Lê Phất quét mạnh thanh kích một vòng hất văng những tên lính nhà Trần ở xung quanh, gầm lớn: “Giặc đã tập trung đông hơn, rút.”
Những kỵ binh khác đang hăng say chém giết vừa nghe Lê Phất ra lệnh vội quay đầu ngựa chạy thẳng. Đội kỵ binh do Lê Phất suất lĩnh đến đi như gió, quả thực gây phiền toái không nhỏ cho quân đội nhà Trần.
Quân nhà Trần vừa kéo lại đông hơn được một chút đã phải nuốt giận nhìn đống bụi mù mịt trước mặt.
Gã kỵ binh chạy sóng vai Lê Phất cười ha hả: “Lũ dân chài bị chúng ta đánh cho tối tăm mặt mày, không còn xác định được phương hướng nữa rồi, phen này ông chơi chết bọn nó.”
Lê Phất lạnh tanh nói: “Đừng vội mừng, trận chiến vẫn còn dài, khu vực trung quân đang diễn ra rất thảm liệt.”
“Cứ đánh cho bọn này thất điên bát đảo đi đã, ha ha, chúng...”
Vút.
Hự.
Gã kỵ binh đang lên tiếng bỗng ngưng bặt, Lê Phất nhìn qua thấy gã kỵ binh bị một mũi tên bắn xuyên ngực, máu còn nhỏ giọt trên mũi tên trổ ra phía trước ngực. Gã kỵ binh ú ớ mấy tiếng, buông tay ngã lộn nhào xuống dưới đất.
“Lê Vấn...” Lê Phất đau đớn gầm lên, ngoái đầu ra phía sau, thấp thoáng thấy bóng người áo trắng không nhìn rõ mặt đang phi ngựa đuổi theo sát nút.
Vút.
Một gã kỵ binh nữa trúng tên, lăn khỏi mình ngựa.
“Chạy...” Lê Phất hô lớn.
Đội kỵ binh tăng tốc, giục ngựa chạy hết tốc độ, tiếng vó ngựa vang lên dồn dập.
Vút.
Vút.
Vút.
Không ngừng có người trúng tên bỏ mạng, tài bắn cung của kẻ đuổi giết ở phía sau quả là thần kỳ, mỗi một phát bắn là có người bị hắn giết chết.
Lê Phất chạy ở phía trước, liên tục ngoái đầu lại nhìn, thấy phía sau kẻ đang cưỡi ngựa bắn cung kia có một đội bộ binh cầm giáo bám theo.
“Chạy thật nhanh, dùng hết sức có thể.” Lê Phất truyền lệnh.
Tiếng cung tên rít lên theo tiếng gió bên tai, tiếng người đau đớn rên xiết vọng vào tai Lê Phất khiến trái tim hắn như nhỏ máu.
Sau một lúc, mũi tên bắn tới giảm dần rồi ngừng hẳn, Lê Phất nhận ra gã chết tiệt áo trắng kia đã chạy khá xa khỏi đội quân yểm trợ và cũng cách khá xa đại quân nhà Trần, quay đầu ngựa cười gằn: “Quay lại phản kích.”
Hàng trăm kỵ binh từ nãy đến giờ bị một gã kỵ binh bắn cho tơi tả, mà không dám đánh trả, bực bội vô cùng, giờ được lệnh phản kích, như mở cờ trong bụng, đồng loạt gầm thét hô xung phong.
Kẻ mặc áo trắng thấy thế xoay lưng bỏ chạy, Lê Phất dẫn đầu đuổi riết không tha, thế nhưng quái lạ một điều là đuổi mãi vẫn không bắt kịp, con ngựa kia lúc thì tưởng chừng như chạy rất chậm, lúc thì giống như chạy rất nhanh, thủy chung luôn giữ một khoảng cách với đội kỵ binh của Lê Phất.
