Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 163: Vây Thành




Vùng đất Thăng Long có từ 4000 năm trước từ thời vua Hùng dựng nước, là một vùng đất cổ của một trong mười lăm bộ, còn gọi là quận, của nước Văn Lang. Từ thời khởi thuỷ, đất Thăng Long chỉ mới là một làng quê cổ nằm ven sông Tô Lịch. Làng quê này có cái tên huyền thoại Long Đỗ vào thời Hùng Vương, An Dương Vương. Đến thời nhà Tùy ở phương Bắc, chính quyền cai trị lúc bấy giờ xây dựng đất Long Đỗ thành một quận, đặt tên là Tống Bình. Sang thời nhà Đường, viên tướng Cao Biền xây dựng một thành trì mới, đắp rộng ra lấy bờ sông Tô làm hào tự nhiên, đổi tên mới là Đại La.
Năm 1010, tương truyền khi vua Lý Công Uẩn dời kinh đô từ Hoa Lư đến đất Đại La thì thấy rồng vàng uy phong bay lên chín tầng trời, từ đó vua Lý Công Uẩn đặt tên kinh đô mới là Thăng Long. Trải qua hơn hai trăm năm gầy dựng cơ đồ, nhân dân Đại Việt đã tạo nên một kinh kỳ Thăng Long phồn vinh và tráng lệ.
Cổng thành phía Nam của kinh thành Thăng Long nổi bật với ba tầng lầu uy nghi, hùng dũng. Những ngày thường ở ngoài cổng Nam đều tấp nập người ra kẻ vào, náo nhiệt vui tươi, nhưng đến hôm nay lại vắng lặng như tờ, không khí ảm đạm. Đối diện với cổng Nam, bên cạnh bờ sông Hồng, tụ tập rất đông người, gần chục ngàn người chen chúc lố nhố, hô hào gào thét, tỏa ra luồng sát khí trùm trời.
Trưa ngày 7 tháng 7 năm 1211, đội thủy quân khổng lồ của nhà Trần cập bến sông Hồng.
Hàng trăm chiến thuyền lớn nhỏ lũ lượt kéo vào bờ, thủy quân nhà Trần đông như kiến hò nhau tiến lên phía trước chuẩn bị công tác phòng thủ đề phòng quân triều đình bất ngờ tập kích. Những đội thủy quân xếp thành những đội hình vuông, đứng nghiêm chỉnh tề chắn trước cổng thành Nam, từ hướng cổng Nam kinh thành chia quân ra, bao vây thêm hai cổng Đông và cổng Bắc, chỉ chừa lại một lối cổng thành Tây. Đủ các loại cờ xí xanh, đỏ, vàng, đen của quân lính nhà Trần dựng lên bay phất phới.
Quân nhà Trần thực hiện sách lược vây thành chừa lại một cổng thành là một sách lược hiểm độc. Vây thành theo sách này vừa có thể tập trung quân đông hơn để công thành, vừa có thể chừa một đường lui cho nhân dân trong thành, không để họ bí quá hóa liều, đứng lên trợ giúp quân địch thủ thành, vừa có thể tạo cho quân lính thủ thành tâm lý không liều chết, bởi vì đám lính biết đằng sau lưng mình còn có đường bỏ chạy thì dẫu sao chúng cũng không toàn tâm toàn ý đem thân mình ra liều mạng.
Đội quân trợ chiến ở dưới thuyền chia ra các đội thực hiện đúng nhiệm vụ của mình. Đội phu khuân vác chầm chậm bước lên những thang thuyền mang vác công cụ. Đội phu chuẩn bị vật tư chiến tranh di chuyển các tấm ván lớn đặt trên bờ và mạn thuyền, gọi nhau í ới, đẩy các loại vũ khí to lớn chuyên dụng công thành. Đội phu hậu cần nhanh chóng kéo nhau đến những cánh rừng ở gần đó, hì hục đốn cây để dựng trại, thổi lửa nấu cơm, hoặc tụ lại thành những đám đông lắp ráp các vũ khí công thành.
