Đàn voi bên cánh phải rống lên giận dữ trước sự khiêu khích trắng trợn của những sinh vật nhỏ bé trước mặt kia, dậm những bước chân trầm trọng xuống mặt đất.
Khi đàn voi đến gần thì những tên lính nhà Trần cầm ống đồng nhấc mũi ống lên cao, hướng về phía đầu đàn OxfJ0 voi, tên lính ở phía sau cặm cụi đổ chất dầu đen vào giữa ống, tên còn lại cầm cây đuốc đang cháy châm vào, rồi đẩy mạnh một thanh dài ở phần đuôi ống đồng lên phía trước.
Xèo.
Từ trong ống đồng một ngọn lửa dài phụt ra, trùm lên đầu con voi tựa như một con rắn đang phun cái lưỡi bằng lửa đỏ hỏn liếm lên đầu con voi hung tợn. Những tên lính ngồi trên lưng voi cũng bị ngọn lửa phun xém qua mặt, làm cho kinh hồn bạt vía.
Mặc dù ngọn lửa không thể giữ được lâu, chỉ phun ra chốc lát rồi vụt tắt, nhưng khả năng chấn nhiếp của nó đối với những con voi rất lớn, loài voi không phải là bất bại, vốn dĩ loài voi sợ những động vật như chuột, sợ những âm thanh chấn động to lớn dội vào tai voi và đặc biệt là voi sợ lửa.
Ba con voi chạy đầu tiên bị phun lửa trúng mặt, những sợi lông trên đầu voi bị cháy đen thui, bốc mùi khét lẹt. Ba con voi sợ hãi gào rú, lồng lộn, hất văng những tên lính đang ngồi trên lưng xuống đất, thậm chí dẫm lên cả những người từng là chỉ huy của mình.
Xèo.
Một ngọn lửa nữa phun ra từ một ống đồng khác, có hai ống hỏa đồng đi cùng với nhau hợp làm một tổ, ống này ngừng bắn thì ống đồng khác luân phiên bắn liền, để khởi động bắn lửa ra từ ống đồng kiểu này hao tốn nhiều thời gian và công sức, từ việc đổ dầu đen ở giữa ống ra, rồi nạo vét làm sạch ống, sau đó nạp lại dầu, châm lửa đốt, rồi đẩy thanh dài ở phía đuôi để tống lửa ra.
Những quân lính triều đình ở cánh phải thấy cảnh tượng đó đều há hốc mồm kinh ngạc nhìn ngọn lửa dài phun ra từ cái ống đồng mà khi nãy chúng buông lời chế giễu.
U... u... u...
Những con voi bị vết lửa bám vào thân, vô cùng hoảng sợ, quay ngược đầu lại, vừa lồng lộn vừa chạy ngược về trận địa của phe mình, đâm, húc vào cả những binh lính triều đình đang yểm trợ ở phía sau.
Xèo. Xèo. Xèo.
Ở những chỗ khác, những tên lính cầm ống đồng đã tiếp cận đến gần mục tiêu đồng loạt bắn lửa vào những con voi không biết trời cao đất dày đó. Những ngọn lửa bay múa, uốn lượn, vươn cái lưỡi dài chết chóc, trùm lên đàn voi phe triều đình.
Có con voi còn bị bắn cả một nắm dầu lửa đang cháy phừng phực vào mắt, con voi đáng thương không nhìn thấy trời trăng gì nữa, liên tục dùng vòi dụi dụi vào mắt, nhưng không tài nào phủi sạch đám dầu bám dính vào mắt, con voi lồng lên chạy như điên dại, vấp phải một hố đất, thân hình khổng lồ ngã lăn ra nền đất, giãy dụa vài cái rồi chết tốt. Có tên lính xui xẻo ngồi trên lưng voi, bị một vốc dầu lửa dư thừa bắn cả lên người, tên lính gào rú những tiếng thảm thiết, ngã lộn khỏi lưng voi xuống đất, lăn qua lăn lại dưới đất mấy vòng trong tuyệt vọng, hoặc có tên còn chạy cuống cuồng trong cơn mất trí, hòng dập lửa trên người, nhưng không tài nào dập tắt được, cả thân hình bốc cháy ngùn ngụt biến thành một cây đuốc sống giữa chiến trường.
Mười con voi ở bên cánh phải, không con nào thoát khỏi độc thủ từ cây hỏa đồng bắn lửa kia, chạy tán loạn khắp mặt trận, phá tan đội hình đang chiếm thế thượng phong của triều đình.