“Đuổi hết sức có thể, ta muốn thấy gã áo trắng kia phải phơi xác tại đây.”
Mắt thấy kẻ áo trắng sắp hội tụ với đội quân yểm trợ, nhớ lại cảnh đứa em trai Lê Vấn bị kẻ kia giết chết, tim lại nhói đau, Lê Phất hét lên một cách điên cuồng.
Vù. Vù. Vù.
Đội kỵ binh cúi rạp người, quất roi lên mông ngựa, phóng vùn vụt tới phía trước.
Lê Phất bất chấp tất cả đuổi theo kẻ áo trắng, khi kẻ áo trắng gần về tới đội quân yểm trợ, đội kỵ binh của Lê Phất cũng đuổi tới nơi, hai mắt Lê Phất dán chặt vào lưng kẻ áo trắng, rừng rực lửa căm thù, nhủ thầm trong bụng: “Ngươi phải đền mạng cho em trai ta, ngươi phải đền mạng cho em trai ta...”
Chợt Lê Phất thấy kẻ áo trắng làm một động tác kỳ quặc, kẻ đó vẫn quay lưng lại với đội kỵ binh của Lê Phất, vươn tay ra cái ống gỗ đựng mũi tên giắt trên lưng, rút ra một mũi tên, Lê Phất ngạc nhiên lẩm bẩm: “Kỳ quái, hắn hết tên rồi cơ mà.”
Gã áo trắng vẫn không dừng ngựa, con ngựa vẫn không dừng vó chạy với tốc độ cao, gã áo trắng đặt mũi tên gRT40 vào cánh cung, kéo căng dây, nhanh như chớp xoay người lại, buông cung.
Vút.
Một gã kỵ binh bị mũi tên xuyên qua đầu, chưa kịp rên lên một tiếng đã chết.
“Hồi Mã Cung.”
Lê Phất như chết điếng người.
Một gã kỵ binh ở phía sau hét thất thanh: “Hồi Mã Cung, đây là chiêu thức cưỡi ngựa bắn cung phản đòn trong truyền thuyết, tôi từng nghe sư phụ của tôi nói chỉ có dân tộc du mục ở phương Bắc xa xôi mới có thể làm được chuyện này. Thật không ngờ trong gia tộc họ Trần, cũng có người luyện được.”
Lê Phất phảng phất nhớ ra điều gì đó, kẻ kia vừa xoay người lại cũng để lộ một phần khuôn mặt, Lê Phất bừng tỉnh: “Trần Thủ Độ, là hắn, chính là hắn, chủ soái mà dám xông ra giữa trận tiền nạp mạng, đúng là muốn chết.”
“Giết, xông tới giết hắn, đó là Trần Thủ Độ, ai giết được hắn, thưởng ngàn lạng vàng, thăng quan ba bậc.” Lê Phất rống lớn.
Rào.
Tiếng xôn xao trong đội kỵ binh nhất thời nổi lên, tiếng reo hò át đi tiếng vó ngựa, có trọng thưởng ắt có dũng phu, toàn đội điên cuồng xông tới.
Vút.
Vút.
Vút.
Trần Thủ Độ ở trước mặt đội kỵ binh, ra sức biểu diễn đòn Hồi Mã Cung. Chuyến đi Mông Cổ đã dạy Trần Thủ Độ rất nhiều thứ, võ nghệ, sức khỏe, cách dàn trận của người Mông Cổ, thuật cưỡi ngựa, thuật bắn cung, kể cả chiêu thức cưỡi ngựa bắn cung phản đòn như thế này. Trần Thủ Độ thầm nhủ sẽ có một ngày hắn sẽ đích thân huấn luyện người Việt thuật cưỡi ngựa bắn cung siêu phàm ấy và cả những cách để chống lại đội kỵ binh hùng mạnh và tàn bạo ấy.