Quân nhà Trần kéo đến vây thành như những cơn sóng vỗ dồn dập ngoài biển khơi tràn vào lục địa, hết đợt quân này tới đợt quân khác tiến lên bờ, khuôn mặt những quân lính nhà Trần đều thuần một vẻ lạnh lùng, đầy sát khí, ý chí bất khuất, quật cường càng hiển hiện, khiến cho đám binh lính canh gác trên tường thành chấn động không thôi, tạo nên sự hoảng loạn rất lớn trong lòng dân chúng kinh kỳ.
Trước đó vài ngày, người dân kinh thành đã biết quân nhà Trần sẽ tấn công kinh thành, rất đông người sợ tai vạ chiến tranh đổ lên đầu mình, nên vội vàng khăn gói rời thành lánh nạn, cũng có người chần chừ không muốn bỏ đi, cho đến khi biết tin quân nhà Trần đã kéo tới chân thành mới sợ hãi vắt giò lên cổ mà chạy theo hướng cổng thành Tây. Mặc dù rất đông nạn dân bỏ của chạy lấy người, tuy nhiên phần lớn người dân kinh thành vẫn kiên quyết ở lại, người Việt là thế, không ai muốn rời xa nơi chôn nhau cắt rốn của mình, nếu chẳng may có chết, họ cũng muốn chết ở quê nhà.
* * * * * * * * * *
Rào. Rào. Rào.
Cơn mưa lớn phủ xuống kinh thành, như muốn gột sạch bầu không khí u ám của cuộc chiến tranh sắp tới.
Đình Ngoạn Y là một mái đình thanh tao, trang nhã. Mái đình này được dựng lên ở giữa ao Dưỡng Ngư trôi nổi những bông hoa sen lác đác, cá bơi dưới ao thành từng đàn, chốc chốc lại có những con cá quẫy đuôi nhảy lên mặt nước đớp lấy những hạt mưa rớt rơi trên mặt hồ. Mặt đình đối diện với cửa Thấu Viên, ba mặt còn lại cạnh bờ ao Dưỡng Ngư trồng các hàng thông, trúc, liễu... chia ra các khu trồng hoa hồng đỏ, hoa đào, hoa cúc, hoa lan... đủ các loại hoa quý lạ đua nhau khoe sắc khoe hương
Rẹt... Đùng...
Một tia chớp rạch ngang bầu trời, tỏa ánh sáng chói lòa rồi lịm tắt, kèm theo tiếng sấm vang rền.
Ánh sáng từ tia chớp bất chợt kia rọi lên mái đình Ngoạn Y, rọi vào trong mái đình, lướt qua bóng người Lý Hạo đang ngả người ra thành ghế, đầu gác lên bàn tay. Giờ đây Lý Hạo khoác hoàng bào tựa như một con rồng nằm tĩnh lặng, Lý Hạo trầm mặc nhìn những bông hoa đang nghiêng rạp về một hướng trước sức ép của cơn mưa xối xả. Ngày hắn đến với thế giới này cũng là một ngày mưa rào, còn nhớ hôm ấy cả người hắn ướt sũng, làm cho lão thái giám Lê Việt Tiến phải hoảng hồn bở vía.
Lý Hạo nghiêng mình, liếc những người đứng chầu trước mặt hắn. Lý Thông, Lý Văn Quý, Ngô Công Tài nghiêm chỉnh đứng chờ hắn phân phó. Kỳ thực nhiều khi Lý Hạo không thích cái bộ dạng của vị vua cao cao tại thượng thế này, thật xa cách với những người xung quanh, hắn chỉ muốn họ xem hắn như bạn bè, như người thân, họ có thể thỏa sức cười nói vui đùa sảng khoái với hắn, tuy nhiên mong muốn đó có lẽ rất xa vời, quy củ lễ phép vua quan hàng trăm năm qua không thể nói muốn bỏ là bỏ được.
Lý Hạo cất tiếng thở dài cảm khái: “Nước loạn mới biết tôi trung, nhà nghèo mới biết con thảo. Xem ra sự vụ mấy ngày qua đã khiến mọi người mệt mỏi không ít, trông các khanh, ai cũng phờ phạc cả, ha ha, nếu chúng ta vượt qua đại nạn lần này, trẫm sẽ ban thưởng cho mỗi người một con lợn quay, chúng ta cùng nhau xé thịt lợn, chén tạc chén thù một trận để thỏa tình vua tôi.”