Hoàng Lạc Linh gần như phát cuồng khi thấy đàn voi bảo bối của mình chết đi một cách chóng vánh, nhưng Hoàng Lạc Linh vẫn là Hoàng Lạc Linh, không hổ danh là chiến tướng sa trường, thân trải trăm trận, liền quyết đoán phát ra mệnh lệnh: “Truyền lệnh tất cả những con voi còn lại rút khỏi chiến trường.”
Quả thực như vậy, quân nhà Trần có thứ vũ khí hiểm độc kia chính là khắc tinh của voi chiến, để cho đàn voi tiếp tục tiến công chính là hành động tự sát, không khác gì dâng thân vào miệng cọp, Hoàng Lạc Linh sầm mặt chỉ huy voi chúa quay lưng đi trước, chín con voi còn sống sót do chưa chạy đến phạm vi phóng lửa của ống đồng nên may mắn thoát khỏi cảnh diệt vong cũng lẽo đẽo vẫy đuôi chạy mất.
Thảm nhất là đám lính triều đình yểm trợ đàn voi, lúc đầu được thỏa sức bắn tên, phóng lao giết địch, đến lúc này thì phải gách vác trách nhiệm ở lại đoạn hậu giúp cho đàn voi chạy thoát, bị quân triều đình mang lòng căm hận trả thù cho đồng đội, xông tới đánh cho thảm bại thoái lui, quân chết như ngả rạ.
* * * * * * * * * *
Keng. Keng. Keng.
A... a... a...
Giữa trận tiền của hai phe triều đình và quân đội nhà Trần, cuộc chiến đã diễn ra đến hồi khốc liệt nhất. Hai đội quân xông vào nhau đâm, chém, thọc, đẩy không ngừng về người của phe địch. Những cái xác bị phanh thây, tay chân gãy rụng, đầu người đứt đoạn lăn lông lốc, máu chảy đầm đìa thành từng vũng lớn ở khắp nơi trên chiến trường. Tuy quân triều đình đã dần dần yếu thế nhưng chưa đến nỗi thảm bại, vẫn còn đủ khả năng cầm cự, tiêu hao số lượng quân đội nhà Trần.
Keng...
Âm thanh của hai thanh song đầu thương và thanh kích chạm vào nhau ngân vang.
Nguyễn Hồng Bàng vươn mình theo thanh song đầu thương, xoay vòng hai mũi thương liên tục công kích vào các vị trí yếu hại trên người Trần Dứa.
Múa tít thanh kích quanh người một vòng tròn huyền ảo, Trần Dứa bổ liên tục thanh kích thẳng vào đầu Nguyễn Hồng Bàng năm lượt, đoạn tung mình trên lưng ngựa, đá xoáy một cú ngay giữa mặt Nguyễn Hồng Bàng.
Bị đẩy vào thế hạ phong, Nguyễn Hồng Bàng vung song đầu thương khổ sở đỡ những đòn kích như trời giáng. Mắt thấy cú đá như sấm sét của Trần Dứa đã tới ngay trước mặt, Nguyễn Hồng Bàng tung nắm đấm vào chính diện lòng bàn chân của Trần Dứa.
Bịch.
Trần Dứa lộn mình giữa không trung, ngồi vững vàng trên lưng ngựa, thở hộc ra một hơi, nhìn chằm chằm Nguyễn Hồng Bàng, cổ chân Trần Dứa len lén xoay mấy vòng, bàn chân đau ê ẩm. Từ khi đối chiến với Nguyễn Hồng Bàng đến giờ, Trần Dứa xuất hết tuyệt kỹ nhưng vẫn không thể đánh bại địch thủ, Trần Dứa đã bắt đầu nao núng, thoáng quan sát tình hình chiến trận xung quanh một vòng, Trần Dứa nghĩ rằng trận này có thể thắng được quân đội triều đình cũng chỉ có thể thắng thảm, không thể dễ dàng đánh bại được quân triều đình như dự định, quả thực tài điều binh của Nguyên súy Nguyễn Hồng Phong không phải là hạng mèo mù.
Những cơn gió rít lên dữ dội, mây đen tích tụ phủ khắp trên cao, bầu trời trong xanh ban nãy được thay thế bằng một khoảng trời tối đen u ám.
Ngay lúc Trần Dứa đang miên man suy nghĩ thì nghe thấy tiếng huýt sáo nho nhỏ vọng bên tai, Trần Dứa ngạc nhiên nhìn trái phải vẫn không thấy ai vừa huýt sao, chợt Trần Dứa há hốc mồm nhìn Nguyễn Hồng Bàng đang hùng hổ đánh nhau với mình liền cúp đuôi chạy mất, đám thân binh của Nguyễn Hồng Bàng cũng cắm đầu chạy theo chủ. Sau đó, ở trong đám loạn quân, Trần Dứa nghe thấy tiếng hô to.