Nhận ra đội kỵ binh đã đuổi gần kịp mình, Trần Thủ Độ nhếch mép: “Nếu ngươi đã muốn chết sớm như vậy, thì ta cũng trợ giúp cho ngươi.”
Trần Thủ Độ vươn tay ra sau, nắm ba mũi tên, lắp một mũi tên vào cung, xoay người kéo căng dây cung, phương hướng mũi tên là thủ lĩnh của đội kỵ binh, Lê Phất.
Vút...
Trần Thủ Độ bắn đi một mũi tên, liền lúc đó, nhanh như cắt, lắp thêm mũi tên khác, kéo căng dây cung, bắn tiếp, rồi lắp thêm mũi tên nữa, bắn nối tiếp, thời gian bắn ba mũi tên chỉ trong tích tắc, mũi tên này nối đuôi mũi tên kia.
Tam Tiễn Liên Châu, không phải ai cũng có thể làm được, trình độ bắn cung của Trần Thủ Độ đã đạt vào đẳng cấp thần kỳ, từ trước đến nay, hiếm có người Việt nào bắn được ba mũi tên liên tiếp mà cả độ chính xác và lực bắn của mũi tên vẫn cực kỳ cao minh như thế, hơn thế nữa trong khi bắn lại là xoay lưng với mục tiêu.
Lê Phất đang dốc toàn lực đuổi theo Trần Thủ Độ với tốc độ cao, bỗng nhiên thấy mũi tên sờ sờ trước mắt, xé gió bay tới muốn xuyên thủng mặt.
Keng.
Lê Phất vung kích đánh bay mũi tên, cánh tay Lê Phất tê rần.
Vút.
Một mũi tên khác lao vút tới trước mặt Lê Phất.
Keng.
Lê Phất vận toàn lực hất mũi kích từ dưới lên. Mũi tên lệch hướng bay thẳng lên không trung.
Phụt.
Lê Phất phun ra một ngụm máu tươi, hai cánh tay bải hoải, lực phản chấn của mũi tên đã khiến cho Lê Phất không trụ nổi phải ói máu.
Vút.
Lại một mũi tên nữa bay tới, sát khí tỏa ra nồng nặc.
Lê Phất gắng gượng quơ thanh kích.
Cụp.
Mũi tên chỉ hơi bị chệch hướng qua bên trái, Lê Phất không thể đánh bay mũi tên, hai cánh tay vô lực đánh rơi thanh kích.
Phập.
“A...”
Lê Phất ôm mặt gào thét. Bên mắt trái của Lê Phất đã bị mũi tên cắm vào. Lê Phất run rẩy nắm chặt tên, lôi ra.
“A...”
Lê Phất cảm giác như hắn mù rồi, không còn nhìn thấy đường gì nữa, tuy nhiên lý trí của hắn mách bảo hắn không thể ngã quỵ, Lê Phất cố mở mắt bên phải, hắn chỉ nhìn thấy trước mặt một màn máu đỏ tươi.
“Tướng quân, tướng quân, ngài không sao chứ?”
Những kỵ binh bên cạnh rối rít cất tiếng gọi Lê Phất.
Lờ mờ thấy Trần Thủ Độ có biểu hiện lạ, Trần Thủ Độ dẫn ngựa chạy nhanh sang một bên, đội quân yểm trợ nhà Trần đã đuổi tới nơi, hàng ngũ cầm giáo đầu tiên rục rịch chạy dạt sang hai bên, Lê Phất liền dang tay, quát: “Tránh ra, chú ý phía trước.”
Hàng quân cầm giáo nhà Trần dạt sang hai bên, lộ ra đội quân cầm cung tên đã giương cung từ lúc nào.
Lê Phất hét lên gần như khản giọng: “Rút, rút, rút mau.”
Vút. Vút. Vút.
Nhưng đã trễ rồi, hằng hà sa số mũi tên đã được bắn ra, đám mây mũi tên tạo thành một chiếc cầu vồng hắc ám, chụp vào đầu đội kỵ binh.