Ngô Công Tài chắp tay đáp: “Đội ơn Hoàng thượng quan tâm, chúng thần không mệt chút nào, vì lý tưởng vĩ đại mà Hoàng thượng sẽ thực hiện sắp tới, dù cho gan góc lầy đất, chúng thần vẫn quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ ạ.”
Lý Hạo bật cười: “Việc gì mà phải gan góc lầy đất nghe ghê gớm quá! Công Tài ái khanh cứ nói quá lên. Trẫm chỉ cần các ái khanh bảo trọng thân thể là trẫm vui lắm rồi. Lý Thông, khanh báo cáo trước đi.”
Lý Thông nghiêng mình: “Bẩm Hoàng thượng, thần đã chia quân ra các cửa trọng điểm trong thành như cửa Hoa Thiên Hựu ở phía Đông do tướng Lý Phàm chỉ huy, cửa Đại Hưng ở bắc trấn do tướng Lê Tý chỉ huy. Cửa Đoan Môn do tướng Phạm Liễu suất lĩnh, cửa Tường Phù ở phía Nam do tướng Dương Kiên suất lĩnh, cửa Định Trường Lạc ở phía Tây do tướng Quách Thành Phú trấn giữ, cửa Đại Khánh ở phía Bắc do tướng Dư Kiến Bình trấn giữ, cửa Huyền Vũ ở phía Nam do tướng La Minh Thuận trấn giữ. Các cửa Tộ Võ, Minh Văn, Thông Sùng ở phía Đông do đạo quân nhà họ Đỗ phái binh trấn thủ. Các cửa Gia Hựu, Thái Hòa ở phía Bắc do đạo quân nhà họ Nguyễn trấn thủ. Các cửa Dịch Vọng, Vân Nghê ở phía Nam do đạo quân nhà họ Tô trấn thủ. Ngoài ra, thần đã phái trọng binh trấn giữ ở các mặt thành Đông, Nam và Bắc, quân giặc tập trung chủ yếu ở ba mặt này, còn mặt thành Tây chỉ có quân do thám của giặc. Tình hình rất nghiêm trọng, thần đã huy động toàn bộ Túc Vệ quân và Thành Vệ quân nhưng binh lính tinh nhuệ thủ thành chỉ đạt 5000 quân, số binh lính còn lại là do chiêu mộ bổ sung mới đây, cũng chỉ đạt 4000 quân.”
Lý Hạo đặt tay lên chiếc bàn sơn son thếp vàng trước mặt, nhịp nhịp ngón tay: “Lý Văn Quý, tình hình trong dân gian thế nào?”
Lý Văn Quý ngẫm nghĩ một chút, cau mày nói: “Bẩm Hoàng thượng, số lượng dân cư rời thành mỗi lúc một tăng. Thần đã chỉ đạo cho các quan phụ trách thực hiện tốt việc di dân khỏi thành theo hướng cổng Tây, cố gắng tránh xảy ra chuyện sách nhiễu dân chúng, tránh xảy ra bạo loạn trong kinh thành, có một số kẻ lợi dụng việc loạn lạc làm ra một số chuyện phạm pháp như hãm hiếp, trộm cắp, cướp bóc đều đã bị quân lính tuần thành áp chế, bắt giữ.”
Lý Hạo lắc đầu, thở dài: “Những ai muốn đi thì cứ để họ đi đi, ép buộc ở lại cũng chẳng để làm gì, có khi còn tạo thêm nội loạn. Còn chuyện vận động thì sao?”
Lý Văn Quý thận trọng trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, những quan viên ở các khu trong kinh thành đã đến từng nhà tập hợp dân chúng và ra lời kêu gọi cùng đứng lên chống lại quân giặc nhưng đa số người dân đều... thờ ơ, thể hiện thái độ lạnh nhạt, không đồng tình hưởng ứng. Còn may có hội Diên Hồng trợ giúp công tác, tất cả nho sinh trong thành đã tỏa ra khắp nơi, hết sức phân tích lý lẽ cho người dân thấy được thảm họa khi để quân giặc tràn vào thành, họ đã lôi kéo được hơn 6000 tráng niên đi trợ giúp thủ thành.”
Lý Hạo ném một cái nhìn lạnh lẽo ra ngoài trời mưa, những hạt mưa nhảy múa trên các lá sen sau đó hợp lại thành những giọt nước trong suốt chảy xuống dưới, hòa vào dòng nước mênh mông trên mặt hồ, nói với giọng hơi khàn: “Đấng tiên vương ở dưới suối vàng, nếu có linh thiêng... người hãy phù hộ cho hoàng nhi vượt qua cơn sóng gió này.”
Nâng thuyền là dân, lật thuyền cũng là dân. Vì sao dân không mảy may đoái hoài đến chuyện giặc cướp xông tới tận nhà? Vì sao dân lạnh nhạt với triều đình? Vì sao dân thờ ơ với giai cấp thống trị hiện tại? Câu trả lời đã có sẵn trong lòng vua quan đương triều, chính họ đã khiến dân oán, chính họ đã khiến dân vô tâm với thời cuộc. Họ chỉ có một cách sửa sai duy nhất là phải tạo dựng lại lòng tin ở trong lòng nhân dân, phải mang đến cuộc sống ấm no hạnh phúc cho nhân dân, lúc đó chỉ cần một lời kêu gọi mà thôi, toàn dân sẽ đứng lên sát cánh cùng họ chống cướp, diệt giặc. Nhưng, đến giờ mới nghĩ tới chuyện ấy có phải là quá muộn rồi hay không?
Lý Hạo quay đầu lại, mỉm cười: “Ngô Công Tài, bên phía của khanh thế nào?”
Dáng người nhỏ thó của Ngô Công Tài khẽ run lên, một bên mép trên gương mặt chuột nhếch lên mấy cái, hơi liếc nhìn Lý Hạo, đảo mắt một vòng. Ngô Công Tài luôn như thế, hắn luôn cân nhắc lời ăn tiếng nói của mình mỗi khi đối diện với vua, hắn luôn nhắc nhở bản thân mình phải thực cẩn thận, bởi chỉ cần một chút sơ sảy là toàn bộ bầu trời tươi sáng trước mặt hắn sẽ sụp đổ. Đứng trước mắt người kia, hắn chưa bao giờ dám nói dối, dường như ánh mắt ấy có thể soi thấu tâm can hắn. Ngô Công Tài từ một viên quan nhỏ nhoi vô cùng bình thường, được vua nâng đỡ lên tới quyền cao bậc này, hắn biết, hắn phải tận tâm tận lực giữ lấy nó.
Ngô Công Tài cúi đầu thưa: “Bẩm Hoàng thượng, bên phía Cao Ngạo cơ bản đã chuẩn bị xong, toàn bộ người dưới trướng Cao Ngạo đang lùng sục khắp hang cùng ngõ hẻm trong thành, lôi kéo tầng lớp bần cùng tham gia vào đội quân thủ thành của họ. Những người này đi đập cửa khắp nơi, ra sức rêu rao, truyền bá sự độc địa, hiểm ác, khát máu, hung tàn của quân lính nhà Trần cho dân chúng trong thành biết, cũng có lôi kéo được một đám đông trai tráng, thiếu niên vô công rỗi nghề, nhưng tác dụng có vẻ ngược lại, dọa khiếp phần lớn dân lành, làm cho một số người liền dọn dẹp nhà cửa hòa vào đám đông nạn dân rời thành...”
Lý Hạo cười méo xệch, đây là chủ ý của hắn, không ngờ lại sinh ra tác dụng phụ như vầy, đúng là lấy đá đập chân mà.
Khi Ngô Công Tài định nói tiếp, Lý Hạo thấy Lê Việt Công hấp tấp đi vào, Lý Hạo phất tay cho Ngô Công Tài ngừng lời, lớn tiếng hỏi: “Có chuyện gì mà khanh gấp gáp vậy?”
Lê Việt Công nghiêng mình tâu bằng giọng the thé của xDjJe thái giám: “Bẩm Hoàng thượng, anh em Trần Trung Văn đã trở về, đang đợi ở bên ngoài.”
Láo nháo ăn một pháo :lenlut

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.