“Thủy quân triều đình đã đại bại rồi. Đàm Dĩ Mông đã chết.”
Ban đầu chỉ là một tiếng hô, tiếp theo lác đác vài ba người nữa hô.
“Thủy quân triều đình thua to. Đàm Dĩ Mông đã bị chém bay đầu.”
“Thủy quân nhà Trần chiến thắng.”
“Thủy quân triều đình toàn diệt.”
“Đàm Dĩ Mông bị bêu đầu.”
Và rất đông lính nhà Trần, ở ngay sau lưng Trần Dứa phấn khích gào rống.
“Quân ta thắng rồi.”
“Thủy quân bên ta đại thắng.”
“Giết.”
“Thủy quân đã thắng, bên ta cũng phải đánh cho bọn triều đình không còn manh giáp.”
“Tiến lên, quét sach quân triều đình.”
Quân triều đình ban đầu còn bỡ ngỡ trước tin tức mới đến một cách đột ngột, người nào người nấy đều sững sờ, lo lắng. Tiếng gào, tiếng thét càng lớn, tin thủy quân triều đình thất bại càng lan càng nhanh, càng lan càng rộng, cho đến khi tin thủy quân triều đình đại bại lan khắp toàn quân thì khắp mặt trận vỡ òa trong tiếng hò reo hưng phấn, kích động của quân nhà Trần.
Quân nhà Trần như được uống thuốc kích thích, điên cuồng tấn công quân triều đình, mỗi một tên lính nhà Trần có thể giết được ba, bốn tên lính triều đình, có tên còn chém chết một lúc mười tên lính triều đình.
Quân triều đình dần dần rơi vào tuyệt vọng, trơ mắt nhìn quân nhà Trần như hổ báo chém giết bản thân, đã có một vài tên vứt vũ khí bỏ chạy, khi những tên lính xung quanh thấy đồng bạn bên mình bỏ chạy, không đắn đo, hành động theo, quay đầu mà chạy tứ tán, cứ nhìn thấy khe trống, nhìn thấy chỗ nào ít người, nhìn thấy khoảng không trước mặt là cắm đầu chạy. Dòng người bỏ chạy cuốn lấy nhau, mỗi lúc một đông, như tảng tuyết lăn xuống từ trên núi cao.
Binh bại như núi đổ, quân triều đình giẫm lên nhau hòng chạy thoát thân, kẻ đang chắn trước mặt mình bây giờ không còn là đồng đội nữa, đó chính là kẻ thù, quân triều đình vì muốn giữ mạng, đã vung vũ khí đâm vào lưng, bất kỳ ai cản bước chạy của mình. Quân triều đình chết vì người phe mình còn đông hơn chết dưới đồ đao của quân nhà Trần. Quân triều đình tan tác.
* * * * * * * * * *
Rào. Rào. Rào.
Mây đen vần vũ che kín thiên không. Trời đổ mưa. Cơn mưa vô cùng lớn. Những hạt mưa rơi xuống rát mặt người.
Trên một vùng đất trũng, nằm giữa hai ngọn đồi cao, khoảng bốn mươi người đang tụm lại. Bên cạnh mỗi người là những con ngựa thở phì phò, đầu của chúng gục xuống, chứng tỏ chúng phải chạy một quãng đường dài.
“Các ngươi... các... các... ngươi xem xem... bọn chúng còn đuổi theo không?”
Người cất tiếng là Đàm Vinh Kiều, một tay Đàm Vinh Kiều vịn chặt vào dây cương ngựa, mặt hắn tái nhợt, môi xanh mét, răng va vào nhau lập cập, nói không nên lời. Bây giờ hắn chỉ có một ước nguyện duy nhất, chạy thoát khỏi cái địa ngục kia, chạy thoát khỏi cái lũ quỷ dữ kia, bọn chúng quả thật là quỷ dữ không hơn không kém. Đàm Vinh Kiều muốn lập tức được trở về kinh thành, được rúc vào chăn ấm, nệm êm. Đàm Vinh Kiều lạnh lắm rồi, thân mình hắn run lên bần bật, những giọt mưa như cắt da cắt thịt, tạt vào mặt hắn, khiến mặt hắn buốt lên từng hồi.
Nguyễn Hồng Phong tiến sát lại gần Đàm Vinh Kiều, những giọt nước chảy tong tong trên gương mặt già nua của lão, không hiểu sao ánh mắt của lão lúc này lại lấp lánh tinh anh, dường như lão trở nên trẻ lại. Nguyễn Hồng Phong cúi đầu chắp tay nói: “Bẩm Đô thống, không còn thấy giặc đuổi theo nữa, có lẽ chúng ta đã thoát.”