* * * * * * * * * *
U... u... u...
Một con voi chọc chiếc ngà nhọn hoắt vào người một tên lính nhà Trần chạy xồng xộc tới, dẫm đạp vào đám lính nhỏ nhoi, yếu ớt, cái vòi quật vào người những tên lính ngu ngốc muốn thử chống chọi với những cú đập ngàn cân. Con voi nhấc bổng hai chân, rít lên từng hồi như muốn thể hiện sự khoái trá, hung tàn của mình.
Đàn voi gần như không có đối thủ, gào rống hất văng đám binh lính nhà Trần. Những lính chiến trên lưng voi bắn tên không ngơi tay vào những nơi có thể uy hiếp đến sự tiến công của đàn voi ở phía xa.
Trần Tây Trích đích thân dẫn quân đối diện với đàn voi đang đánh tới gần, truyền lệnh: “Hỏa đồng quân xuất trận.”
Bịch bịch. Bịch bịch.
Một đội quân kỳ quái tiến lên, đội quân này chia làm bốn mươi tổ. Cứ mỗi tổ gồm một tên lính vác trên vai một ống đồng có bầu nhỏ, dài chừng một thước, phía sau có hai tên lính đi theo.
Hoàng Lạc Linh ở trên con voi chỉ huy nhíu mày quan sát: “Hử, lính nhà Trần muốn làm gì vậy? Đó là cái gì? Tên quan quân nhà Trần vừa gọi bọn chúng là cái gì đó?”
Gã phó tướng cất tiếng trả lời: “Bẩm tướng quân, tiểu tướng nghe loáng thoáng là hỏa gì gì quân ấy.”
Hoàng Lạc Linh lẩm nhẩm, cảm giác như có chuyện gì đó không ổn nhưng không rõ là chuyện gì: “Hỏa... quân... Truyền lệnh, toàn quân cẩn thận, không được manh động tiến lên.”
Trên lưng một con voi chiến khác, một tên lính triều đình nghệt mặt cất tiếng: “Cái gì vậy? Bọn nhà Trần này điên hết rồi à? Bọn chúng mang ống đồng đó ra làm gì thế?”
Tên lính bên cạnh ngoác miệng cười: “Tao không biết, chắc chúng nó muốn dùng ống đồng đập gãy chân voi đấy.”
Gã chỉ huy ngồi trên lưng voi phán: “Các ngươi bớt nói nhảm đi, không cần biết chúng muốn làm gì, xông tới, khiến cho bọn chúng hiểu rõ voi chiến mới là vua chiến trường.”
“Tấn công.”
“Xông lên.”
Quân triều đình sau một phen chế nhạo, vội giục voi chạy đến chỗ đội quân kỳ quặc kia, quyết dẫm bẹp bọn chúng dưới bàn chân nặng nề, đa phần là những con voi chiến bên cánh phải ở cách khá xa con voi chỉ huy xông lên đầu tiên.
“Khốn kiếp, ai cho bọn kia tấn công vậy?” Hoàng Lạc Linh mắng to.
“Bẩm tướng quân, cuộc chiến diễn ra quá loạn, những tên quan binh kia có lẽ không để ý cờ lệnh.” Gã phó tướng hoang mang đáp.
“Đáng chết, sau trận này ta phải phạt nặng chúng nó.” Hoàng Lạc Linh điên tiết.
“Những tên đó là lính mới huấn luyện, chưa trải qua khảo nghiệm chiến trường, cũng bởi tâm phúc của chúng ta bị mấy tên khốn họ Đàm chèn ép đã bỏ đi xa, chưa triệu hồi về kịp...” Gã phó tướng chán nản nói.
Hoàng Lạc Linh hừ lạnh một tiếng, tập trung theo dõi chiến trường, thôi thì để cho đội voi cánh phải nghênh chiến thử xem thế nào.
Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình