lên giết hắn.” Trần Dứa giơ mũi kích về hướng Nguyễn Hồng Bàng rống lớn.
“Giết...”
“Giết...”
“Giết...”
Đội quân hơn ngàn người do Trần Dứa chỉ huy ngửa cổ gào rú.
Trần Dứa thúc ngựa tiến thẳng về phía Nguyễn Hồng Bàng, qua vài bước chạy, con ngựa đã tiến tới vị trí Nguyễn Hồng Bàng. Trần Dứa cầm ngang kích bằng cả hai tay, nhằm vào ngực của Nguyễn Hồng Bàng đâm tới.
Nguyễn Hồng Bàng nghe tiếng hô hoán, tiếng vó ngựa dồn dập hướng về phía mình, đã sớm cảnh giác, thấy Trần Dứa chẳng nói chẳng rằng phát động tấn công ngay tắp lự, Nguyễn Hồng Bàng cả giận, hoành ngang song đầu thương, đáp trả Trần Dứa.
Keng.
Tiếng binh khí chạm nhau vang lên.
Hai bóng người xẹt qua nhau, hai con ngựa chạy ngược theo hai hướng.
Cổ tay Nguyễn Hồng Bàng tê chồn, biết gặp phải đại địch, sức khỏe và võ nghệ không thua kém mình, Nguyễn Hồng Bàng quay người lại mắng to: “Tên đánh lén khốn kiếp, mau xưng họ tên để ta biết được sẽ tiễn kẻ nào xuống âm ty.”
“Nhóc con, ông đây là Trần Dứa, có giỏi thì đến mà lấy mạng ông.” Trần Dứa dựng đứng ngọn kích, cố giữ cho cánh tay không bị run rẩy, hô to.
“Trần Dứa? Kẻ đứng thứ sáu trong thập đại anh hào ở Hải Ấp?” Nguyễn Hồng Bàng nhướng mày.
“Ha ha ha, xem ra nhóc con cũng có chút kiến thức, nhưng ông đây cóc cần biết chú mày là ai, mau chịu chết đi thôi.” Trần Dứa ngoác miệng cười lớn, giật ngược cán ngọn kích, hất văng một tên lính triều đình đang vung giáo đâm vào lưng hắn.
Hơi cúi người hướng về phía trước, Trần Dứa lặp lại động tác chĩa mũi kích, giục ngựa xông thẳng về phía Nguyễn Hồng Bàng.
Nguyễn Hồng Bàng không giục ngựa xông lên, mà đợi cho Trần Dứa đến gần, ngay khi cảm nhận được sát khí lạnh lẽo của mũi kích còn cách cơ thể một thước, cánh tay Nguyễn Hồng Bàng xoay nhanh như chớp đánh thẳng một đầu thương vào mũi kích, đầu thương còn lại quét một đường vòng cung chém vào cổ Trần Dứa.
Trần Dứa đột nhiên thấy thanh kích trên tay trở nên khó bảo, cắm thẳng xuống đất, mắt thấy một đầu mũi thương đang lao vút tới cổ, Trần Dứa cúi gập người xuống, trở ngọn kích đâm vào họng Nguyễn Hồng Bàng.
Nguyễn Hồng Bàng múa tít song đầu thương, làm ánh lên hai ánh sáng bạc quanh thân thể, ngọn kích trên tay Trần Dứa không chịu thua kém, đâm ra liên tục, tạo nên những ánh bạc tua tủa tấn công lên mọi bộ phận trên cơ thể Nguyễn Hồng Bàng.
Những tiếng keng keng phát ra liên hồi, Nguyễn Hồng Bàng và Trần Dứa ngồi trên lưng ngựa uốn éo chuyển động, quấn lấy nhau thi triển tất cả những sở học của hai nhà Nguyễn, Trần.
Phập. Phập. Phập.
Xác người nằm la liệt dưới mặt đất, máu loang ra bãi cỏ, vương lên những hòn đá, viên sỏi trên đường.
Đội quân dưới trướng Trần Dứa nhảy xổ vào đội hình kiếm trận của triều đình. Đợt tấn công đầu tiên, chúng đã phải trả giá bằng hàng chục sinh mạng đồng bọn.
“Lập trận.” Một tên phó tướng của Trần Dứa quát lớn.
Hàng chục người chia làm nhiều nhóm hợp lại, xếp các mũi giáo sát lại với, một hàng người đứng thẳng cầm mũi giáo ở phía trên, một hàng người đặt ngang mũi giáo phía dưới, hàng người khác khom lưng đặt ngang mũi giáo phía dưới cùng. Hàng trăm trận hình mũi giáo chĩa ra như những con nhím đang xù lông hướng về phía kiếm trận của triều đình.
“Tấn công.”
Trận hình mũi giáo từ từ bước từng bước về phía trận hình kiếm, tỏa ra sát khí rợn người.
Kiếm trận triều đình lập tức biến trận, thu về tạo thành những hình tròn, các thanh kiếm chĩa ra ngoài, mỗi người dựa vào nhau, ba người đứng làm một hàng dọc, nghiêm cẩn đón đánh quân địch.
Khi trận hình mũi giáo vừa áp sát, quân nhà Trần chọc lia lịa mũi giáo vào quân triều đình. Những thanh kiếm trên tay quân triều đình múa thành những vòng tròn, đỡ gạt các đòn tấn công của hàng chục, hàng trăm mũi giáo đâm về phía mình. Có quân triều đình không theo kịp tốc độ truy cản bị quân nhà Trần đâm giáo vào chân, đánh rơi thanh kiếm, các mũi giáo khác đâm tới chọc thủng người tên lính triều đình. Có quân nhà Trần bị thanh kiếm cắt vào cổ tay, lia tới xé rách bụng.
Tiếng binh khí va chạm, tiếng người hô hào, tiếng người rên siết hòa quyện vào nhau.
Hai thế trận không ngừng biến đổi, tấn công, đón đỡ, không ngừng gây sát thương cho nhau, người ngã xuống không ngừng tăng lên. Cuộc chiến càng lúc càng trở nên dữ dội, màu mắt của mỗi người đã dần chuyển thành màu đỏ ké. Trong đầu mỗi một tên lính của hai bên đều chỉ có một ý nghĩ duy nhất, hạ sát kẻ thù.
Láo nháo ăn một pháo :lenlut

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.