“Tốt... tốt... nghỉ một lát... chúng ta lập tức về kinh.” Đàm Vinh Kiều thở dốc, cố nặn ra một nụ cười.
“Có lẽ Đàm Vinh Kiều, Đàm Đô thống, ngài nhầm rồi, không phải là chúng ta... mà chỉ có chúng tôi.” Nguyễn Hồng Phong nói với giọng đều đều.
Đàm Vinh Kiều nhíu mày, nhìn chằm chặp Nguyễn Hồng Phong, trầm giọng hỏi: “Nguyễn Nguyên súy, ý của ngài là gì?”
Nguyễn Hồng Phong ngẩng mặt lên, nhếch mép cười: “Ý của hạ quan là ngài không thể về được.”
“Tại sao?” Đàm Vinh Kiều sờ tay vào đốc kiếm. Đàm Vinh Kiều bắt đầu cảm thấy ngờ ngợ, trực giác mách bảo hắn sắp có nguy hiểm xảy ra.
Những người xung quanh tựa như những bóng u linh, tiến đến vây quanh hai người Đàm Vinh Kiều và Nguyễn Hồng Phong.
“Tại vì...”
Véo.
Nguyễn Hồng Phong bất ngờ vung kiếm chéo từ dưới lên.
Keng.
Đàm Vinh Kiều rút vội thanh kiếm ra khỏi vỏ, kéo thanh kiếm chặn ngang đường kiếm của Nguyễn Hồng Phong.
Hự.
Một mũi thương trổ ra trước bụng Đàm Vinh Kiều, rồi kéo xoạt một cái, rút thương khỏi người Đàm Vinh Kiều.
Đàm Vinh Kiều loạng choạng bước ra sau, tựa lưng vào con ngựa của mình, chỉ tay về phía Nguyễn Hồng Bàng đang chống thương khinh bỉ nhìn mình:“Ngươi... các ngươi...”
Nguyễn Hồng Bàng đưa bàn tay quệt miệng: “Một thương này là ta trả thù cho chú Lê Phất. Nếu không phải tên khốn Đàm Dĩ Mông tước hết quyền hành của chú ấy, khiến chú ấy không thể luyện binh thì đâu đến nỗi táng mạng dưới mũi tên của bọn người nhà Trần.”
Nguyễn Hồng Phong tra kiếm vào vỏ, xoay lưng lại, nhắm mắt ngước đầu hứng những giọt nước mưa rơi đồm độp.
Nguyền Hồng Bàng nhấc thương đâm thẳng vào đùi bên trái Đàm Vinh Kiều.
“A...”
“Một thương này là để trả thù cho bác Nguyễn Xẩm đã bị chính tay ngươi hại chết trong vụ thi công dựng đài Tràng Bửu. Đừng tưởng gia tộc của chúng ta không biết ngươi đã đụng tay đụng chân, vu oan giá họa cho bác ấy. Chúng ta biết, biết hết, nhưng chúng ta phải nhịn, nhịn lũ khốn các ngươi... Bác Nguyễn Xẩm, bác ấy... là người đầu tiên dạy võ cho ta...” Nguyễn Hồng Bàng nghẹn lời, ánh mắt long lanh ngấn lệ.
“Ngươi... dám tự tiện giết... ta... gia tộc của ta sẽ trả thù cho ta... Hoàng thượng... Hoàng thái hậu... sẽ trị tội các ngươi.” Đàm Vinh Kiều một tay ôm bụng, một tay ôm chân, run rẩy nói.
“Ha ha ha ha...” Nguyễn Hồng Bàng ngẩng đầu cười cuồng dại, cúi xuống nhìn Đàm Vinh Kiều: “Ngươi yên tâm, gia tộc của ngươi sẽ lo lắng chu toàn cho hậu sự của ngươi, có lẽ vài hôm nữa thôi, gia tộc của ngươi sẽ có một vài thay đổi nho nhỏ, để thích ứng với thời cuộc hơn. Vả lại, ngươi sẽ không chết oan ức, ngươi sẽ trở thành anh hùng, một anh hùng chân chính, ta thật lòng hâm mộ ngươi. Tất cả chúng ta sẽ tung hô ngươi đã chiến đấu anh dũng quên mình với giặc, xả thân đánh giặc, vì nghĩa diệt thân.”
“Không, không, sẽ không ai tin các ngươi... lũ dối trá...” Đàm Vinh Kiều rống lên.
“Sẽ tin, tất cả mọi người sẽ tin, có lẽ ngươi chưa biết câu này... Mọi người, ai cũng sùng bái anh hùng.” Dứt lời, Nguyễn Hồng Bàng đâm thương vào giữa ngực Đàm Vinh Kiều.
Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình